← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 28 Nước cạn đá nhô tranh vanh hiện. (3)

Đơn Dũng đi tới vuốt ve cái xe của mình, kính chỉ còn lại một tấm, xe lõm vài chỗ, thảm vô cùng, hôm nay mới biết 110 ném xe y ở đây. Ngồi trong xe, bao tải thịt vẫn còn, mấy ngày không xử lý đã bốc mùi, Đơn Dũng mặt lạnh tanh nhìn hết thảy....

Côn đồ bao vây, phá xe, đánh người, la hét, máu đổ... Mỗi lần nghĩ tới y lại sờ vết thương mới đóng vảy, vất vả tích góp mấy tháng trời, khao khát cùng mộng tưởng, chỉ còn lại ký ức tan nát, giống chiếc xe yêu này.

Có người tới, Đơn Dũng quay đầu, còn nghĩ là người xưởng sửa xe, một chiếc santana đỗ bên cạnh, đôi chân di giày da bóng lộn bước xuống, tích tắc đó Đơn Dũng biết là ai, lòng trở nên bình tĩnh.

Xuống xe không chỉ có một người, đi đầu trên bốn mươi, thân phận rõ ràng trên mấy người trẻ tuổi khác, mặc đồng phục công tác màu lam, ngực có ký hiệu kho lạnh Tây Uyển. Tám người, ánh mắt bất thiện nhìn Đơn Dũng.

Đơn Dũng chẳng nhúc nhích, mặt thậm chí không có chút sợ hãi nào, nhìn chằm chằm vào người đứng đầu, cao mét tám, rõ ràng là ăn sung mặc sướng quen cho nên bụng hơi phệ.

Người đó ngạo nghễ nhìn Đơn Dũng một lúc mới cười phá lên, chỉ y:" Giỏi lắm, bảo sao đánh gục đám Lừa Trọc, chàng trai, không ngờ tôi ở đây đợi cậu hả?"

"Tôi không quen ông." Đơn Dũng lạnh nhạt đáp:

"Không sao, sau này rồi quen." Người đó tới gần, nhìn Đơn Dũng khắp lượt như nhìn gia súc, lại nhìn cái xe thảm hại:" Sao không sửa xe, hôm nay mới tới, chúng tôi đợi nhiều ngày rồi."

"Không có tiền." Đơn Dũng đáp làm cả đám đi theo cười hô hố thô bỉ:

"Cút, cút về đi." Người kia xua tay đuổi đám công nhân về chiếc xe van theo sau chiếc santana, tiêu sái đưa ra tấm danh thiếp:

Đơn Dũng không nhận, vẫn cái thái độ lạnh nhạt đó:" Tôi không hứng thú biết ông."

"Ha ha ha, có cá tính, tôi là Triệu Hồng Kỳ, giám đốc kho lạnh, ông chủ chúng tôi nói, nếu cậu không có chỗ nào để ý, thì tới chỗ tôi. Muốn làm ăn có làm ăn, muốn đánh nhau có đánh nhau, đây là điện thoại của tôi, tới lúc nào cũng được." Triệu Hồng Kỳ đút danh thiếp vào túi Đơn Dũng, cười rất tán thưởng:

Đơn Dũng cũng cười:" Tôi không định bán thịt lừa nữa rồi."

"Cậu định làm gì?

"Bán xe, trả tiền phạt và bồi thường phí thuốc men."

"Ha ha ha, cái xe này của cậu thì đáng bao tiền?... Sau đó thế nào?" Tuy chuyện trong dự liệu, nhưng Triệu Hồng Kỳ rất ngạc nhiên về sự bình tĩnh của Đơn Dũng:

"Chưa nghĩ tới, tính xổ người nợ tôi, có điều tôi tản mạn quen rồi, e là không biết làm công cho người khác đâu." Đơn Dũng lắc đầu:

Bình tĩnh tới mức làm Triệu Hồng Kỳ thấy ớn lạnh, ông ta phát hiện chàng trai này không phẫn nộ chẳng sợ hãi, đám Lừa Trọc rơi vào tay cảnh sát, dù không có chứng cứ, vẫn có cảnh sát tới điều tra, lại có đám người thành quản, e là không che giấu được sự liên quan của kho lạnh. Nghĩ tới đó Triệu Hồng Kỳ nói thẳng luôn.

"Đừng oán giận chàng trai, tôi không sợ nói với cậu, nhìn cậu thì hẳn là người hiểu chuyện, cậu dù biết là ai, nhưng không có chứng cứ, đúng không? Cứ tiếp tục làm, chưa nói cái khác, tiền vất vả kiếm được nộp vào quốc khố hết. Thị trường Tây Thành đại bộ phận khống chế trong tay ông chủ của chúng tôi, các cậu làm mấy nhà máy thịt phía dưới tổn thất không nhỏ, chúng tôi không thể bỏ mặc. Lão già Sử Bảo Toàn muốn vào thành phố không phải chỉ ngày một ngày hai, cậu bị người ta lợi dụng rồi đấy, biết không hả... Nói ra chúng tôi cũng cần người có tinh thần như cậu, vẫn câu đó, có thể tới bất kỳ lúc nào, đó là cơ hội của cậu."

"Cám ơn, có thời gian tôi sẽ đến, có điều sợ là các ông không hoan nghênh thôi." Đơn Dũng gật đầu:

Lời này lọt vào tai Triệu Hồng Kỳ thành Đơn Dũng chấp nhận cúi đầu rồi, cười ha hả vỗ vai y vài cái rồi đi.

Hai chiếc xe nguyên lối cũ trở về, Triệu Hồng Kỳ lên ghế sau, trong xe Khổng Tường Trung quay đầu nhìn Đơn Dũng vẫn ngồi im tại chỗ, không hiểu hồi Tần Quân Hổ ngồi ghế trước:" Quân Hổ, ông làm gì thế? Từ xa tới đây chỉ để nhìn thằng khố rách áo ôm này à?"

"Ừ, muốn xem xem, tôi rất tò mò với người đã hạ gục cả đám Lừa Trọc, một tên ngông như thế không chịu ngoan ngoãn đâu." Tần Quân Hồ có chút kỳ quái, cũng là người xuất thân thảo mãng, ông ta ít nhiều hiểu phương thức hành sự của đối phương, nhưng hôm nay gặp lại thấy quá thật thà, không xảy ra bất kỳ chuyện gì. Vừa nghi hoặc vừa tò mò hỏi giám đốc Triệu:" Hồng Kỳ, anh thấy sao?"

"Khó nói lắm, không giống sợ hãi quá độ, có điều tới mức này rồi thì chẳng cách nào làm tiếp được." Sự bình tĩnh của chàng thanh niên đó làm ông ta cực kỳ để ý, Trần Hồng Kỳ không dám khẳng định chuyện gì:

"Thôi đi, không phải bị đánh sợ vỡ mật cũng bị cảnh sát chỉnh sợ vỡ mật, tiền phạt lẫn tiền thuốc men tới mấy vạn, ai không xót." Ông chủ Khổng không coi vào đâu:

"Không giống, nếu nói tới sợ cũng là đám Lừa Ngốc phải sợ, tôi nghĩ, nếu có bảy tám tên thế này tới kho lạnh của tôi, thế thì tôi yên tâm quá rồi. Nhưng con lừa già biết làm việc lắm, trực tiếp nộp tiền họ người ta, giờ e là không lôi kéo được." Tần Quân Hồ rất tán thưởng Đơn Dũng, không ngờ tới đụng phải một người như vậy, nếu không đã đổi sách lược, không cần nặng tay tới thế, đến mức không vãn hồi được nữa.

"Xì, đến con lừa già còn chẳng cầm cự được bao lâu, con lừa non làm được cái gì, không phải anh tra rồi sao, là con quỷ nghèo xúi quẩy, nhà hàng của Lão Đào là cướp của cha y, cha ăn hại con cũng vô dụng, thói đấy thì làm ăn được gì."

Khổng Tường Tung khinh bỉ, nói ra ông ta càng phục nhãn quang của Tần Quân Hổ, liên hợp đại hộ tiêu thụ chèn ép Sử Gia Thôn, thế mới gọi là lợi hại, giết người không thấy máu. Chứ một thằng nhãi giỏi đánh nhau có gì đáng sợ, ghê gớm lắm, không phải cũng bị chém suýt chết à?

Tần Quân Hổ cười không nói gì thêm, song cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.

Tiễn hai cái xe kia rời đi, ánh mắt Đơn Dũng vẫn rất bình đạm cứ như nhìn thấy đám người qua đường, không tức giận, chẳng sợ hãi lo âu.

Nộp phí giữ xe, lại bị cảnh sát liên kết với xưởng sửa xe chém một vố, xe của y nằm mấy ngày, chẳng sửa chữa gì mà lấy 600. Đơn Dũng ném tiền rồi lên xe, thấy thời gian còn sớm, lái cái xe nát lên đường, đỗ lại mua bao thuốc lá, mấy ngày qua tâm tình không tốt đâm ra dùng không ít thứ này. Khứu giác của y quá mẫn cảm không chịu nổi cái mùi này, bị sặc ôm ngực ho khù khụ, ho làm vết thương đau đớn, thò đầu ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy mát lạnh, bầu trời xám xịt ném xuống những giọt mưa to bằng hạt đỗ.

Không lâu sau cơn mưa rào làm tầm nhìn mơ hồ, cái xe nát bị đập hết cửa kính liền gặp tai ương, nước mưa tràn vào như thác. Đơn Dũng ra quyết định bỏ xe bên đường, chạy tới mái hiến một cửa hiệu tránh mưa.

Mưa rất to, chẳng mấy chốc con phố dài như được rửa qua một lần, khắp nơi là dòng nước nhỏ chảy ngoằn ngoèo, người đi đường vội vã dừng lại, tránh mưa dưới mái hiên. Đơn Dũng đứng co ro, thực ra y luôn trông đợi thời tiết này, nhưng tính trăm đường vãn bỏ sót một chuyện, quên mất cái xe bốn mặt lọt gió, sớm biết thế ném xe ở xưởng sửa chữa cho rồi.

Đang sốt ruột thì có tiếng điện thoại, nhìn số không ngờ là của Tư Mộ Hiền, hỏi ở đâu, muốn nói chuyện với lão đại, biết là muốn an ủi mình, Đơn Dũng chỉ đối phó qua loa, nói ở xưởng sửa xe, hẹn thời gian rồi cúp máy. Vừa cúp máy lại có điện thoại, đây mới là cú điện thoại mà y đang đợi.

Trong điện thoại Lôi Đại Bằng nói:" Trạm xăng Tây Nam Quan, tóm được một đứa, anh tới mau..."

Đơn Dũng nghe rõ rồi, bất chấp mưa gió chạy lên xe, lái chiếc xe nát phóng thẳng vào màn mưa, mưa gió liên tục quất lên gương mặt điển trai hốc hác, vẻ thản nhiên biến thành quyết liệt.