← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 22 Mây đen che kín chẳng thấy nắng đâu. (2)

Nguyên nhân là thế đấy, Đơn Trường Khánh mím chặt môi tới trắng bệch, tựa hồ nhớ lại chuyện xảy ra mấy năm trước. Đằng Hồng Ngọc đỡ chồng ngồi xuống, lấy túi xách, rút ra mấy vạn, ông Lôi giật mình:" Chị dâu, làm gì thế?"

"Chú Lôi, đây là thói đời dùng tiền mua bình an, tôi hiểu mà, cần tiêu tiền thì cứ tiêu, thằng bé còn nhỏ, nếu vì chuyện này mà bị phán vài năm thì cuộc đời hủy mất." Đằng Hồng Ngọc nói mà nước mắt ròng ròng:

"Đừng đừng chị, nhà em không thiếu tiền... Vả lại chưa nhất định mất tiền đâu, phải không Đa Bảo." Bà Lôi từ chối không nhận, ở loại chuyện này bà rộng rãi hơn chồng:

"Đúng đúng, chị cầm đi, khi nào cần tiền tôi tìm chị, chị nghe tối nói, dù sao hai bên đều bị thương, tên cầm đầu khai rồi, trách nhiệm là ở bọn chúng, chưa nhất định sẽ xử lý." Ông Lôi ấn Đằng Hồng Ngọc ngồi xuống, trả tiền:

Đang thương lượng thì có điện thoại, Lôi Đa Bảo nhìn số nhận máy ngay, tươi cười gọi cục trưởng Trần, trong điện thoại nói một hồi, cúp máy cái mặt nghiêm túc ngay. Ba người còn lại đều nhìn cả vào ông chờ đợi, mãi hồi lâu ông Lôi mới nói:" Bọn vương bát đản này, đưa người về đồn công an rồi."

Vậy là đã chuyển hai lần, đêm qua do trung tâm 110 bắt, sáng chuyển về phân cục, giờ đưa tới đồn công an, ba người kia không hiểu, bà Lôi thúc giục:" Vậy ông còn đợi gì nữa, mau đưa con ra, không đánh chết người, bồi thường thôi mà."

Chậc chậc chậc, ông Lôi chỉ bà vợ ngốc của mình, không nói lên lời:" Bà đừng gây loạn thêm nữa, vào đồn công an còn cần đưa ra à? Rõ ràng có kẻ giở trò, căn bản không xử lý kẻ gây sự, xử trí trị an thôi."

"Thế không phải tốt à?" Đằng Hồng Ngọc hỏi:

"Ôi, chị dâu ơi, chị không lăn lộn đường phố như tôi, hai đứa con nhà chúng ta chọc vào ai, chị biết không? Tần Quân Hổ, là địa đầu xà ở khu Tây Uyển, chỉ cần công an không quản tới, đến khi thả người ra, hắn phái một nhóm, hai nhóm, chục nhóm tới... Ai chịu nổi." Lôi Đa Bảo vì thấy công an không lý mới lo:

"Chúng tìm người như chúng ta không biết tìm ấy, chẳng qua là đánh nhau thôi, ai bắt nạt con tôi, tôi không bỏ qua cho đâu." Bà Lôi sắn tay áo lên:

Ôi mụ ngốc vô tri không biết sợ này, ông Lôi chào thùa, bảo bà ngồi sang bên, lại bảo vợ chồng Đơn Trường Khánh về nhà đợi... Chuyện này ông toàn quyền xử lý, bảo vợ đưa thể ngân hàng ra đây, rồi đi mất.

.............................

" A lô, a... Trưởng ban Hứa, chào anh, phó cục Lý của chúng tôi đánh tiếng rồi, tôi biết, tôi biết, không sao, trẻ con đánh nhau thôi ạ, đã đưa về đồn công an xử lý, anh yên tâm, có kết quả tôi sẽ báo cáo cho anh."

Cục trưởng Trần của chi cục Tây Uyển vừa cúp điện thoại thì chuông lại reo, ngao ngán cầm điện thoại lên, có điều vừa nghe điện thoại đã đứng bật dậy, lưng hơi khom xuống.

"... Vâng, tôi là Trần Thọ Dân, thị trưởng Vương cứ nói đi ạ... Chuyện tối qua, không sao, đánh nhau thôi ạ... Kẻ gây chuyện có tiền án, chúng tôi khống chế rồi.... Sinh viên họ Đơn ấy ạ... Đơn Dũng ạ, cậu ta là người bị hại ạ, giờ đã chuyển tới đồn công an tra hỏi.... Vâng vâng, không có chuyện gì lớn ạ, chúng tôi sẽ nghiêm túc xử lý kẻ gây chuyện.... Chuyện đang điều tra ạ, có kết quả tôi báo cáo với anh ngay."

Lại một cuộc điện thoại làm cục trưởng Trần phải toát mồ hôi, đặt điện thoại xuống thở phào, chuyện chưa xử lý thì người hai bên đã gọi điện nổ điện thoại. Lạ cái là mấy thằng nhóc bán thịt tựa hồ chẳng có bối cảnh gì, hôm nay mới biết bối cảnh kinh người, nào là ban tuyên truyền nào lac cục đầu tư, nào là thuế vụ, thành quản, đến giờ hay rồi, cả phó thị trưởng Vương cũng gọi điện tới.

Cục trưởng Trần phải cân nhắc, vốn định mắt nhắm mắt mở cho êm xuôi chuyện này, phạt tiền đuổi về, nhưng mà bây giờ.... Ông ta đi qua đi lại trong văn phòng, châm chước cách xử lý thích hợp, bọn lưu manh thì dễ, một lũ cặn bã, làm gì cũng được, không ai xử lý, nhưng hai thằng nhóc kia thì khó rồi.

Đang suy nghĩ thì điện thoại lại reo, cục trưởng Trần nghĩ là lại nhân vật lớn nào đó, vội vàng nhìn màn hình hiển thị, tức thì lửa bốc lên đầu, mắng luôn:" Lão Khổng, sợ chúng tôi chưa đủ chuyện à, gây chuyện đấy phải không? Đừng tưởng tôi không biết ai làm, tra tiếp là tới các anh rồi... Cái gì, không biết à, đừng cười với tôi, thằng nhóc đó không phải người tùy tiện bóp ra sao thì bóp đâu, vừa rồi mười mấy cuộc điện thoại gọi tới, cả phó thị trưởng Vương cũng quan tâm... Cái gì, tôi mà lừa anh à, lừa anh tôi được cái gì, không tin kệ anh."

"Ha ha ha, tôi tin, tôi tin được chưa, có điều chuyện này thực sự không liên quan tới tôi, hai thằng nhãi đó không chừng chọc vào ai đó... Tôi hỏi thôi mà, xử lý thế nào?"

"Còn xử lý thế nào, đưa về đồn công an... Tôi nói này, nếu hai bên có ai muốn truy cứu, nói không chừng công an phải nhảy vào, dù sao một bên bị chém, một bên nằm viện mấy người, không chỉ đương sự, phải làm công tác gia đình hai nhà..."

Cục trưởng Trần hạ thấp giọng xuống, tuy nói không có gì bắt bẻ được, nhưng thâm ý vẫn có, xem đối phương có hiểu không.

................

Trại chăn nuôi Tây Thượng Trang Tây Uyển chiếm diện tích hơn 60 mẫu, cổng trại có nhà làm việc hai tầng, trong cánh cửa đóng kín, phía bên kia nói chuyện ở đó.

Khổng Tường Trung cúp điện thoại nói với Tần Quân Hổ:" Không có chuyện gì to tát, mấy thằng bị đánh chấn động nào vào viện rồi. Cục trưởng Trần đã di chuyển xuống đồn, mà tôi thấy lạ, bọn Lừa Trọc cũng là loại đổ máu kiếm tiền, sao mười mấy đứa bị đánh ra như thế?"

"Có gì mà không hiểu, bọn đó bỏ tiền ra để thuê, làm gì có sĩ khí, gặp người nhát gan thì ức hiếp được. Gặp phải đám máu liều là run, ai đi bán mạng vì mấy trăm đồng." Tần Quân Hổ ảo não, ai mà ngờ được chuyện phát triển thành ra như thế chứ, chồng cằm nghĩ:" Còn nói gì nữa, cái gì mà tin với không tin?"

"À phải, cục trưởng Trần nói hai thằng kia lai lịch lớn lắm, hai thằng Sử Gia Thôn chưa nói, hai thằng còn lại không đơn giản, một là con cháu thành quản, một không có bối cảnh gì, nhưng lại có rất nhiều người gọi điện tới hỏi. Cái gì mà trưởng ban Hứa, rồi phó thị trưởng Vương... Vớ vẩn, có quan hệ với phó thị trưởng mà còn thức khua dậy sớm bán thịt lừa à?" Khổng Tường Trung ngàn vạn lần không tin, có điều cục trưởng Trần đã nói thế khiến ông ta hơi nghi ngờ:

"Ôi dào, hoàng đế còn có thân thích nghèo mà, mấy năm trước chuyện đánh chết giáo viên ở Cửu Trung ấy, thế mà giáo viên nghèo lại có quan hệ lớn rồi đưa lên TW, ngay cả cục trưởng cục công an còn bị xét xử. Cục trưởng Trần nói xử lý thế nào?" Trần Quân Hồ không quan tâm:

"Còn xử lý thế nào, cách cũ đưa về đồn... Phía chúng ta thì dễ nói, sợ là đối phương bị chém không bỏ qua, nếu có thêm bối cảnh thì phiền." Khổng Tường Trung thấy chuyện vượt ngoài dự liệu, hỏi:" Quân Hổ, nếu là có bối cảnh thật, xảy ra chuyện thật, chúng ta không đụng vào được thì sao?"

"Xem tình huống đi, giờ tôi có hứng thú với tên đó lắm, vừa biết làm ăn lại biết đánh nhau, người thế khó kiếm. Thử xem, nếu giải quyết được thì tốt, không cũng chẳng sao, y bị chém cũng đánh bị thương mấy người, xúi nhà bên kia làm ầm lên, cho chó cắn chó." Tần Quân Hổ cười khẩy:

" Hay, cách hay, nếu giảng hoa thì thằng nhóc đó thua rồi, sau này không dám xuất hiện ở Tây Thành nữa hay không khó nói, minh thương đỡ được, còn ám tiễn phòng được không? Nếu y không chịu càng đơn giản, bảo bọn Lừa Trọc tố cáo, xem còn làm ăn chó gì nữa,  ha ha ha." Lão Khổng đắc ý cười lớn:

"Chuyện này có gì mà vui, tính toán bao lâu vẫn để xảy ra sai sót, xem ra giang hồ không phải nơi chúng ta lăn lộn được nữa." Tần Quân Hổ rít mạnh một hơi thuốc, tuy chuyện đã có cách xử lý, nhưng ông ta rất không hài lòng:

"Vạn sự khởi đầu nan mà, giờ tới chúng ta, hàng của tôi điều từ Đức Châu tới, bọn súc sinh sống này đúng là không dễ vận chuyển, dọc đường trên mười con." Khổng Tường Trung chỉ trại chăn nuôi xót xa nói:

"Mười con đã làm ông thành như thế, nếu có người tổn thất vài nghìn con chẳng phải lấy gần lừa treo cổ à? Liên hệ với Lão Đào của Lư Nhục Hương, Tiền Trung Bình của nhà máy Hâm Vinh với vài nhà nữa, trưa nay tới Hoan Lạc Viên tụ tập. Cơ  hội lớn thế này, hai ta không tiêu hóa hết.

"Được."

Hai người bàn bạc chuyện làm ăn, còn mấy tên bị nhốt trong đồn công an thì vứt ra sau đầu rồi.