← Quay lại trang sách

Q1 - Chương 27 Nước cạn đá nhô tranh vanh hiện. (2)

Kéo sụp không dễ, có điều năm nay là là lỗ rồi, gọi mấy huynh đệ vùng ngoài lại, ít nhiều tiêu thụ được một chút... Nhưng vận tải đường trường không phải thế mạnh của chúng ta, đám đại hộ trong thành phố đều dùng xe đông lạnh, chúng ta không có cái đó." Sử Bảo Toàn nghĩ mấy cách, không cách nào ổn thỏa, thấy con gái vẫn đừng đó, an ủi: "Đừng nản chí, đời này cha lên xuống đã nhiều rồi, không trải qua ít chuyện không thể thành người. Con học thêm nhiều một chút, thằng em con không dựa vào được đâu."

"Cha, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện với hai nhà Tây Uyển, hẳn là bọn chúng làm khó." Sử Bảo Anh yếu ớt nói ra một biện pháp ủy khuất:

Vừa nói ra Sử Bảo Toàn càng tức giận, lắc đầu ngay:" Không được, con mà yếu thế, chúng dày vò con tới chết. Thổ phi năm xưa cùng lắm thua thì mất đầu, còn đám làm ăn này hại người là nuốt cả da lẫn xương.. Con không cần tự trách, không chỉ là chuyện đám Đơn Dũng vào thành bán lẻ, lũ khốn đó chỉ có cơ hội là xông vào cắn xé, bọn chúng chỉ mong Lư Viên chúng ta đem lừa dâng miễn phí cho chúng, cha không cho."

"Nhưng..." Sử Bảo Anh không hiểu cha chọi cứng làm gì:

Sử Bảo Toàn cắt ngang:" Đi an bài tốt chuyện trong trại, chuyện khác không cần con lo, chú ba con một hai ngày nữa là về, lúc đó cùng tính kế. Nếu Sử Gia Thôn ngay cả chút chuyện này mà cũng không chống đỡ được thì cho nó sập luôn cho rồi."

Ý đã quyết, Sử Bảo Anh đứng một lúc, đau lòng xuống lầu, nghe tiếng cha bị sặc khỏi thuốc ho liên tục, lại nghĩ cha chừng đó tuổi vẫn phải vì con cái gây họa mà nhọc lòng, uất ức trong lòng không sao phát tiết được.

Trong thôn vẫn như thế chẳng có gì thay đổi, lừa kêu khắp nơi, bình thường âm thanh này rất êm tai, giờ lọt vào tai Sử Bảo Anh chỉ thấy khó chịu, tiếng kêu như tiếng dùi đâm vào tim cô. Giờ cô đã hiểu vì sao cha cô luôn dạy cô, gia tài bạc triệu mọc trên người đám gia súc đó thì không tính, giờ cô hiểu rồi, đám súc sinh kêu ầm ĩ kia có thể biến thành bùa đòi mạng của Sử Gia Thôn bất kỳ lúc nào.

Chẳng có tâm tư làm gì nữa, buồn chán đi lang thang rồi, nhiều ngày rồi Đơn Dũng dưỡng thương không có tin tức gì, xưởng thịt ngâm đã ngừng hoạt động. Cô đi ngang qua xưởng thấy bếp nguội lạnh, trong lòng khó nói rõ là tư vị gì, trước đó cô còn bừng bừng dã tâm muốn cùng Đơn Dũng khai sáng thị trường tiêu thụ, ai ngờ chớp mắt đã tan thành bong bóng xà phòng. Dù thịt ngâm của Sử Gia Thôn có ngon, bị đám đại hộ thành phố bao vây, căn bản không có cơ hội đột phá. Lần này cả  những cửa hiệu quan hệ lâu năm cũng trở mặt, Sử Bảo Anh giờ hối hận vì sao không nghe cha mình, đẩy Sử Gia Thôn vào cảnh tiến thoái lưỡng nan này.

Làm sao bây giờ, Sử Bảo Anh ngồi đó, đầu óc trống rỗng.

"Chị... Chị..." Có người đẩy cô:

"Xéo." Sử Bảo Anh thấy là đứa em trai, lại còn cầm ná đi chơi, tức khí mắng:

"Chị, em bảo chị chuyện này... Đừng nói với cha, chị xem..." Sử Bảo Quý chỉ cửa thôn, cô liền thấy Sử Căn Oa ngồi trên xe ba bánh, trong xe có mười mấy hán tử khỏe mạnh trong thôn, đang không hiểu gì thì Sử Bảo Quý lại thì thầm nói một câu:

Sử Bảo Anh hồ nghi hỏi:" Khi nào?"

"Tối nay." Sử Bảo Quý thần bí nói:

"Cậu ấy có nói muốn làm gì không?" Sử Bảo Anh hỏi nhỏ:

"Không nói, chỉ bảo là nghĩ cách xuất chuồng cho chúng ta." Sử Bảo Quý rõ ràng chỉ là cái ống truyền thanh:" Anh Dũng nói đừng lo, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai nói không chừng có tin, đảm bảo xuất chuồng hết cho Lư Viên."

"Hừ, em bảo chị tin cậu ta thế nào? Cậu ta nghèo tới ngay cả tiền phạt còn không nộp được, bán thế nào mấy nghìn con lừa, em biết bao tiền không?" Sử Bảo Anh không tin, rồi chợt nhận ra mình đang nói chuyện với một thằng nhãi con, xua tay:" Đi chỗ khác, chị nói với em làm gì? Gọi nhiều người đi như thế, định đánh nhau à?... Căn Oa, cha tôi nói rồi, anh mà còn bị bắt nữa đừng hi vọng có người nộp phạt cứu anh ra."

Sử Căn Oa nghe thấy trợn mắt lên, bất ngờ là hắn chẳng thèm để ý lời Sử Bảo Anh, tăng ga, lái xe ba bánh chạy uỳnh uỵch mà đi. Sử Bảo Anh giờ chẳng còn tâm tư quản mấy chuyện vớ vẩn này nữa, ngây ra nhìn trời cao, không biết từ khi nào Tiểu Bảo Quý cũng chạy rồi, chỉ còn lại mình cô.

Ngẩng đầu lên chỉ thấy bầu trời mây đen mù mịt.

.......................

"Cha mẹ, con chuẩn bị tới Lư Viên một chuyến."

Đơn Dũng thò đầu vào nói với cha mẹ đang bận rộn trong bếp, nghỉ ngơi nhiều ngày rồi, đây là lần đầu tiên y xuống lầu:

Vừa nghe một cái cả cha lẫn mẹ đều tài mặt nhìn nhau, Đơn Dũng cười:" Không sao đâu, con đi trả tiền, không thể để Sử gia bỏ tiền thay nhà mình được... Gây cho người ta nhiều phiền toái như thế, không thể không nói gì cả, con ở đó mua bán nhiều năm, người Sử Gia Thôn đối xử với con không tệ."

"Cũng phải." Đằng Hồng Ngọc dừng tay, con trai mắt hơi đờ đẫn, có chút yếu ớt, lau tay đi tới:

Đơn Dũng biết mẹ muốn về phòng lấy tiền, Đơn Dũng ngăn cản:" Không cần, con có một chút, đem xe bán đi, coi như cũng đủ."

Con trai nói thế không thấy gì, mẹ nghe đã mắt đỏ hoe, ôm lấy con, gọi chồng tới, muốn cả nhà cùng đi.

Đơn Dũng gượng cười nói với cha mẹ:" Mẹ làm gì thế, không sao, chẳng qua là chúng muốn đuổi con đi, không cho con làm ăn, con không làm nữa, ai làm gì con chứ? Con ở nhà phục vụ cha mẹ."

Con trai hiểu chuyện như thế làm vợ chồng Đằng Hồng Ngọc đau lòng, mẹ lau nước mắt:" Mang rượu cha con ủ đi tặng ông Sử hai vò, người ta đối sử với con không tệ, ân tình này không thể nợ."

Đằng Hồng Ngọc nói rồi ra sau nhà lấy rượu, Đơn Trường Khánh đi ra cùng con trai ngồi ở bệ cửa, vỗ vỗ vai:" Dũng à, con nghĩ thoáng chút, đó là vận mệnh của bách tính chúng ta, nghèo không đấu với giàu, dân không đấu với quan, bình an là phúc. Cha cũng trải qua những chuyện này rồi, khó đoán nhất là lòng người hiểm ác, nói không chừng người ta ẩn trong bóng tối tính kế con, làm người bình thường không tranh với đời vẫn hơn."

Nhìn cha tóc mai chuyển bạc, nếp nhăn càng sâu, Đơn Dũng an ủi:" Con biết ạ... Đưa con, cha mẹ làm việc đi, đêm nay con ở lại Lư Viên với Căn Oa và Đại Bưu, xưởng thịt ngâm đóng cửa rồi, chắc là trong lòng họ đều khó chịu."

Nói xong cười cho cha mẹ yên lòng, tay xách một vò rượu, lưng đeo ba lô cũ, đi vài bước lại quay đầu vẫy tay. Đợi ở đầu thôn đến khi có xe xuống núi thì đi nhờ, từ xa vẫn thấy cha mẹ đứng ở cửa.

Cha mẹ không yên tâm con trai, nhưng con trai há không lo cho trong nhà, đường núi quanh co, chẳng mấy chốc che hết tầm nhìn về nhà, chuyến này xảy ra chuyện có lẽ tổn thương nặng nhất, không phải là mình, mà là trong nhà.

"Dũng, cháu đi đâu đấy?" Chú hàng xóm hỏi:

"Cháu tới xưởng sửa xe, xe cháu ở đó."

"Vết thương lành rồi chứ?"

"Rồi ạ." Đơn Dũng sờ vết thương vẫn con đau:

"Chú nghe kể chuyện của cháu rồi, đám vương bát đản đó ác lắm, cháu vừa mới tốt nghiệp chưa hiểu hết về cuộc sống này đâu, nghề nào cũng có quy củ bất thành văn, cháu làm ăn nhỏ chẳng ai để ý, nhưng một khi cháu sắp làm ra sự nghiệp sẽ có kẻ nhảy ra bóp cổ cháu, ngành nào cũng không dễ dàng... Phải rồi, sau này cháu làm gì? Chẳng bằng giúp cha mẹ cháu kinh doanh nông gia nhạc, một năm cũng kiếm được không ít tiền đâu..." Chú hàng xóm tốt bụng khuyên:

"Dạ cháu cũng nghĩ thế đấy ạ." Đơn Dũng đáp lại bằng nụ cười hữu hảo:

Xuống núi, vào thành phố, tới xưởng sửa chữa đỗ lại, vào trong hỏi xe của mình, trông cửa gọi điện rồi dẫn Đơn Dũng tới gara bừa bộn.

" Cái kia hả, đợi chút, ông chủ tôi tới nói một tiếng, ký tên rồi nhận xe, cảnh sát kéo tới đây cũng chẳng nói sửa chữa, cũng chẳng bảo của ai, ai biết có phải của cậu không? Phải rồi, phải nộp tiền giữ xe." Nói xong rồi đi: