Q2 - Chương 23 Vì bình an nhất thời nhẫn nhịn. (1)
Cậu vào đi!"
"Sao anh không vào!?"
"Tôi không dám."
"Tôi cũng không dám."
"Lôi ca thường ngày đối xử với cậu không tệ, cậu đúng là thiếu tình nghĩa."
"Anh thừa tình nghĩa thì vào đi."
Thời gian đã là giữa trưa, Đại Báo và Nhị Béo xách một cái túi lớn đi vòng quanh đồn công an, người nọ đùn đẩy người kia, không ai thuyết phục được ai. Hai tên béo nào đã bao giờ thấy cảnh xe cảnh sát chật kín như vậy, quang cảnh trang nghiêm làm không ai dám vào.
May mà đợi một lúc nhìn thấy Lôi Đa Bảo lái xe tới, vội vàng lên đón, giải thích là đến đây đưa đồ ăn đồ uống cho mấy anh em ở bên trong, sợ họ ở trong đó không ai cho ăn bị đói.
Lật Tiểu Lực bi thương hỏi:" Chú Lôi, Lôi ca không sao chứ, cháu thấy anh ấy bị trúng mấy gậy."
"Đản ca còn bị chém một phát vào ngực nữa, lúc đó không ai biết cả, còn tưởng là máu của những kẻ kia, vậy mà anh ấy nhịn bao lâu." Bạch Thự Quang lo lắm, giọng nghèn nghẹn:
Nhìn hai tên béo bộ dạng ngốc nghếch tính tình nhút nhát nhưng ít nhất còn biết quan tâm tới người khác, ông Lôi cảm động lắm, vỗ vai bảo không sao, không càn lo lắng, đều thương tích ngoài da thôi. Chưa trả lời xong thì lại tới một nhóm nữa, chính là Tống Tư Oánh tóc vàng rực, thêm vào đám Bao Thiết Cương, Ma Tam Dương, tổng cộng bảy tám người chạy tới hỏi luôn mồm. Ông Lôi có mấy cái miệng cũng trả lời không xuể, phất tay:" Không sao, không sao, chú đang vào xem đây, không để chúng nó thiệt thòi đâu, các cháu cứ ở đây đợi, mấy đứa đều được lắm."
Lão Bao và Ma Tam Dương từng tới đội thăm Lôi ca nên biết Đại Béo và Nhị Béo, còn lại không quen, giải thích là tiểu đệ của Lôi Đại Bằng, làm Tống Tư Oánh nhìn cả hai một lượt, sau đó cười không khép miệng lại được.
"Tổn thương tự tôn đấy." Lật Tiểu Lực biết Tống Tư Oanh cười cái gì, sờ khuôn mặt béo tốt của mình, hậm hực nói:
Bạch Thự Quang đang cười lấy lòng mỹ nữ cũng thu lại nụ cười, không thấy có gì đáng cười hết.
Hai chàng béo tổn thương rồi, Tống Tư Oánh vẫn cười, nhưng đi tới vươn tay ra, mỗi tay khoác vai một người kéo gần vào mình. Chiêu này quả nhiên hữu dụng, hai tên trạch nam bao giờ tiếp xúc với một cô gái ở khoảng cách gần như vậy, lại còn là mỹ nữ nữa chứ, ngửi mùi nước hoa trên người cô đã ngây ngất. Cách ăn mặc cởi mở của Tống Tư Oách càng không phải nói nữa, mắt không biết nên nhìn mông hay nhìn ngực nữa, nhìn tới đâu trắng lóa cả mắt, êm ái tới nhũn xương, bao nhiêu không vui bay biến sạch.
Nghe Tống Tư Oánh hỏi chuyện hôm qua, Đại Béo ai dè trốn dưới gầm bàn còn quay phim, mở ngay video ra khoe.
"Mọi người không thấy chứ, khi đó bọn chúng hùng hổ lắm nhân số đông gấp ba lần chúng tôi, tên nào tên nấy lăm lăm vũ khí, chúng ngông nghênh lắm, chắc là nghĩ phen này mình thắng chắc rồi. Thế rồi Lôi ca và Đản ca hiển lộ thần uy, bảy tám tên không cách nào tới gần." Lật Tiểu Lực hoa chân múa tay, động tác hết sức buồn cười:
Dưới sự kích thích của hiệu ứng mỹ nữ, Bạch Thự Quang cũng nói văng bọt phụ họa:" Biết đối phương là ai không, là Lừa Trọc, một thẳng đại ca có tiếng ở Tây Thành, ngay cả người Hồi cũng không chọc vào, vậy mà bị Đản ca dọa tới không dám đánh trả, hắn còn cầm dao trong tay nhé."
"Đúng, sau đó bị Lôi ca đập cho viên gạch vào đầu, chấn động não luôn, thằng vô phúc đó sống được cũng ngớ ngẩn thôi." Lật Tiểu Lục tranh giành thể hiện trước mỹ nhân:
Video quay không rõ ràng cho lắm, vừa rung lắc lại chỉ có đoạn ngắn, chủ yếu là ảnh chụp, rất nhiều ảnh, có điều ghép lại mà xem đủ khiến người ta rùng mình. Đánh nhau hung hãn tới độ này hiếm có, ai ngờ mới tốt nghiệp vài tháng, hai anh em nhà kia đã thăng cấp so với ở trường học không chỉ một bậc.
Tống Tư Oanh xem không biết tư vị trong lòng thế nào, chợt phát hiện hai tên béo nhìn chằm chằm vào ngực mình thèm khát, tên béo nhất suýt chảy dãi, vốn không vui, hỏi thẳng:" Lúc đó các cậu làm cái gì, vì sao họ bị bắt cả còn các cậu không sao?"
"Chúng tôi, chúng tôi..." Bạch Thự Quang xấu hổ lắm, chẳng thể nói là bọn họ chui xuống gầm bàn:
Lật Tiểu Lực nhanh trí nói:" Chúng tôi có nhiệm vụ quan trong hơn, bảo vệ tiền hàng của Đản ca, sáng nay đưa tới nhà anh ấy rồi, những mấy vạn."
"Đúng đúng, Đản ca nói, máu có thể đổ, tiền mồ hôi không thể mất." Bạch Thự Quang vội nói thêm đánh tan nghi ngờ của mỹ nữ:
Tống Tư Oánh nheo mắt nhìn một lúc rồi thở dài cám ơn, hai tên béo không hiểu cám ơn cái gì.
Mấy thằng phổi bò còn lại xem đánh nhau tới mê mẩn, Ma Tam Dương nhìn Sử Căn Oa cao hơn mình hai cái đầu:" Lợi hại hóa, người này là ai?"
"Má nó, Lôi ca thật thô bị, chuyên chọc đít người ta." Lão Bao phì cười:
Tống Tư Oánh giật lấy ảnh Đơn Dũng dẫm lên mặt người khác, cánh môi đỏ cười chúm chím mê say:" Đẹp trai quá."
Một đám người tranh qua cướp lại, Đại Béo và Nhị Béo trố mắt nhìn, bọn họ hình như chẳng có vẻ gì là lo lắng hay sợ hãi, làm hai người tỉnh ra. Trước đó Lôi ca nói có mấy chục huynh đệ, chắc chắn không sai đâu, đang ngầm nguyền rủa đám vô lương tâm thì có thêm người tới, sáu cỗ xe. Đi đầu là một chiếc Huyndai thương vụ, theo sau là mấy xe van, đỗ cách đồn công an không xa, người kéo xuống ùn ùn cả đàn.
Đúng là cả đàn, đã thế mặt mũi ai nấy còn hầm hầm như XHĐ đi báo thù, làm đám Tống Tư Oánh sợ hãi dạt qua bên, chẳng lẽ là đám lưu manh này to gan như thế, dám truy sát tới tận đồn công an cơ à?
Đang không biết phải làm sao trong đám đông đó đó còn có người lớn tiếng gọi bọn họ, Lật Tiểu Lực và Bạch Thử Quang nhận ra, là thằng nhóc Sử Bảo Quý, dẫn theo hơn ba mươi người, ai nấy cao lớn, bộ dạng hung dữ, xem ra là thôn dân rồi. Chàng trai đi đầu tới gần mọi người mới nhận ra là nữ nhân, ăn mặc như phim viễn tây nước Mỹ, dù có quen biết cả đám sợ hãi nhường đường, đám người này không nể nang gì, xông thẳng vào đồn công an, dân cảnh không ngăn nổi.
Ai thế? Đại Béo Nhị Béo còn chưa giải thích rõ ràng, lại tới một đám nữa, lần này xuống xe là ông già hung hãn, dẫn theo bảy tám người đuổi theo nhóm trước.
Chẳng lẽ còn định cướp tù?
……….. …………. …………
Viện tử hai màu trắng lam đan xen, kết cấu xi măng cốt thép chẳng bao giờ thay đổi, lên tầng hai, loảng xoảng, cửa sắt kéo sang một bên, dân cảnh đem túi đồ ăn và đồ uống xuống, lại khóa cửa vào.
Vừa mới từ chi cục về không lâu, suốt cả đêm bị cảnh sát hỏi đi hỏi lại, Sử Căn Oa và Sử Đại Bưu có chút buồn ngủ ngồi dựa vào nhau ngủ gà ngủ gật, Lôi Đại Bằng gọi hai người đó dậy ăn chút gì đó, không ngờ hông đau dữ dội, sờ thấy sưng tím cả vùng, vậy mà lũ cảnh sát chó má nói đây chỉ là thương nhẹ, không thèm để ý. Lôi Đại Bằng quay đầu sang gọi "Đản ca", thấy Đơn Dũng ngửa mặt lên trời, dựa vào lưng ghế nhìn trần nhà. Đêm qua Đơn Dũng tới bệnh viện khâu vết thương, rạng sáng mới đưa về chi cục, áo cũ đã rách bươm rồi, không biết là cảnh sát nào kiếm cho cái áo cũ mặc lên, xanh lét, trông như áo bảo an hàng nhái nhìn buồn cười hết sức, chẳng hiểu Lôi Đại Bằng nhìn cảnh đó nghĩ tới cái gì mà phì cười.
"Cười cái gì? Trông anh buồn cười lắm à?" Đơn Dũng yếu ớt nói, người không nhúc nhích chút nào:
"Không buồn cười." Lôi Đại Bằng không cười nữa sán tới:" Đản ca, anh bị thương nặng như thế, sao không nằm ở bệnh viện mà lại về nhốt cùng bọn em?"
"Các cậu đều ở đây, anh nằm đó một mình sao mà yên tâ... Á." Đơn Dũng vừa cử động một cái đã đau toát mồ hôi lạnh:
Q1 -Chương 24: Vì bình an nhất thời nhẫn nhịn. (2)
Lúc đánh nhau chẳng có cảm giác gì, bây mới thấy đau thấu xương, vết thương trước ngực khâu mấy mũi, Đơn Dũng lại còn giấu, mất màu rất nhiều, lúc này không chỉ yếu mà còn khát. Sử Căn Oa vội đưa bình nước tới, Đơn Dũng mở nắp uống một ngụm, mồm nhạt thếch, chẳng uống ra được là vị gì. Căn Oa đầu băng bó, nhưng chút thương tích đó với hắn mà nói thì chẳng đáng kể, vừa ăn vừa hỏi:" Đơn Dũng, không bị thương tới xương cốt chứ?"
"Không, bị thương ngoài da thôi." Đơn Dũng lắc đầu, đúng là ngoài da thật, nhưng chắc chắn không nhẹ tí nào:
"Em báo thù cho anh rồi Đản ca, thằng chó má đó bị em cắm vào lỗ đít, bây giờ nó không sung sướng được đâu."
Nghe Lôi Đại Bằng nói làm số còn lại cười lớn, hôm qua có dân cảnh tới xác thực hung khí bọn họ dùng, đầu bị thương dễ xác thực, chỉ là có mấy tên đít bị chọc thủng thì dân cảnh không sao hiểu nổi, đến khi tra tới Lôi Đại Bằng thì dân cảnh chửi mắng hắn, bảo hắn đâm chỗ nào không đâm, đâm chỗ đó nghe đã thốn, loại người biến thái tới mức nào mới đi làm chuyện thất đức đó.
Đơn Dũng buồn cười mà cười không ra, thấy những người khác còn thoải mái như thế thì áy náy lắm:" Các anh em xin lỗi, tôi làm liên lụy tới mọi người.
"Chậc, anh nói gì thế." Lôi Đại Bằng khinh bỉ:" Vớ vẩn."
"Đúng thế, mọi người tới cùng nhau, chẳng lẽ để cậu đánh một mình, còn chúng tôi đứng nhìn à?" Sử Căn Oa giọng ồm ồm:
Sử Đại Bưu an ủi Đơn Dũng:" Không sao, chúng tôi toàn loại một người ăn no cả nhà không đói, còn chưa bao giờ ăn cơm nhà nước."
"Ha ha, cơm nhà nước e là không dễ ăn đâu." Bị chuyển từ trung tâm chi huy tới chi cục, từ chi cục về đồn công an, Đơn Dũng nhìn ra chút manh mối rồi:" Xem ra chúng ta không những chẳng ăn được cơm nhà nước, còn phải làm công thay nhà nước."
"Ý anh là gì?" Lôi Đại Bằng hỏi, có điều hiểu ngay:"Phải rồi, chúng ta bị đưa về đồn công an, tám phần là bị phạt giam giữ."
"Gì, nói gì thế, chúng nó tới đánh chúng ta, chúng ta lại bị phạt." Sử Căn Oa không phục:
"Chúng ta đánh người ta bị thương, bị phạt giải quyết được cũng không tệ, dù sao ra ngoài có thể kiếm về." Sử Đại Bưu nói:
"Nói như phun rắm, không đánh chúng nó bị thương thì người nằm xuống là chúng ta, chẳng lẽ sau này bị người ta đánh thì cứ đứng im mà chịu?" Sử Căn Oa không hiểu cái lý lẽ này, chửi um lên:
Đơn Dũng ủ rũ lắc đầu, đợi Sử Căn Oa chửi chán rồi mới nói:" E là không có cơ hội kiếm tiền nữa đâu."
"Chẳng qua là vài thằng lưu manh thôi, tới một thằng đánh một thằng, tới mười thằng đập năm đôi." Sử Căn Oa không coi bọn chân tay lẻo khoẻo đó ra gì, giả sử hắn có cái gậy trong tay thì đám đó đừng mong chạm vào người:
"Ha ha ha, Lộ Châu nhiều lưu manh, không mười vạn cũng tám nghìn, dăm ba bữa chúng tới, đừng nói chúng ta, kéo hết người Sử Gia Thôn tới cũng không chống nổi, có chuyện làm ăn nào mà chịu nổi dày vò như thế. Đừng nói đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu, cứ nói tới bị bắt vào đồn giam giữ phạt tiền đã chịu không thấu."
Nghe thế Sử Đại Bưu nhớ ra:" Đúng rồi, hình như là trước kia chú Tam Hài vào thành phố bán cũng thế, có kẻ ngày ngày tới phá phách, cảnh sát ngả về phía bọn chúng, không làm tiếp nổi."
"Đợi chúng ta ra ngoài tìm bọn chúng, mẹ nó." Sử Căn Oa hung hăng nói:
"Vô ích thôi, bọn lưu manh nối nhau kéo tới, chiêu này ai cũng biết dùng. Còn chiêu ác hơn, chúng không nhắm vào các anh, đi dọa chủ sạp hàng, các anh cũng không thể bán được." Lôi Đại Bằng không học được tri thức sách vở chứ mấy mánh khóe này thì hắn biết lắm:
Thế là ủ rũ lan từ Đơn Dũng sang hai người Sử Gia Thôn, lúc rời thôn còn hi vọng theo Đơn Dũng kiếm tiền lấy vợ, ai ngờ ngày tháng tốt đẹp chẳng được bao lâu đã thành thế này. Sử Căn Oa không cam tâm:" Vậy chúng ta ngồi chợ chết à?"
"Đúng thế Đơn Dũng, đầu óc cậu tốt, chúng ta không thể cứ như vậy là kết thúc, chuyện làm ăn tốt như vậy phải vứt đi." Sử Đại Bưu nghiến răng ken két:
"Đúng, trong thôn còn một đám độc thân, hôm qua tôi còn vỗ ngực nói, đợi làm ăn tốt hơn sẽ dẫn họ ra ngoài." Sử Căn Oa nhìn Đơn Dũng kỳ vọng:
"Ha ha ha, cách thì có, chỉ xem các anh có dám làm hay không thôi." Đơn Dũng hơi nhướng mắt lên, giọng hơi khiêu khích:
Chịu thế đếch nào được, hai thằng cha kia đầu óc đơn giản, không sợ trời, chẳng sợ đất nổi hứng ngay, Lôi Đại Bằng vội vàng ngăn cản:" Ê, ê, các anh tỉnh lại đi, ra ngoài hẵng nói, chúng ta có ra được hay không còn chưa biết kìa."
"Nhất định là ra được, anh tuy chưa rõ là ai, nhưng chắc chắn là nhà máy thịt với bọn kho lạnh thôi, dù là ai đi nữa thì cũng không muốn chuyện ầm ĩ lên đâu. Dù không sợ chúng ta thì cũng sợ cảnh sát tóm lấy không chịu tha, cho nên tối đa là xử phạt trị an, đó là điều các bên đều muốn."
Đơn Dũng nhích người đỡ tê, bổ sung:" Còn có cách đơn giản hơn, nếu lớn chuyện rồi, chúng ta không chỉ vào đồn mà vào thẳng trại giam. Cho nên chúng ta sẽ được ra nhanh thôi."
Mấy anh em không dám chắc là Đơn Dũng nói đúng không, nhưng mà giọng điệu của y rất lạnh, xem ra không bỏ qua đâu, hơn nữa còn đoán trước rồi.
Đúng lúc này ngoài sân nhốn nháo hỗn loạn, lẫn trong đó có mấy giọng nói quen thuộc, Sử Căn Oa và Sử Đại Bưu mừng rỡ, người trong thôn tới rồi, Đơn Dũng cũng nghe ra, là Sử Bảo Anh.
......................
"Vì sao không cho chúng tôi vào, chúng tôi muốn gặp đồn trưởng."
Sử Bảo Anh tranh cãi với hai cảnh sát, cô lên tiếng hai tên cảnh sát mới nhận ra là nữ nhân, nữ nhân mà cao lớn sừng sững thế này thật hiếm có, làm họ khiếp sợ không biết làm sao. Khi lại có người khác xông vào mới hét lên:" Này này, các người định làm cái gì đấy hả? Muốn tấn công cơ quan công an à?"
"Ai tấn công, chúng tôi muốn gặp đồn trưởng, ở cổng ghi vì nhân dân phục vụ, nhân dân tới các người lại chặn ở cổng là sao?" Sử Bảo Anh quát, thông dân phụ họa:
Cảnh sát cứng họng, biết nói luật pháp với đám mù pháp luật quá đàn gẩy tai trâu, tìm cách hòa hoãn:" Thì thế nào cũng phải có phương pháp chứ, nào nào, tới phòng tiếp đãi, đồn trưởng đang bận, các cô nói là người thôn nào?"
"Sử Gia Thôn Lư Viên." Sử Bảo Quý nói lớn:
"Sử Gia Thôn đâu thuộc nơi quản lý của chúng tôi?" Dân cảnh đáp:
"Nhưng các người bắt người của Sử Gia Thôn chúng tôi, đừng cho rằng chúng tôi không biết, vào thành phố bán thịt lừa cũng phạm pháp à, bị người ta đánh, còn bị các người bắt à?" Một thôn dân cao to la hét:
"À, các anh nói chuyện tối qua, còn đang xử lý mà."
"Xử lý cái gì, không bắt kẻ đánh người lại bắt người bị đánh."
"Bọn họ cũng đánh người, bị đánh vào viện."
"Bọn chúng đi đánh người ta, đánh không lại vào viện còn có lý à?
"Đúng thế, không có vương pháp nữa."
"Không được, không thả người cả thôn chúng tôi đi tố cáo."
"Đúng, đi tố cáo..."
Xong rồi, lời giải thích của dân cảnh hoàn toàn bị nhấn chìm, vốn mời tới phòng tiếp dân, giờ bị dân đồn vào phong tiếp đãi. Nhóm này chưa xong, lại tới một nhóm nữa, ngăn cũng không ngăn được, phòng tiếp đãi chật kín, dân cảnh toát mồ hôi, bị thôn dân chất vấn, trả lời không nổi, còn bị mấy cái mồm thối phun cả nước bọt vào mặt, kêu khổ không thôi, hô lớn:" Đồn trưởng, mau ra đây, xảy ra chuyện rồi."
"Kêu cái gì mà kêu, ai làm cái gì các anh?"
Đột nhiên có một giọng nói trấn áp toàn bộ, xung quanh im ắng hẳn. Lúc này dân cảnh mới nhận ra trong đám đông có một ông già ăn mặc như địa chủ phong kiến, râu ria phủ kín mặt, nhìn là biết không dễ chọc.
Ông già đứng dậy khịt mũi, ông dẫn người tới đây chính là gây sức ép để đối phương phải ra mặt, chỉ cần gặp được, hết thảy đều có thể đàm phán:
- Vậy thì đi gặp đồn trưởng của các anh."
Nói xong đi ra ngoài, hai cảnh sát máy móc đi theo, đi rồi mới nhận ra không đúng, thế quái nào mà lại đi theo ông ta chứ? Có phải lãnh đạo của mình đâu, thế nhưng nhìn đám thôn dân hùng hổ nãy giờ ngoan ngoãn như trẻ ngoan đứng dạt sang hai bên, còn dám nói gì nữa.