Q1 - Chương 26 Nước cạn đá nhô tranh vanh hiện. (1)
Chiếc việt dã lớn của Sử gia cũng đang chạy băng băng trên con đường thôn, Sử Bảo Anh lái xe mặt vừa lo vừa giận, Sử Đại Bưu ở ghế phụ lái không nói không rằng, nhìn cái bao tải lớn phía sau, bên trong toàn là tiền.
Về thôn đã được một tuần rồi, chuyện không hề lắng xuống như trong tưởng tượng mà càng thêm nghiêm trọng. Mấy ngày qua, người tới đặt thịt lừa cứ như là đã thương lượng trước, bới lông tìm vết, không chê quá gầy thì chê quá béo, dù sao không chịu thực hiện hợp đồng. Cái trò này dù đầu óc Sử Đại Bưu cũng đoán ra, có kẻ giờ trò, đừng nói là trả tiền cọc, riêng lấy hàng muộn một tháng, chi phí thức ăn đã đủ mất sạch lợi nhuận.
Chuyện đơn phương xé hợp đồng như vậy không phải là chưa từng xảy ra, trước kia đều là hộ chăn nuôi đều phải xuống nước, thậm chí chấp nhận bán ít lãi hơn. Dù sao thì cái thứ này có miệng, ngày ngày ăn không biết bao nhiêu, không phải chuyện đùa, càng nuôi càng lỗ. Nhưng mà lần này không đơn giản như thế, mấy đại hộ ở Lộ Châu tới cùng nhau, rõ ràng là muốn thừa lúc cháy nhà hôi của, ép giá. Hạ mình không xong lại còn đầy một bụng tức.
Rễ cỏ sống khó khăn, nếu bất hạnh giáng xuống thôn dân rễ cỏ càng khó khăn, lưỡi dao kinh tế còn sắc hơn đao kiếm thật, lần này xẻo vào tim người chăn nuôi.
Mà cách xử lý của ông Sử cũng rất đơn giản, một chữ thôi:Trả.
Một chữ này nói ra thì dễ, nhưng gần như phải nghiến răng nói ra, Sử Bảo Anh không ngờ một chuyện bán lẻ thịt ngâm lại diễn biến thành đội hộ tiêu thụ thịt lừa trong thành phố liên kết đối đầu với Sử Gia Thôn. Có điều bọn họ ở nơi hẻo lánh, không có kênh tiêu thụ, gặp phải khó khăn rồi.
Xe phanh lại ở cửa thôn, Sử Bảo Anh xuống xe, xách bao tiền vào thẳng nhà. Ở chính đường, ông Sử ngồi giữa, trái phải ngồi ba người, đều mặc vest, còn có vài người đang đứng. Lần lượt là Vị Nguyên, khách sạn Lộ Châu, nhà máy thịt Hâm Dân và nhà hàng Lưu Nhục Hương, bốn đại hộ tiêu thụ thịt trong thành phố, làm bọ họ không ngờ là tính Sử Bảo Toàn còn ương hơn lừa, vừa bới móc vài câu, người ta thống khoái trả tiền cọc.
Rầm, Sử Bảo Anh đem số tiền vừa lấy ở bưu chính thôn ném lên mặt bàn, bốn nhà, tám mươi vạn, mặt lạnh tanh đắng sau lưng cha.
Sử Bảo Toàn hút thuốc nói:" Mang đi đi, đừng ra ngoài kia nói Sử Bảo Toàn này không trượng nghĩa, các người muốn trở mặt tùy các người, Sử Bảo Toàn này không thể vứt thể diện đi được."
Vốn gây khó khăn cho Sử Gia Thôn, ép giá bọn họ cũng tốt, nào ngờ thành kết quả thế này, mọi người đều nhìn một trung niên đeo kính tóng vuốt kéo bóng mượt đeo kính. Ông ta là tổng giám đốc Đào Thành Chương của chuỗi nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương, rất có khí chất nho thương, là đại hộ tiêu thụ, mỗi năm riêng tiền đặt hàng đã là 40 vạn. Ông chủ Đào rõ ràng không dự liệu được tình huống này, cười ha hả:" Ông Sử, chúng tôi không có ý đó, hợp đồng vẫn phải thực thi... Chỉ là... Ài, ông nói, ài, cái chuyện này..."
Tiền Trung Bình của Hâm Dân, một người trung niên béo tốt, cũng cấp bậc ông chủ rồi, thấy Đào Thành Chương đẩy chuyện qua cho mình, cũng nặn ra nụ cười:" Ông Sử, chúng tôi chỉ nói hàng hóa có vấn đề, có nói xé hợp đồng đầu, cùng lắm là thời hạn giao hàng kéo dài chút mà thôi. Ông đuổi chúng tôi về, lừa của ông cũng chẳng có chỗ bán."
Sầm, Sử Bảo Toàn vỗ bàn, chỉ thẳng mặt Tiền Trung Bình:" Lão Tiền, ăn thịt lừa nhiều tới biến thành não lừa rồi à, một con lừa mỗi ngày ăn bao nhiêu tính xem, trì hoãn một tháng lại muốn tính giá hiện tại, bằng với việc tôi nuôi miễn phí, quá một tháng là tôi lỗ vốn... Kẻ nào giở trò sau lưng tôi biết đấy. Có những lời không nói nữa, nhưng lời không hay nói trước, chẳng ai đảm bảo được cả đời thuận buồn xuôi gió, ngày nào các ông gặp nạn, chớ trách tôi ném đá xuống giếng."
"Chuyện này, Lão Sử, chúng ta tính kế lâu dài, ý chúng tôi không phải thế..." Đào Thành Chương nói khó:
Không ngờ Sử Bảo Toàn đứng dậy phất tay:" Muốn lấy hàng theo quy củ mọi năm, muốn liên hợp nhau ép giá, mấy người chưa đủ tư cách, tiễn khách."
Đi rồi, đầu không thèm quay lại, mấy người kia đều cụt hứng, Sử Bảo Anh đưa tay ra, trợ lý mấy người kia đưa hợp đồng tới, Sử Bảo Anh xem qua rồi xé nát. Nói ra Sử gia rất hào sảng, trả tiền cọc không thiếu một xu, mấy ông chủ kia thì hổ thẹn trong lòng không cầm tiền, bảo người đi theo lấy, muốn nói vài câu vớt vát thể diện, có điều cô con gái Sử gia cũng ngang lắm, nói gì cũng vô ích. Ai nấy cầm tiền mà đi, kế hoạch cùng tiến cùng lui hiệu quả không tốt, người ta căn bản không thèm chơi.
Rời cửa, mấy ông chủ cùng kết bạn đi lên xe của ông chủ Đào, mất kiên nhẫn nhất là ông chủ của Vị Nguyên, chất vấn:" Ông chủ Đào, chúng ta làm chuyện này bất nghĩa quá, nếu quan hệ với Lư Viên căng thẳng, sau này chúng ta chẳng phải rắc rối à? Chỗ Lão Khổng tuy cung cấp được hàng, nhưng tôi sợ không đủ, sắp vào mùa tiêu thụ rồi, tôi còn muốn tranh thủ kiếm tiền."
"Đúng thế, định chơi khó lão già, thế nào mà thành làm khó mình rồi." Vì khác nói;
Bọn họ lén thông đồng với nhau, Đào Thành Chương cầm đầu, bốn đại hộ chống đỡ, vốn cho rằng ít nhất cũng phải kéo giá xuống một bậc, ai ngờ bắn vào chân. Ông chủ Đào lái xe thản nhiên nói:" Lo gì, chưa biết ai thiệt đâu, công chủ Khổng của Tây Uyển nói rồi, ưu tiên cung cấp hàng cho chúng ta ba tháng, còn có nhà máy thịt Trung Bình, ông chủ Tần của kho lạnh. Anh muốn bao nhiêu điều bấy nhiêu. Bọn họ cung cấp hàng cho chúng ta từ hai ba tháng không thành vấn đề, tôi không tin Lão Sử chống đỡ được tới khi đó, cỏ khô một cái, riêng đàn lừa đó đủ ăn cho ông ta sạt nghiệp."
"Này, tôi nghe nói phía Tây Uyển và Lão Sử tranh nhau thị trường bán lẻ cho nên mới đánh nhau, hình như là Tần Quân Hổ còn tìm người chém người của Lão Sử, ầm ĩ lắm." Một ông chủ nói:
Tiền Trung Bình gật đầu nói là có chuyện này:" Hai nhà người ta đánh nhau, chúng ta xen vào làm cái gì cơ chứ?"
"Có cạnh tranh mới có phát triển mà, hai bên bọn họ cùng giám giá xuống có phải tốt không?" Đào Thành Chương cười như thể nhìn thấy cơ hội kinh doanh trong đó, nếu Sử Bảo Toàn đúng là hạ giá xuống thấp hơn Tây Uyển, đám người ở đây không ngại kiếm lợi:
Chuyện này hẳn là nên trong dự liệu, Tiền Trung Bình có chút lo lắng:" Ông chủ Đào, vậy anh nói Lão Sử liệu có nể mặt chúng ta không? Nếu ông ta ương lên chống tới cùng thì sao?"
"Không thể nào, hiện giờ với số cỏ còn lại ông ta cầm cự một tháng là cùng, đây là chuyện rõ ràng. Dù ông ta cầm cự được thì người trong thôn làm sao? Lần này ông chủ Tần và ông chủ Khổng liên hợp chống lưng cho chúng ta, ông ta bán ra ngoài cũng chẳng lãi, sớm muộn cũng vào khuôn khổ. Vì thái độ hôm nay của ông ta, tới khi đó mọi người đừng khách khí... Bằng vào vùng Lư Viên này, năm nay sẽ là chậu vàng của chúng ta."
Đào Thành Chương cười lớn khiến xung quanh cười theo, bọn họ hợp tác thao túng thị trường không phải lần đầu, Lư Viên cũng chỉ là cá thịt trên trên thớt mà thôi.
Đội xe đã đi xa không còn thấy đâu nữa, Sử Bảo Toàn đừng ở bên cửa sổ, khắp tầm mắt là màu xanh đang chuyển vàng, mọi năm là mùa thu hoạch tràn ngập niềm vui, năm nay chỉ có nỗi buồn.
Quay trở về ngồi xuống mới phát hiện con gái đứng ở giữa phòng lâu rồi, chỉ vài ngày thôi, ông đã già đi nhiều, không còn cái khí phách trả tiền đặt cọc như vừa rồi, thở dài hỏi:" Còn bao nhiêu tiền?"
"Còn hơn 100 vạn." Sử Bảo Anh đáp, đó là số tài chính có thể điều động, xuất chuồng bị kẹt rồi, lừa trong chuồng không thể biến thành tiền, đừng nói là duy trì thức ăn gia sức một tháng, số này mua lừa của hộ nhỏ lẻ cũng không đủ.
Thấy cha thở dài, Sử Bảo Anh đau lòng nói:" Cha, con xin lỗi, con không ngờ chuyện phát triển tới mức này, bọn chúng quá khốn nạn, muốn kéo sụp chúng ta."