Q2 - Chương 19 Máu nhuộm quảng trường. (1)
Úi, thịt này mùi vị không tệ." Lật Tiểu Lực cầm miếng thịt lừa ngâm lớn nhai nhồm nhoàm:
Bạch Thự Quang cũng phụ họa, giơ ngón cái lên:" Ngon, Đản ca, có thứ ngon thế này, sao anh không mở cửa hiệu đi."
Hai tên béo chỉ cần được ăn ngon, không tiếc lời khen ngợi anh nuôi, dù là thịt lừa còn thừa, vẫn ăn ngon lành.
"Hai cái thằng ngốc, mở quán thì bán được bao nhiêu?" Lôi Đại Bằng dạy bảo hai tiểu đệ, tợp ngụm bia lớn, quay sang hỏi Đơn Dũng:" Đản ca, giờ mỗi ngày bán được bao nhiêu?"
" Gần nghìn cân, người kinh doanh thịt lừa nhiều lắm, ai cũng có khách hàng quen, không dễ làm." Đơn Dũng đặt đũa xuống:" Thịt của Sử Gia Thôn ngon thì ngon, nhưng giá cao hơn thịt đông lạnh nhiều, chẳng kiếm được bao nhiêu."
"Đủ nhiều rồi, mẹ anh nói, vốn một ngày vài trăm đồng, giờ vài một ngày vài nghìn đồng nhỉ, bảo sao anh chẳng thèm đi làm nữa. Kiếm được tiền ăn một mình, phải dẫn anh em theo chứ." Lôi Đại Bằng càu nhàu, thu nhập này làm Đại Béo, Nhị Béo trố mắt, hận không thể vứt luôn trang phục thành quản, hai thằng tức thì niềm nở mời mọc Đản ca:
"Được, sáng dậy từ 5 giờ, bảy giờ bắt đầu, xử lý số thịt bán thừa hôm trước. 10 giờ xuất phát, đi 40 km tới Lư Viên, đợi nhập hàng lái xe quay về, trưa đưa hàng tới 10 giờ đêm. Cứ 100 cân thịt cậu phải bán được 90 cân mới đủ vốn, nói cách khác thừa một cân là mất 10 cân tiền lãi, ai muốn làm anh giơ tay tán thành." Đơn Dũng cười nói:
Lật Tiểu Lực cả kinh:" Thế đâu phải là bán thịt lừa, rõ ràng coi mình như lừa rồi."
"Đúng, thế mệt quá, em vẫn làm thành quản vậy." Bạch Thự Quang lắc đầu:
Lôi Đại Bằng thì chẳng nói làm gì, một tên siêu lười, ba tên béo đồng loạt lắc đầu làm Sử Căn Oa và Sử Đại Bưu cười ha hả. Nói ra công việc này chẳng dễ làm, tiền hàng mỗi ngày mấy vạn, nhờ Đơn Dũng tiếp xúc với người trong thôn vài năm, mọi người tin tưởng mới để y lấy hàng trước trả tiền sau, đổi lại là người khác, sợ là tiền vốn cũng chẳng bỏ ra nổi.
Tuy anh em mỗi người đi một lối khác nhau, nhưng không ảnh hưởng cả đám ba hoa phét lác, từ làm ăn tới đá bóng, từ đá bóng tới game, đợi chủ đề tới nữ nhân thì liền có chung tiếng nói. Sử Oa và Đại Bưu nghe nói phim của Đơn Dũng từ Lôi ca mà ra thì mời rượu lấy lòng, Lôi Đại Bằng ấn tượng không tệ với hai anh chàng thôn dân này, tất nhiên là đồng ý.
Nói tới nữ nhân, Lôi Đại Bằng nhớ ra một chuyện, nói hôm nay gặp phải Ninh Giai, trung tâm thương mại Bát Nhất khai trương tổ chức hoạt động chào mừng, do thành quản duy trì trật tự, hai người vô tình chạm mặt. Lôi Đại Bằng đang định hỏi gì thì bị Đơn Dũng trợn mắt lên, sợ hãi im luôn.
"À phải rồi Đản ca, em định nói gì với anh nhỉ, anh làm việc này không gặp chuyện gì chứ?" Lôi Đại Bằng chợt nhớ, quan tâm hỏi, tỏ ra rất lão luyện:" Em nói gì nhỉ, à, theo kinh nghiệm làm thành quản của em, người làm ăn đường phố đoàn kết lắm, nhất là nghề lãi cao như bán thịt chín, nghề này nước sâu lắm, anh cẩn thận."
Đơn Dũng gật đầu cám ơn, Sử Căn Oa lại chẳng hiểu gì:" Cẩn thận cái gì?"
"Đúng, bọn tôi làm ăn đàng hoàng, nghe cậu nói như thể có kẻ tìm chúng tôi gây sự ấy." Sử Đại Bưu thắc mắc:
Hai tên này hơi ngốc, mồm miệng vụng về, bộ dạng bố mày không sợ ai hết, so ra Lôi Đại Bằng có đầu óc hơn nhiều:" Chuyện ở quê thì tôi không hiểu, chuyện ở thành phố thì các anh kém lắm. Người ta xuất hàng nhập hàng có kênh cố định, các anh bán 1000 cân là người khác bán ít đi 1000 cân, giờ các anh cướp thị trường của họ, chẳng lẽ họ không đoạt lại? Tiền làm gì dễ kiếm thế.
Tên này đi học chẳng đọc nổi một quyển sách, chứ mấy cái trò ngoài xã hội, từ nhỏ được cha mẹ quán triệt cho rất nhiều.
"Chuẩn xác." Đại Béo vỗ mông:
"Quá đúng." Nhị Béo cũng vỗ mông
"Hai thằng giỏi nịnh bợ, để ý vào mà học." Lôi Đại Bằng giáo dục tiểu đệ.
Có điều hai chàng ngốc nông thôn lên thành phố mấy lần, tư duy không theo kịp, Sử Đại Bưu nói:" Cái gì tôi không dám nói chứ thịt lừa ngâm thì không nhà nào ngon hơn của thôn chúng tôi."
"Chúng tôi còn cung cấp mấy nhà hàng lớn, lựa chọn toàn lừa chăn thả, mùi vị ai cũng biết, nếu không đã chẳng bán tốt như thế." Sử Căn Oa bảo vệ hình tượng thịt lừa trong thôn, đều là thịt tươi giết trong ngày, thịt đông lạnh không có vị đó:
"Không phải cứ đồ ngon là có thị trường đâu." Lôi Đại Bằng làm ra vẻ cao nhân:" Nói tới làm ăn, mẹ tôi rất giỏi. Nói tới phá hoại chuyện làm ăn, cha tôi là cái này..." Nói rồi giơ ngón cái lên, thể hiện gia giáo tốt đẹp của mình:"
“Ví dụ như tôi đang buôn bán tốt đẹp ở đây, đột nhiên có nhà nhảy vào, cướp mất nửa chuyện làm ăn, tôi sẽ làm sao? Giảm giá, không được, lỗ chết; cạnh tranh, không xong, hàng của người ta tốt hơn..."
"Vậy phải làm sao?" Hai thằng tiểu đệ phối hợp hỏi:
"Tìm đường khác, vì như cắt điện nước nhà đó, ví dụ tới công thương thuế vụ tố cao dùng hàng giả trốn thuế, trực tiếp chút thì gọi lưu manh tới đập phá. Có biết ông chủ mỏ than ở chỗ chúng ta làm thế nào không? Ẩu đả vũ trang mấy trăm người luôn, xảy ra chuyện ai lo lót được thì làm tiệc, không lo được thì xéo. Chú hai tôi buôn bán hoa quả, vào mùa tiêu thụ đi nhập hàng lúc nào cũng mang đồ chơi trong người, cần một cái là dao đỏ đâm vào, dao trắng rút ra... Í, không đúng, là dao trắng đâm vào dao đỏ rút ra. Không dính dáng gì tới XHĐ đâu, xã hội này giờ khốn nạn thế đấy, lòng người đen tối, cạnh tranh kịch liệt, ai cũng muốn kiếm tiền tới điên rồi. Dù là quán ăn nhỏ mỗi ngày kiếm vài chục đồng còn đánh cả thành quản, huống hồ là bán thịt lừa kiếm lớn... Hai cậu tiến bộ chút, chỉ nghe mà đã sợ thế này à?"
Lôi Đại Bằng ba hoa tới hứng khởi, toàn lời suốt ngày nghe cha mẹ mình đeo trên miệng, hai chàng ngốc Sử Gia Thôn cười ngặt nghẽo, nhưng hai tên béo sợ tái mặt, đang định hỏi thì Lật Tiểu Lực chỉ tay.
"Lôi ca, anh đúng là mồm quạ."
Cả đám quay đầu, tức thì im bặt, nụ cười biến mất, vòng vây bất tri bất giác hình thành khi bọn họ nói cười, cách đó mấy chục mét, một tiếng choang làm trái tim Đơn Dũng vỡ vụn vang lên.
Cửa kính trước của chiếc xe van bị đập tan tành, bọn đập xe nhơn nhơn đắc ý đợi nạn nhân quay sang mới cầm gậy chọc choang cái nữa, cười rộ lên vô cùng mất dạy. Căn Oa đứng bật dậy, Đơn Dũng ấn xuống.
Gây sự, đây là sự gây sự trắng trợn, vừa bị bao vây, vừa bị đập xe, tiếng gậy sắt rạch qua thân xe kin kít như rạch vào tim Đơn Dũng, cái xe tuy rẻ tiền, tuy là xe secondhand nhưng là xe cưng của y, là bạn đồng hành của y.
Đám người bao vây thấy mặt y khó coi thì cười giễu cợt áp sát.
Chuyện phải tới rốt cuộc không thoát được, Đơn Dũng tim đập mạnh, máu sôi sục, nhìn những gương mặt trước sau, thằng hung dữ, đứa đần độn, quần cộc, cởi trần, tới mười ba mười bốn tên. Thằng cầm đầu trọc lóc đi thẳng về phía bàn Đơn Dũng, mục tiêu rõ ràng.
Số khách ít ỏi trong quán bỏ tiền lại đi luôn về hướng ngược lại, tránh xa khỏi chỗ thị phi này, chủ quán đáng vớt mì nhìn thằng trọc mình xăm trổ sợ hãi.
Choang, chén bát rơi xuống đất vỡ tan nát, chủ quản mặt tái mét, nhích chân vài bước, sau đó co giò chạy.
Đám đông từ từ tới gần, Đơn Dũng tay nắm chặt cốc bia, tuy cơn giận sôi trào như núi lửa, đầu óc lại bình tĩnh khác thường:" Chúng nhắm vào tôi, ai sợ thì đi đi."
Sử Căn Oa và Sử Đại Bưu cầm lấy ghế, không sợ đánh n hau, bất ngờ là Lôi Đại Bằng thở ra một hơi dài, khuôn mặt ngốc nghếch biến thành dữ tợn:" Lão tử chỉ sợ thi cử, chứ chả sợ cái mẹ gì... Thịt Trắng, thông báo cho trong nhà... Hạt Dẻ, gọi anh em ở gần đây, tới được người nào, tốt người nấy."
Bạch Thự Quang và Lật Tiểu Lực vốn định chạy, thấy mấy người khác ngồi yên tại chỗ bình tĩnh, xấu hổ không dám chạy, tay run tới gọi điện không nổi.