← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 31 Nước cạn đá nhô tranh vanh hiện. (6)

Choang! Cái cốc kim táo long phượng trong tay ông chủ Khổng Tưởng Trung vỡ nát.

Đang ăn ở Lư Nhục Hương, trong điện thoại đột nhiên nghe thấy một thằng lưu manh dưới trướng Lừa Trọc tự thú, cắn linh tinh ở đồn công an. Giám đốc kho lạnh Triệu Hồng Kỳ tới đồn công an một chuyến, phải nịnh bợ phải cho một đống phiếu cơm, phiếu xăng dầu, phiếu ở trọ người ta mới đồng ý áp chuyện này xuống. Ông chủ Khổng nghe mà tức đập cốc quý.

Tiền Trung Bình ngồi bên không dám ho he gì, hai đại hộ ở tây thành ở trước mặt ông ta, lời bọn họ định đoạt thị trường, ai không nghe họ cắt hàng. Có điều cũng có chỗ họ không dám không nể mặt, làm ăn lớn rồi khó tránh khỏi thường bị cơ quan chính phủ làm tiền, quá đáng nhất là đám cảnh sát.  Đương sự Tần Quân Hổ lại rất thoáng, ngồi yên đó, Khổng Tường Trung vẫn tức tối:" Các ông nói xem, thế này là sao, đánh nhau một trận mà lỗ bao nhiêu con lừa rồi. Quân Hổ, tôi nói ông đấy, làm chút chuyện nhỏ mà thành thế này à?"

"Ha ha ha, sai lầm, sai lầm, lần này tính là tôi sai." Tần Quân Hồ cười ha hả gắp miệng thịt lừa nóng hổi ăn, Triệu Hồng Kỳ báo cáo rồi, té ra là Đơn Dũng đi bắt Từ Vinh Cường tự thú, tin này làm Khổng Tường Trung sôi máu, lại làm ông ta thoải mái:

" Chém người ta một phát lại không cho người ta báo thù hay sao? Nếu đối phương muốn xả hận, thế thì dễ, cũng là chuyện tốt. Tức làm gì, tốn chút tiền thôi, dù sao lông lừa mọc trên mình lừa mà, nhổ chỗ này bù chỗ khác... Lão Tiền, ông thấy Sử Gia Thôn thế nào? Ở đó có mấy nghìn con lừa sắp xuất chuồng đấy, phải đoàn kết, ép giá tới thấp nhất, các anh đừng tự ý ra tay."

Nói tới chuyện này Khổng Tường Trung đỡ hơn nhiều, hai mắt sáng lên, tới 8000 còn cừu, mỗi còn hạ vài đồng đã là đống lợi nhuận, chưa kể không chỉ ép vài đồng là xong. Giờ không thể không phục đầu óc Lão Tần, mượn chuyện đánh nhau làm cớ, kỳ thực thèm khát Lư Viên từ lâu.

Tiền Trung Bình  hơi khó xử kể chuyện hôm nay bị Sử Bảo Toàn trả lại tiền cọc, không tự tin lắm:" Ông chủ Tần, chuyện này con lừa già trở mặt rồi, chúng tôi chẳng ngờ chưa nói được hai ba câu là ông ta ném tiền cọc lại, không thèm đàm phán... Tôi nói này, nhà máy chúng tôi dùng thịt cao cấp, quá nửa là lừa nuôi thả, các ông đảm bảo được không để chúng tôi bị thiếu hàng không?  Đừng để chúng tôi bị cược vào đó."

"Ông yên tâm, từ khi chúng tôi biết có người Sử Gia Thôn làm loạn thị trường thì đã chuẩn bị hàng rồi. Giờ trong kho lạnh của Quân Hổ có hơn 800 tấn, tôi cũng điều hơn 800 con ở Đức Châu tới, toàn là loại lừa cỡ lớn, một con nặng gấp đôi lừa chúng ta, bất kể là thịt tươi hay thịt đông lạnh, chúng tôi cung cấp cho các ông tới Tết cũng không thành vấn đề. Cho dù không đủ, chúng tôi vẫn điều tới được." Ông chủ Khổng vỗ ngực đảm bảo, ông ta khởi nghiệp bằng vận chuyển gia súc, ở Lộ Châu có thể tính là thủy tổ trong nghề:

Tần Quân Hổ cũng đánh ta băn khoăn của đồng bọn:" Các ông cứ yên tâm, đám nhà quê đó căn bản không có kinh nghiệm vận chuyển, chẳng những khó thông quan, lại còn phải phòng dịch các kiểu. Thịt đông lạnh bọn chúng càng chẳng nghĩ, riêng đầu tư trang thiết bị đã chẳng phải ngày một ngày hai làm được... Cho nên bọn chúng phải giải quyết ở đương địa, thế thì phải nghe chúng ta, hay nói cách khác là các vị."

Tiền Trung Binh nghe vậy vui vẻ nâng cốc:" Đương nhiên, đương nhiên... Nào nào, tôi mời ông chủ Tần, ông chủ Khổng, nhờ phúc hai vị, sau này chúng tôi nghe các anh sai đâu đánh đấy, a, ông chủ Đào tới rồi, ngồi đi..."

Đào Thành Chương cũng đã tới, cười ha hả vào bàn, chủ khách chén qua chén lại, sảng khoái vô cùng.

Ngoài cửa sổ mưa thu không dứt, càng ngày càng lạnh che khuất bầu trời.

Khi Tần Quân Hổ và đám phú thương tính kế người ta, có lẽ không ngờ rằng có người ở sau lưng tính kế bọn họ.

Kho lạnh Tây Uyển, một bóng đen lặng lẽ leo qua tường bao, bốn bề không người, đám trông kho lạnh quá chui vào phòng uống rượu tán gẫu, căn bản không chú ý có người lẻn vào.

Hình như chẳng xảy ra chuyện gì, bóng đen leo tường ra, không kinh động ai, nước mưa tiêu diệt mọi dấu vết.

Một lát sau mất điện.

Thời tiết mưa gió thế này bảo trì sửa chữa khó khăn rồi, nhưng mất điện thời gian ngắn ảnh hưởng không lớn, trông kho báo lên cho giám đốc, không nghĩ có gì to tát.

Có phải Đơn Dũng không?

Hình như không phải, lúc này Đơn Dũng đang lái xe, mặc ái mưa, vẫn là cái xe nát chẳng che được mưa gió, một người một xe, đèn tù mù đi trên con đường cấp hai chẳng ra làm sao.

Mưa lớn, gió to, đêm tối.

Đơn Dũng như bóng ma tới Sử Gia Thôn, thôn dân có thói quen ngủ sớm đại đa số đã tắt đèn, trời tối om om, Đơn Dũng lái xe tới gần xưởng thịt ngâm. Đỗ xe lại, lấy thứ mang theo người vào phòng, treo áo mưa lên, thuần thục như về nhà mình, đốt lửa, cởi quần áo ướt dẫm, treo lên hong. Lại đi tìm bầu rượu của ông già Sử Tam Hải, tu một ngụm chùi miệng, ngồi bên bếp lửa, khuôn mặt lạnh tới tím ngắt rất lâu mới khôi phục huyết sắc.

Thời gian chỉ hướng 23 giờ, trên đường đi rất chậm, hiện giờ vẫn thấy thời gian trôi qua quá chậm, chậm tới mỗi giây mỗi phút tưởng chừng như dài cả thế kỷ. Khoái cảm sắp báo thù cùng với men rượu kích thích tích tụ ở lồng ngực, làm y có cảm giác như sắp ngạt thở, tim đập thình thich như ném quả lựu đạn qua khe hở vết thương, mà lúc này thời gian tạc đạn phát nổ ngày một gần.

Sờ ngực, cúi xuống nhìn, vết xẹo dài tới 20 cm, như con rết lớn leo lên ngực, trong tim cũng như có rắn độc cắn, cảm giác như lúc cầm quai cốc đâm vào ngực đối phương, như lúc dẫm đối phương dưới chân, đó là sự thống khoái.

Đêm mưa, một đêm bí ẩn.

Đơn Dũng nghĩ tới chuyện sắp xảy ra ở kho lạnh, ở trại chăn nuôi, cùng hậu quả không thể dự đoán làm y rùng mình, trong sợ hãi mang theo hưng phấn, mang theo khoái cảm khó diễn tả, thứ khoái cảm này như chất gây nghiện, làm y không cái được.

Tít tít tít... Tiếng tin nhắn di động, Đơn Dũng giật mình, biết là tin nhắn của Tả Hi Dinh, cầm lên xem, bất ngờ không phải hỏi thăm, mà là trách móc:" Cậu có chuyện giấu tôi à?"

"Làm gì có." Đơn Dũng trả lời, tựa như buột miệng nói dối với người đối diện, lòng lo lắng sư tỷ cách đó nghìn km qua con đường nào đó biết được chuyện xảy ra ở nơi này.

"Có, cậu đừng quên, trong số lãnh đạo Lộ Châu có hơn nửa quen cha tôi... Hình như có người nói, cậu vào đồn công an, chính là ngày không liên  hệ được với cậu."

Biết rồi, sư tỷ biết rồi, Đơn Dũng cười xấu hổ cùng bất lực, ngày hôm đó sau khi xử lý vết thương bị giam ở chi cục, không nhận được tin nhắn của sư tỷ, sau đó phải nói dối qua ải. Lúc này không biết phải nói dối thế nào nữa, tay sờ di động mãi không bấm được chữ nào.

Vừa do dự, bên kia đã có tin nhắn:" Đang nghĩ phải lừa tôi ra sao à?"

"Không phải, em sợ chị lo, không phải chuyện gì to tát, đánh nhau với người ta, qua rồi..." Đơn Dũng rốt cuộc cũng trả lời, cố gắng nói thật đơn giản.

Đơn giản mà trực tiếp, đôi khi không cần che giấu, Đơn Dũng cúi đầu nhìn vết thương được ánh lửa chiếu vào trông hết sức dữ tợn, có một cảm giác kích động tung hê hết thảy. Y không muốn nói vì không muốn những người lương thiện bên cạnh trở thành gánh nặng tâm lý thành níu kéo cho sự báo thù của y.

Lúc này y mong được Tả Hi Dĩnh trách mắng, có lẽ như thế, y sẽ kiên định hơn.