← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 21 Mây đen che kín chẳng thấy nắng đâu. (1)

Cảnh sát viên La Kiệt của trung tâm chỉ huy 110 và cảnh sát viên Thiệu Bồi Quân ban trị an chi cục Tây Uyển tới kho lạnh hỏi chuyện xong thì đã là 10 giờ sáng.

Chuyện ẩu đả tập thể xảy ra vào tối ngày hôm qua đã được tra rõ, nguyên nhân rất đơn giản, có 20 người díu líu, 11 người có tiền án ở đồn công an. Vụ án rất rõ ràng, Trường Thanh biệt hiệu Lừa Trọc, Liễu Xuân Sinh biệt hiệu Hoa Liễu tụ tập hơn mười tên lưu manh thất nghiệp đi gây sự, phát sinh ẩu đả mấy người đội thành quản uống bia ở quảng trường Bát Nhất. Theo điều tra sơ bộ có liên quan tới Điêu Mãn Quý của kho lạnh Tây Uyển, nhưng cảnh sát tới điều tra biết Điêu Mãn Quý là công nhân lâm thời, còn từ chức lâu rồi.

Khi cảnh sát ra ngoài được đích thân giám đốc kho lạnh tiễn chân, xe cảnh sát rời đi, Tần Quân Hổ mặt âm trầm xuống lầu, không thèm để ý tới tên giám đốc, đi vào khó lạnh, đóng sầm cánh cửa sắt nặng nề, gọi:"Ra đây."

Chàng trai hai mươi hai mốt từ sau gian làm lạnh thò đầu ra, là lái xe của ông chủ Tần, cảnh sát vừa tới một cái liền trốn mất, Điêu Mãn Quý.

Lưu manh đánh nhau phải xem tên nào máu liều hơn, ai ngờ lần này kẻ không phải là lưu manh còn ngông hơn cả lưu manh, biết đánh quá tàn nhẫn, đánh tới xảy ra chuyện rồi, Điêu Mãn Quý trốn vào kho lạnh sợ bị cảnh sát bắt. Nếu đánh nhau đã đành, nhưng còn chém người, không những chém mà mấy tên thủ hạ của Lừa Trọc còn bị đánh tới chấn động não nặng. Chuyện xảy ra ở Quảng trường Bát Nhất, đất hình tượng của Lộ Châu, dùng tới trung đội chống bạo động, đủ biết hiện trường dữ dội thế nào.

Điêu Mãn Quý rụt rè đi ra nhìn ông chủ, Tần Quân Hổ vung tay tát một cái đanh gọn:" Làm có chút chuyện cũng khiến cảnh sát mò tới nhà, mày làm ăn kiểu gì thế hả?"

"Ông chủ, ai mà ngờ được lại đánh thành như thế, bọn chúng đi mười mấy người, đám lưu manh đó đúng là không có nghĩa khí, thấy cảnh sát là khai." Điêu Mãn Quý tựa hồ ủy khuất vô hạn:

Ông chủ Tần móc túi lấy ra xấp tiền ném vào mặt hắn:" Trống một thời gian hắng về."

Điêu Mãn Quý vâng dạ, một tay che mặt, một tay nhặt tiền, mở cửa kho lạnh lên xe đi luôn. Mặc dù ông chủ không an bài nhiều hơn, nhưng Điêu Mãn Quý biết, chuyện này nhiều lắm là hơi rắc rối, tra tới mình rồi thôi.

Có điều lòng hơi lo, dù sao Lừa Trọc là thằng lưu manh lâu năm, vậy mà khai ra mình, xem ra ăn đòn không nhẹ, đối phương là ai mà ngang hơn lưu manh thế chứ?

...................

Xe cảnh sát rời kho lạnh, La Kiệt chỉnh lý lời khai hỏi đồng nghiệp:" Anh Thiệu, chúng ta chẳng hỏi ra được cái gì, về phải ăn nói ra sao?"

"Ăn nói cái gì, đợi chúng ta về nói không chừng người ta lo lót tới chi cục rồi, chỉ cần không chết, không tàn tật là không sao, chuyện nhỏ xíu." Thiệu Bồi Quân nói với đồng nghiệp vừa vào nghề:" Có sao nói vậy là được.

"Họ làm gì?" Cảnh sát mới quay đầu nhìn kho lạnh lớn:

" Cậu mới vào nghề còn chưa hiểu." Cảnh sát lâu năm tiết lộ:" Đơn giản, thằng Lừa Trọc bị đánh tới sợ vỡ mật, lại không biết đồng bọn sống chết ra sao, bị trung tâm chỉ huy các cậu dọa mới khai ra. Điền Mãn Quý là lái xe của ông chủ Tần, Tần Quân Hổ là ai? Đại gia thịt lừa ở Tây Uyển, loại đại hộ có tiền này không đụng vào được đâu...  Mấy tên bị đánh lại thành đánh người là ai? Tiểu hộ bán thịt lừa, rõ ràng cướp địa bàn của người ta, bị người ta gọi lưu manh tới xử lý. Thời buổi này người ta cướp tiền tới điên cả rồi, chuyện thối nát như thế đồn công an chúng tôi mỗi tháng xử lý mấy vụ. Nhưng mấy tên lần này kinh thật, bốn đánh mười bốn mà không thua, đưa bảy tên vào bệnh viện, một tên chấn động não nghiêm trọng, thiếu chút nữa mất mạng."

" Bọn họ cũng thảm, người cầm đầu bị chém một nhát vào ngực, đưa về trung tâm mới phát hiện, mặt trắng bệch mà y không nói gì, chúng tôi sợ quá đưa vào bệnh viện luôn." La Kiệt có chút sợ hãi, chuyện xảy ra đêm qua còn rõ ràng trước mặt, tranh đoạt thị trường kinh khủng tới mức đó hiếm có.

"Ha ha ha, nói không chừng khi xử lý, bọn họ còn thảm hơn."

"Anh Thiệu, đám Lừa Trọc gây sự cơ mà."

"Không ai nói là không phải hắn, nhưng cậu nghĩ mà xem, vì sao người ta làm thế. Đơn giản, mục đích là đánh thắng, đánh đối phương chạy, thế là đạt được mục đích. Đánh thua cũng không sao, dù bọn Lừa Trọc bị phán tội gây thương tích cũng không ảnh hưởng gì tới ông chủ phía sau. Dù sao lưu manh đường phố nhiều lắm, bỏ vài trăm là được, mục đích của hắn vẫn đạt được." Cảnh sát Thiệu nhìn thế sự rất rõ, làm cảnh sát thành học vấn rồi:

Còn phân tích:" Tiểu hộ thì thảm rồi, thua thì phải trốn đi. Thắng càng phiền, ra tay nặng như thế phải gánh trách nhiệm pháp luật hay không chưa nói, riêng thời gian tạm giam đã hỏng chuyện làm ăn, tiền kiếm được không đủ phạt với bồi thường. Cứ cho là ra được không sao đi, người ta tiếp tục thuê lưu manh tới thì sao? Chú em, đây là xã hội chỉ người có tiền mới chơi được thôi."

La Kiệt hiểu ra:" Vậy là thế nào thì cũng thiệt."

"Đương nhiên, vừa rồi tra hỏi mà cậu chưa nhìn ra à, không ai biết gì hết, bọn lưu manh thì không liên quan gì tới ông chủ phía sau. Chịu thôi, thói đời là thế, mau về đi, nói không chừng là có kết quả xử lý rồi đấy.

"Kết quả nhanh vậy à, anh Thiệu, anh bảo chuyện này xử lý ra sao?"

"Nếu không thể lập án hình sự thì lấy điều lệ trị an ra xử, mỗi bên đánh 50 gậy, tức là phạt tiền giam giữ thôi."

"Nếu lập án hình sự thì sao?"

"Ha ha ha, Tiểu La, chỉ cần không có người chết thì không lập án đâu, cậu tin không?" Cảnh sát Thiệu thần bí nói:

Tiểu La nghĩ một lúc rồi thở dài, không hỏi nữa.

Đại hộ thì chắc chắn không muốn truy cứu, tiểu hộ không đấu nổi, kết quả là hòa cả làng thôi. Còn về phần tiểu hộ đáng thương thì đáng thương thật, nhưng ai thèm quan tâm tới họ chứ?

Đúng là chẳng ai quan tâm, hai người vừa tới chi cục thì nhận được thông báo xử lý.

…… ……

Đường Anh Hùng, hiệu thời trang Huynh Đệ, ông Lôi đỗ xe vội vàng chạy vào hiệu, tới thẳng phòng nghỉ ngơi, vợ ông và cha mẹ Đơn Dũng đồng loạt đứng dậy. Đơn Hồng Ngọc lo lắng rồi:" Sao rồi, gặp được người chưa? Bọn nhóc không sao chứ?"

"Không sao, hai thằng tiểu vương bát đản đánh dữ quá, bọn họ bốn người đánh mười bốn, 7 thằng vào viện, số còn lại chạy mất, chi cục chưa tìm thấy." Ông Lôi bực tức ngồi xuống rót nước uống sạch:

Bà Lôi khó chịu đẩy một cái hỏi:"Không cần biết chúng có vào viện không, con tôi sao rồi? Đúng rồi, cả Đơn Dũng nữa."

"Cần gì lo cho chúng, có lần nào gây họa không phải do chúng ta đền tiền nói khéo, trung tâm chỉ huy 110 vừa đưa tới phân cục, không sao." Ông Lôi thấy người trong phòng đều lo lắng thì xua tay:" Không sao, không sao, tôi vừa từ chi cục về, đối phương là đám lưu manh đường phố, bên sai không phải chúng ta, là bọn chúng gây sự."

"Vậy rốt cuộc vì sao?" Đơn Trường Khánh lo lắng hỏi, với thân phận bọn họ ngay cả gặp con cũng chẳng được:

"Anh chị không biết thật à?" Ông Lôi ngạc nhiên:

"Biết cái gì?" Đằng Hồng Ngọc không hiểu:

"Ài, chị bảo biết cái gì? Chuyện buôn bán chứ sao." Ông Lôi nói đại khái tình hình, người ngoài có lẽ không nhìn ra nguyên nhân, ông ta làm thành quản bao năm rồi, loại chuyện này còn lạ gì nữa. Tên Lừa Trọc cầm đầu do Điêu Mãn Quý thuê, Điêu Mãn Quý lại là lái xe của chủ kho lạnh Tần Quân Hổ, dùng ngón chân mà đoán cũng biết, Đơn Dũng mỗi ngày bán nghìn cân thịt, tác động thị trường không thể xem nhẹ, làm sao người ta chịu ngồi yên.