Q2 - Chương 16 Chẳng thấy mây đen phủ trên đầu. (1)
Kế toán Trương không chỉ mua thịt lừa ở một chỗ mà mấy chỗ liền, sau đí lấy mẫu vật về nhà máy ở đường Tử Phường, thử thật kỹ, ông ta mua thịt ở 10 nơi thì hết bảy là bán thịt lừa của nhà kia rồi.
Từ xưa Thượng Đảng là quê hương của thịt lừa, người kinh doanh ẩm thực đều có cái miệng biết ăn. Giám đốc nhà máy Vương Thủ Nghĩa chỉ ăn vài miếng đã nhận ra vấn đề:" Không đúng, ai bị lừa đá đem cái này bán lẻ cho tiểu thương chứ?"
Con người chia ra làm năm bảy loại, thứ cho người ăn tất nhiên cũng chia năm bảy loại, sạp hàng bên đường đều cung ứng thức ăn cho dân rễ cỏ, đại bộ phận đều dùng thịt đông, chế biến đơn giản, muốn làm được tới trình độ miếng thịt này thì phải đun bằng lửa nhỏ đun lâu tốn công sức tốn thời gian, mà thịt không phải thịt đông, không phải thịt hết hạn.
Hai người nhìn nhau hoang mang, giám đốc Vương hỏi lại:" Anh thực sự mua từ sạp hàng ngoài đường à?"
"Đúng thế, sạp hàng thường tới chỗ chúng ta nhập hàng quá nửa có thứ này, do cái xe van chở tới, chẳng biết từ đâu ra." Kế toán Trương đáp:
"Giá thế nào?"
"Bốn bốn đồng, giống giá bán buôn của chúng ta."
"Số lượng thì sao?"
"Không biết, tôi đi bảy tám sạp hàng đều có."
"Chậc, không chú ý một chút thôi mà nhảy ra một kẻ phá hoại." Giám đốc Vương càng bực:
Kế toán Trương là người rất tinh minh, gập ngón tay tính toán:" Giám đốc, tôi thấy kỳ lắm, nếu nói là những cửa hiệu lâu năm làm thì tôi không tin, hàng của họ chưa mang ra tới cửa thì đã bán hết rồi. Nhập hàng ở nơi khác thì chỉ có Lư Viên và Đại Tân Trang là có được trình độ này, nhưng xa mấy chục km, chẳng lẽ không sợ không bán hết. Nếu bảo muốn phá thị trường của ta, vậy giá gốc phải ..."
"Được, được, không cần tính giá với tôi." Giám đốc Vương xua tay, đang bực mình đây này:
Nguyên liệu không phải là thứ lòng vài đồng, chịu được lỗ, dù là hàng đông lạnh thì mỗi cân cũng ba mươi đồng có lẻ, hai ngày không bán hết là thối ra đó. Thứ này không phải mỡ lợn có thể đem đi luyện dầu công nghiệp, thối rồi là vứt.
Kế toáng Trương vẫn lải nhải:" Không phải tôi sốt ruột sao, thịt khác thì chúng ta còn chịu được lỗ, chứ thịt lừa thì chịu không nổi, mấy tháng qua doanh thu giảm nghiêm trọng, đặc biệt là tháng này, không kiếm nổi đồng nào, còn lỗ mấy vạn, không thể tiếp tục thế này nữa."
"Anh phiền quá đấy, làm như tôi không biết vậy, đi đi, đi làm việc của anh đi, để phân xưởng liên hệ với bên nhập hàng, đặt bao nhiêu thì xuất bấy nhiêu là được."
Giám đốc bực mình xua tay đuổi cấp dưới đi, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong văn phòng, vẫn đang phiền muộn vì gặp chuyện quái lạ. Nghĩ không ra, bực tức đứng dậy mở cửa sổ, xương vẫn đang bận rộn khói bốc nghi ngút, mỗi ngày gia công mười mấy tấn thịt thành phẩm là bát cơm toàn nhà máy, giờ bị người ta cướp mất thịt trong bát rồi, còn bị cướp không rõ ràng. Đây không thể nào là đồ tề, xưởng nhỏ trong thôn giết vài ba con trâu con lừa tranh thủ lễ tết kiếm thêm, mà đã liên tục bán mấy tháng rồi. Ông ta hiểu rõ, bằng vào cách chế biến của người ta, sẽ cướp sạch mảng kinh doanh thịt lừa của nhà máy.
" Là kẻ nào, con mẹ nó, không có quy củ gì hết."
Giám đốc Vương chửi bới trong phòng, tuy chưa biết là ai, nhưng ông ta đã biết phải làm gì, phương pháp giải quyết dễ lắm, đây là chuỗi sản nghiệp liên quan tới nhau, chuyện không cần tới nhà phân phối cuối mắt xích tiêu thụ như ông ta ra tay, đầu nguồn còn có tay to hơn rất nhiều. Ông ta bấm số nhà cung cấp, tức giận chất vấn :" ... Ông chủ Tần, chuyện này ông xem mà làm, lượng xuất hàng của chúng tôi giảm một nửa rồi, đừng nói mỗi ngày một tấn, một trăm cân cũng không bán được ... Cái gì, thành nam cũng xảy ra chuyện này ... Được, có câu này của anh là tôi yên tâm ..."
Trong điện thoại, người được gọi là ông chủ Tần lặp lại:" Không sao, dù là ai thì hắn cũng sớm biến mất thôi, tổn thất của anh do tôi bao hết."
Cúp điện thoại rồi giám đốc Vương yên tâm hẳn, khinh bỉ nhổ nước bọt vào miếng thịt lừa trên bàn, người làm ra được thịt lừa ngon hơn nhà máy ông ta thì nhiều lắm, nhưng mà cướp được chuyện làm ăn của ông ta thì nhiều năm qua chưa từng có.
Đúng là không biết sống chết.
………………….. …………… ……………
Có nhiều vụ làm ăn rất dễ, đặc biệt là trong tay ăn có hàng tốt giá rẻ và thị trường thịnh vượng.
Thịt lừa ngâm của Sử Gia Thôn thuộc về loại ấy, có Căn Oa giúp đỡ, tiêu thụ trong ngày từ 400 cân tăng lên 500, 700 rồi không bao lâu sau đột phá 1000 cân. Xưởng trong thôn tăng thêm 4 cái nồi lớn, số lừa giết trong ngày tăng lên 5 con. Làm không xuể nữa, Đơn Dũng còn gọi Đại Bưu trong xưởng giúp, hai tên như tay đấm của XHĐ này ở thị trường long xà hỗn tạp rất thuận lợi, rắc rối mà Đơn Dũng lo gặp phải không xuất hiện.
Chỉ mười mấy ngày thôi mà lượng tiêu thụ lại tăng gấp đôi, Đơn Dũng cười không khép miệng lại được. Lượng tiêu thụ nghìn cân mỗi ngày là khái niệm gì, có nghĩa là lời nhuận mấy nghìn, dù trừ đi tiền cơm, xăng dầu và nhân công, thu nhập bằng cả tháng làm công ăn lương nhà nước rồi. Lạc thú lớn nhất mỗi ngày là đếm tiền, nếu không phải do quá mệt thì e ngủ cũng cười tỉnh luôn.
Đừng nói là Đơn Dũng, mấy người làm trong xưởng cũng cười rách miệng, bán thịt kiếm hơn bán lừa nhiều. Điều duy nhất không hiểu được là chuyện làm ăn tốt như vậy mà ông chủ Sử lại không làm, thậm chí thi thoảng còn tới xưởng thịt ngâm hất nước lạnh:" Cười cười cái buổi, rồi đến lúc cậu khóc."
Mỗi lúc như vậy đám tiểu bối chỉ cười hì hì không coi vào đâu, mỗi ngày giết thêm vài con là kiếm thêm vài trăm, sao không cười cho được.
Lại tới thời gian xuất hàng trong ngày rồi, mẹ Đản Đản ở phía đông thôn tới tìm Sử Nam Hài lý luận, nguyên nhân là ông ta chọn lừa để giết không chọn lừa của nhà bà ta. Thời gian qua mỗi ngày lượng lừa mổ gia tăng, giá mua lại cao, thôn dân xếp hàng bán lừa, lừa được chọn sẽ trả tiền ngay, nhà không được chọn thì sầm mặt. Nam nhân không nói chứ bà nương trong nhà thì không chịu được nữa, vào xưởng thịt ngâm chửi luôn, chửi đồ con lừa không phải là người, Đản Đản nhà tôi ngày ngày một câu chú hai câu chú, vì sao không chọn lừa nhà tôi?
Tay nghề Sử Tam Hài tuy tốt, nhưng cái mồm lại vụng, cãi không nổi, bọn trẻ thì trêu chọc, nói dái nhà người ta dài, dái nhà bà ngắn hơn một đoạn nên bị loại... Không trêu còn đỡ, trêu một cái bà nương tốc váy chỉ đám Căn Oa, thử cởi quần ra xem dái các người dài hơn dái nhà tôi không.
Cãi vã một phen, người cùng thôn cả, không muốn quá gay gắt, đám trẻ trong xưởng bảo là nói đùa thôi, bà nương kia hung dữ nói, tôi dắt lừa tới, dám không nhận tôi không bỏ qua. Hết nói lý với bà ta, bán lừa cả con rẻ hơn nhiều so với bán cho đồ tể trong thôn, vì xưởng thịt ngâm mở rộng, đám đồ tể thành bánh thơm phưng phúc, người tới lấy lòng đưa lừa tới không ít, nhưng không được chọn là chửi.
Sử Tam Hài vốn tính hết nói, bị bà nương kia nhét hai con lừa vào tay không dám nói không, đám người trẻ tuổi mới nói đỡ vài câu, nói mai dùng lừa nhà Đản Đản, bà nương đó mới chịu về.
Ra ngoài gặp phải Đơn Dũng, bà nương cười tươi roi rói trò chuyện với vị thần tài này. Đơn Dũng nghe một lúc rồi, đi vào xưởng hỏi:" Hôm nay ai đi với tôi?"
"Tôi, tôi, tôi ..." Căn Oa, Đại Bưu, Lão Trụ tranh nhau nói, chẳng qua là bốc vác, được cho ăn, lại có tiền công, chút công việc đó với người trong thôn mà nói chẳng phải là việc:
"Chú Tam Hài, hay là Căn Oa và Đại Bưu cùng đi với cháu, hôm nay phải đi không ít." Đơn Dũng thấy may là chọn cái xe van dài:
Tam Hài gật đầu:" Ừ đi đi, dù sao tới chiều là hết việc để làm rồi."