← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 18 Chẳng thấy mây đen phủ trên đầu. (3)

Sử Bảo Toàn, một cái tên người ta không muốn nhớ cũng vẫn phải nhớ

"Tôi cũng đang nghĩ, là Sử Bảo Toàn muốn cướp chuyện làm ăn, hay là có người cá biệt trong thôn của ông ta làm loạn? Theo lý mà nói Lão Sử là người thông minh, ông ta cũng tỉnh ra rồi, bao năm yên lành, làm tốt nghề chăn nuôi của ông ta cũng kiếm rồi, sao lại muốn tranh đoạt ở nghề gia công? Tôi không tin đến già ông ta lại nổi lên hùng tâm tráng trí." Tần Quân Hổ nghi hoặc ở đó, vuốt mái tóc ngắn tới dựng ngược lên, đều là chuyện làm ăn dùng nắm đấm kiếm được, ông chủ Tần là cường nhân trong đó, ánh mắt tuy hồ nghi nhưng ánh lên lạnh lão, cấp dưới bết ngay chuyện này không êm đẹp.

Càng là người khiến người ta phải đề phòng thì kết cục càng không tốt.

" Đơn giản thôi, xẻ thịt bán lãi hơn bán cả con chứ sao, với lại Sử Gia Thôn chỉ có chừng đó, sớm bão hòa rồi, mỗi nhà ông ta no, không ít nhà khác còn đói, ông ta xúi bẩy đám phỉ tặc tới thành phố cướp chuyện làm ăn thôi." Khổng Tường Trung hiểu rất rõ, vì ông ta là người cùng nghề, cũng có một cái trại chăn nuôi lớn:

"Nhưng mà chỉ có một xe thôi thì vô lý quá, không giống phong cách của Lão Sử, với gia sản của Lão Sử, lập một đội ngũ khó gì?" Trần Quân Hổ vẫn hồ nghi, nếu là cái lão già đó thì sớm kéo cả đội quân tiến vào thành phố ấy chứ, lão đó thích phô trương lắm:

"Một cái đã thành như thế rồi, nếu thêm vài cái nữa thì ai mà chịu nổi? Đây rõ ràng là quân tiền trạm, đội ngũ lớn ở phía sau... Được rồi, Quân Hổ, ông không làm thì để tôi và Lão Tiền làm. Giờ chúng chỉ có vài tên, mạnh tay chút, bảo Tiểu Điêu tìm vài người, đánh chạy trước, không phục thì đánh tàn phế, xảy ra chuyện tính tiền bồi thường cho tôi." Lão Khổng hung hãn thầu luôn chuyện này, nếu là lão lừa già cử quân thăm dò thì phải mạnh tay:

Tần Quân Hổ cười, đưa ảnh Đơn Dũng cho cấp dưới an bài:" Đi đi, kiếm vài người đuổi y đi là được, chọn thời gian và địa điểm cho tốt, đừng để sinh ra chuyện khác."

"Vâng, ông chủ." Cấp dưới gật đầu đi ngay:

Cẩn thận như thế làm Lão Khổng chướng mắt, dập thuốc khinh bỉ nói:" Quân Hổ, cần thế không? Giờ ông ngày càng nhát chết rồi đấy."

"Lão Khổng, hiện là xã hội pháp chế, không phải thời cầm con dao đi cướp chuyện làm ăn như năm đó nữa, với lại chúng ta thân phận lớn rồi, vài chuyện không dính vào vẫn hơn." Tần Quân Hoa ngồi xuống cùng bạn cũ:

Lão Khổng cười khẩy:" Thôi đi, nếu tuân thủ luật pháp thì tôi với ông đều là đôi nghèo rớt, làm sao còn ngồi đây được nữa?"

Hai người cùng bật cười.

Nơi này là đâu?

Cấp dưới rời tiểu lâu ba tầng, ngẩng đầu nhìn nhà xưởng lớn trước mắt, tường xi măng xám xịt rộng hơn 50 mẫu, ông chủ dặn rõ rồi, phải chọn đúng nơi, đúng lúc, tuyệt đối không để sinh thêm chuyện ngoài dự liệu, hắn lái xe khỏi cổng sắt, sau lưng là tấm biển.

Kho lạnh Tây Uyển.

...........

Đôi khi anh chẳng thể nói rõ được cuộc sống sẽ phát sinh va chạm với ai.

Có điều phàm chuyện gì cũng có nguyên nhân, khi thời gian trong ngày chỉ hướng 22 giờ, Đơn Dũng nhìn thịt lừa sau xe chỉ còn mấy chục cân, cảm thấy như thế kết thúc được rồi, có cố thêm nữa cũng chẳng bán thêm được là bao, không bõ công, liền chuẩn bị đưa Sử Căn Oa, Sử Đại Bưu tới chỗ nào đó ăn tạm thì có điện thoại. Lôi Đại Bằng gọi điện tới, nói hết giờ làm rồi, đang rảnh, biết Đơn Dũng ở cùng với hai anh em Sử Gia Thôn, gọi tới quảng trường Bát Nhất uống ít bia. Đơn Dũng đồng ý không suy nghĩ.

Kỳ thực nếu như không có áp lực, cuộc sống mà Đơn Dũng khao khát chỉ có cùng vài người bạn uống rượu ăn uống, nhàn hạ thì đi ngắm mấy em gái xinh đẹp, thế thôi. Nhưng bây giờ thì không được, chỉ có làm việc xong mới có chút thời gian cuộc sống nhàn hạ, so với khi ở trong trường khác nhau rất nhiều. Đơn Dũng không còn nhớ đã bao lâu không ra tay làm món gì thật ngon vì cái miệng rồi, đại đa số thời gian là ăn ở quán ven đường, may mà món ăn Lộ Châu còn được.

Dọc đường đi cảnh cáo Căn Oa và Đại Bưu không được đụng vào rượu, không phải sợ uống nhiều, mà sợ uống say không khiêng nổi, hai tên đó chỉ cười ha hả chẳng coi vào đâu. Xe đi tới quảng trường Bát Nhất tìm chỗ đỗ, men theo hai mấy quán bia dựng tạm ở mé tây quảng trường, tìm Lôi Đại Bằng. Giờ này đại đa số các sắp đóng cửa rồi, quán bia chẳng có mấy người nữa, vậy mà không thấy hắn đâu, đang định gọi di động thì thấy tên đó tới, ba tên béo lái xe thành quản, từ xa đã ồn ào hô to "Đản ca, đản ca."

"Này, Đại Bằng, cậu khoe làm tiểu đội trưởng mà, sao vẫn là hai đội viên này?" Đơn Dũng cười hỏi, vẫn là hai tên tiểu đệ béo, ba tên béo đứng cạnh nhau tạo thành phong cảnh đặc biệt, ngay cả Căn Oa và Đại Bưu cũng cười ngoạc miệng:

"Xóa mù cho bọn họ, không nói bọn họ tưởng anh đây bốc phét." Lôi Đại Bằng ưỡn bụng ra lệnh cho tiểu đệ:

"Đản ca, anh không biết rồi, chức tiểu đội trưởng của Lôi ca do đại đội trưởng của bọn em đích thân đề bạt trên hội nghị đấy." Đại Béo Lật Tiểu Lực nghiêm túc nói:

Bạch Thự Quang bổ xung:" Tiểu đội trưởng đội biệt động một tấn, nơi nào có hộ chây ì khó giải quyết sẽ gọi đội Một Tấn bọn em ra tay."

"Cái, cái gì, đội gì? Có cả phiên hiệu à?" Đơn Dũng hỏi lại, cảm t  hấy hết sức tức cười:

"Hì hì, là.... Thể trọng của ba bọn em, cho nên mới gọi là đội biệt động Một Tấn." Lôi Đại Bằng đắc ý nói thế là người này nồi người kia cười không dứt:

Sáu người choàng vai bá cổ nhau, vui vẻ vô cùng, kiếm một cái quán vắng vẻ nhất ngồi xuống, gọi bia, đồ nguội, lại nấu mấy bát mỳ, lại xẻo ít thịt lừa chưa bán hết ở trên xe, vừa nói cười vừa ăn.

Cách đó không xa, chính là chỗ Đơn Dũng đỗ xe, một chiếc thương vụ Trường An, nhét tới tám tên, cầm đầu nhìn mục tiêu, ba tên béo siêu cấp, còn là thành quản, hai tên cao lớn siêu cấp như thiết tháp, một tên điển trai tới làm người ta khó chịu, đội hình kỳ quái vô cùng. Lại nhìn người bên mình, so thể trọng thì khác gì que củi, so độ hung hãn khác gì trẻ con.

Khó quá, tên cầm đầu gọi điện:" Anh Điêu, anh kiếm cái việc gì cho bọn em đấy, con mẹ nó, tên nào tên nấy còn to hơn cha tôi, đuổi người ta thế nào?.... À đúng rồi, những sáu tên... Mẹ nó, chưa hết, còn là thành quản, lũ đó nát hơn lưu manh... Tiền phải gấp đôi."

Đám ở trong xe cười khùng khục, thực ra cái bàn đó chỉ hai tên cao to là đáng sợ, ba thằng béo tới không đi nổi thì không đáng kể, than vãn để làm giá thôi. Quả nhiên một lúc sau, tên cầm đầu cúp điện thoại, quát.

"Mau, gọi điện, bảo bảy tám thằng nữa, ông chủ tăm thêm ba nghìn, mang theo đồ chơi, đập xe đuổi người đi. Chủ yếu là thằng ở giữa kia kìa, thằng đẹp trai tóc nắp nồi ấy, đánh mạnh vào... Tay chân nhanh nhẹn vào, bị 110 bắt thì không đưa cơm đâu đấy."

Người trong xe bắt đầu hành động, rút di động ra " A lô, Nhị Bình, tới quảng trường Bát Nhất định nhau", " Lão Đậu, làm gì đấy, đánh nhau không, mỗi người ít nhất 300", lại có người quát "Đừng hút nữa, hút cái Đéo, tới quảng trường Bát Nhất đi, chuyện tốt, có tiền..."

Từ quán bar, sân bóng, quán tắm rửa, quán mạt chược mù mịt khói, ngách nhỏ bẩn thỉu tối tăm, trong chiếc xe cũ kỹ, những bóng người xuất hiện, lần lượt tới Quảng trường Bát Nhất. Không lâu sau tụ tập với nhau thảo luận một phen, kéo tới mục tiêu.

Lúc này sáu mục tiêu vẫn hò hét ăn uống, hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm sắp xuất hiện.