Q2 - Chương 30 Nước cạn đá nhô tranh vanh hiện. (5)
Đám Lão Bao liền ai nấy lên xe đạp tản khắp nơi, ngay cả sáu bảy anh em thành quản cũng lên xe, căn bản không sợ tên kia chuồn. Đơn Dũng bỏ đi:" Lông Xoăn, tao tìm được mày một lần thì có thể tìm được mày mười lần, nếu không nói rõ ràng tao tìm mày... Mày cân nhắc mà làm, còn nữa, ai đập xe tao? Cảnh sát chỉ biết thu phía giữ xe, mày không nói thì tao cứ mày mà đòi."
"Không phải em đại ca ơi, thằng Hoa Liễu làm đấy." Lông Xoăn sợ mình gánh tội, không ngờ lật đật chạy đuổi theo Đơn Dũng giải thích:
Lần này chẳng cần uy hiếp, Lông Xoăn chui vào xe nát của Đơn Dũng, tiếp đó đi thẳng tới đồn công an Tây Uyển.
Kỳ quái là hắn thấy công an nhân dân, lần đầu tiên thấy được an toàn.
"Cái gì, Đơn Dũng dẫn người tới đầu thú?"
"Sao, đầu thú gì, chỗ chúng ta có án gì chứ?"
"Cái gì, Từ Vinh Cường à?"
Đồn trưởng Ngũ thiếu chút nữa bị dân cảnh báo cáo làm sặc trà, tin tức này nghe cứ như gà con đi tha sói xám về vậy, ông ta ngàn vạn lần không tin, vội vàng cùng dân cảnh xuống lầu, vừa đi vừa hỏi:" Thế là sao, lạ quá, chúng ta tìm không ra mà đương sự lại bắt được."
"Tôi cũng không biết, hai bọn họ cùng tới, còn nói muốn cung cấp rất nhiều manh mối về thế lực XHĐ trong khu." Dân cảnh nói:
"Nói láo, chúng ta là đơn vị kiểu mẫu về trị an toàn khu, làm gì có thế lực XHĐ". Đồn trưởng Ngũ quát:
Xuống tầng một, phòng tiếp đãi, Từ Vinh Cường ngồi đó cúi gằm mặt, xem ra là khách quen của đồn. Đồn trưởng Ngũ vừa vào nhìn thấy hận không thể tát vài cái:" Con mẹ mày nói không được, người tốt thì không làm, lại đi làm thứ cặn bã, vài ba ngày lại sinh sự, tao thấy mày giỏi rồi, học được chém người rồi... Đưa đi, Tiểu Cao, lấy lời khai, hỏi xong nhốt vào phòng số hai, xem nó chạy đi đâu."
Lông Xoăn liền được dân cảnh dẫn vào phòng thẩm vấn, vốn chuyện thối nát này ở đồn cảnh sát bận rộn chẳng là gì, không ngờ chưa ra khỏi cửa đã được giải quyết, người ta tới đầu thú, không thể không quản.
Đồn trưởng Ngũ thấy Đơn Dũng toàn thân ướt sũng, vẫy tay:" Tiểu Đơn, nào nào, tới phòng tôi ngồi."
Đi vào phòng làm việc đồn trường Ngũ rót cho Đơn Dũng đã lạnh tới tím tái mặt một cốc nước nóng, chưa hết ngạc nhiên:" Đơn Dũng, cậu làm thế là có ý gì?"
"Chia sẻ lo lắng cho cảnh sát nhân dân, bảo vệ trị an xã hội, ai ai cũng có trách nhiệm, đồn trưởng, chú chả bảo cháu phải lập lý tưởng cao lớn sao, sau này lý tưởng của cháu là kiên quyết đấu tranh với toàn bộ hiện tượng xấu, hiệp trợ công tác của chú." Đơn Dũng đáp hết sức đường hoàng:
Đồn trưởng Ngũ nghe mà đau dạ dày, đồn công an thứ thối nát gì cũng có, chỉ chưa thấy người không thấu sự đời thế này, ông ta nhất thời không biết nói gì, đưa cho Đơn Dũng một điếu thuốc. Không đợi ông ta nói, Đơn Dũng bật đoạn băng ghi âm vừa rồi, đồn trưởng Ngũ không dau dạ dày nữa, mà đau toàn thân rồi.
Đợi nghe hết, đồn trưởng Ngũ nhìn Đơn Dũng, hết lòng giáo dục:" Cháu này, có vài việc không nên quá cố chấp, không xảy ra chuyện gì lớn thì thôi đi, lời một thằng lưu manh làm sao có thể coi là chứng cứ? Chưa nói đây còn không tính là khẩu cung chính thức, làm gì được chứ?"
"Cháu chẳng muốn làm gì, ít nhất phải cho chúng biết, không thể nào để bọn chúng nghĩ, mình muốn hành hạ người dân kiểu cũng được." Đơn Dũng ấm ức nói:
Đồn trưởng Ngũ nghe mà thương:" Ôi, nói thì nói thế, nhưng đừng nói cháu, tôi đây cũng là nhân vật bị hành hạ đây này. Vốn chuyện này do trung tâm 110 xử lý, vậy mà đẩy cho chi cục, chi cục không dám xử lý đùn cho đồn công an, rõ ràng là muốn đem chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến mất. Ngày tháng còn dài, cháu đừng vì cơn giận nhất thời mà để hủy cả đời. Nghe tôi nói một câu, tới đây thôi, chuyện phải làm nhiều lắm, dính dáng với đám cặn bã làm gì?"
Đây là lời thật lòng, xuất phát từ sự hiểu biết đối với loại người nào đó.
Đơn Dũng đột nhiên bật cười:" Chú Ngũ, chẳng lẽ chú không phát hiện, thật ra cháu tới tặng quà cho chú, chú không thấy tên đó đáng tiền à?"
"Cái gì?" Đồn trưởng Ngũ không hiểu:
"Tên đó chém cháu một dao, cháu nghĩ hắn sợ vỡ mật rồi, nên mới theo cháu đi tự thú... Một khi đã sợ thì cái mồm không giữ được nữa, nếu trong khẩu cung của hắn cắn người bừa bãi, người bị cắn biết được sẽ nghĩ cách dẹp yên chuyện này.... Giống vừa rồi chú nghe thấy qua ghi âm đó, chú không ngại để chúng cống hiến cho cảnh sát nhân dân chứ?" Đơn Dũng nói rất thoải mái:
Đồn trưởng Ngũ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên, thấy chàng trai này thú vị rồi, lấy thuốc lá ra rít liên hồi, lời này nếu là một cảnh sát lâu năm nói ra thì không lạ, nhưng nếu là người ngoài hơn nữa tuổi không lớn nói ra, ông ta không thể không kinh ngạc.
"Cháu đi đây chú Ngũ... Chú làm việc đi, không làm việc nữa." Đơn Dũng đứng dậy:
Đồn trưởng Ngũ lúc này mới sực tỉnh, niềm nở tiễn Đơn Dũng ra ngoài, cấp bậc này ngang với những đại họ tài trợ cho đồn làm nhiều cảnh sát nhìn thấy mà khó hiểu.
Đợi tiễn Đơn Dũng đi rồi, ông ta về phòng đóng cửa lại, lời nói của Đơn Dũng gợi mở cực lớn cho ông ta, vừa kích động lại có vài phần rùng mình. Điều chỉnh lại tâm thái xong mới bấm số điện thoại, dùng giọng điệu Thái Sơn áp đỉnh chất vấn.
" Giám đốc Triệu Hồng Kỳ à... Cái gì, ăn cơm á, ai còn có tâm tư mà ăn cơm... Tôi nói cho anh biết tên Từ Vinh Cường đầu thú rồi, đúng, là thằng Lông Xoăn ấy... Anh đừng có cười với tôi, tôi lạ gì loại người đó, thằng đó khai hết rồi, là ông chủ Tần sai phái.... Không thể à, có gì mà không thể, cho anh biết là thằng bé bị chém bắt về đấy, anh thấy không có khả năng chú gì... Đang lấy lời khai đấy.... Đúng, tôi hiểu ý cục trưởng Trần, nhưng ai mà biết thằng này đầu thú, giờ làm khó tôi, nó khai cả ông chủ Tần ra rồi... Được, được, tôi biết, có những chuyện các anh làm quá tệ đấy, bây giờ cả đống rắc rối đổ lên đầu tôi đây này, lần trước tôi phải hòa giải cho hai nhà êm xuôi, giờ muốn tôi phải làm sao đây, các anh thấy đồn công an của tôi dễ bắt nạt hả? Thấy tôi rảnh rang quá phải không, các anh làm khó tôi thì cũng đừng trách tôi làm khó các anh..."
Quát tháo một hồi không để đối phương kịp phân bua, ông ta dập máy đánh sầm, sau đó trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý, tiếp xúc với loại người đó nhiều rồi, không nghiêm một chút, đám đó không ngoãn ngoãn đi vào khuôn khổ đâu, phen này kiếm được không ít tiền tài trợ xăng dầu cho đồn rồi. Cười xong lại nhớ tới Đơn Dũng, cảm giác xem thường chú nhóc đó rồi.
Đơn Dũng xuống lầu đi qua phòng nhìn Lông Xoăn viết lời khai, mặt lạnh tanh đi lên chiếc xe nát của mình, Lôi Đại Bằng ngồi ở giữa xe trách Đơn Dũng không lắp kính, mưa to thế này đi sao nổi.
Ấy vậy mà xe vẫn đi, Đơn Dũng tắm trong cơn mưa ướt sượt, Lôi Đại Bằng lại trách y tụt quần đánh rắm làm chuyện thừa thãi, cứ đập thằng chó kia một trận là được, có thách bọn đó cũng không dám đi báo cảnh sát. Giờ nội cho cảnh sát rồi, dù khai ra cái gì người ta cũng dẹp được, cùng lắm phạt xử lý trị an, loại lưu manh vô sản ấy chẳng nộp phạt nổi, giam vài ngày lại phải thả.
"Anh hận không thể chém nó vài phát ấy chứ, nhưng ích gì không? Vô ích, đối phương nói không chừng đang đợi anh nóng đầu làm chuyện ngu ngốc kìa, không bằng để cảnh sát gây rắc rối cho chúng."
"Cảnh sát lại nghe anh chắc."
"Không cần nghe anh, chỉ cần để họ thấy lợi ích là được."
"Thế cũng có tác dụng gì, chút tiền đó với người ta chẳng khác gì tiền tiêu vặt, ném ra vài vạn không cần chớp mắt." Lôi Đại Bằng tất nhiên là hiểu, nhưng vẫn thấy làm thế khác gì gãi ngứa cho người ta:
"Ha ha, bọn chúng nhất định sẽ nghĩ anh chỉ đến thế, nhắm vào đám Lừa Trọc báo thù, vậy là chúng sẽ yên tâm." Đơn Dũng nhếch mép nói đầy ẩn ý:
Lôi Đại Bằng hứng thú hẳn, thò đầu tới phía trước:" Đản ca, anh nói đi, phải làm sao. Mẹ nó, em uất mấy ngày rồi."
"Cậu sẽ biết ngay thôi."
Vừa nghe câu ấy Lôi Đại Bằng đã thấy thú huyết sôi trào rồi, giọng điệu này của Đản ca, hắn lạ gì, nhất định là trong lòng cũng đang sôi sục muốn chơi tới cùng rồi, không biết có sướng như cái lần khấy động cả trường học không? Lôi Đại Bằng mong đợi lắm, bị người ta đánh giữa đường giữa trợ, cục tức này nuốt không trôi.
Đúng là không lâu sau liền thấy, xe đi tới Quan Thôn ở ngoại ô phía bức, Lôi Đại Bằng vừa xuống xe giật đánh thót, tận 8 cái xe ba bánh, lại còn dẫn theo lừa, đang đợi trong xưởng bỏ hoang ở bên đường cấp hai. Đi vào trong thấy mấy chục người ồn ào, Căn Oa, Đại Bưu, Lão Trụ, Tam Hài cùng nhiều người không quen, ăn mặc như nông dân, nếu làm việc gì thế nào cũng đổ tội lên đầu quần thể dân công vĩ đại.
Vốn có chút thú huyết sôi trào, giờ nhìn đám mù chữ kiêm mù luật pháp này làm quân chủ lực, rốt cuộc chuyện phát triển tới mức độ nào, không ai nói trước được, Lôi Đại Bằng hơi sợ rồi.