← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 40 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (8)

Pháp luật đâu phải lúc nào cũng chú trọng chứng cứ, bác nói xem, bọn họ sẽ chụp tội danh này lên đầu một ông chủ lớn ngang nhiên vi phạm pháp luật, hay tốn công đi điều tra nguồn cơn? Chuyện này cần có người chịu trách nhiệm, đúng thế, vậy còn ai thích hợp hơn Khổng Tường Tung nữa?"

Đơn Dũng cười nhạt, ai chẳng biết đám đại hộ toàn loại trốn thuế lậu thuế, bỏ tiền qua kiểm tra, không tra thì thôi, tra một cái đít đầy tội chùi không xuể, nếu làm dữ hơn tra gốc gác của Khổng Tường Trung càng thảm rồi. Khi y biết kết quả từ ông Lôi mới chính thức thở phào, nói thêm một câu với Sử Bảo Toàn đang uống trà từng ngụm lớn"

" Còn cháu chỉ là nhân vật nhỏ xíu, muốn được người ta chú ý cũng khó, kẻ thực sự vi phạm pháp luật gây hậu quả nghiêm trọng là Khổng Tường Trung. Chuyện càng lớn, người liên quan tới ông ta càng muốn chối bỏ, không ai cứu ông ta hết.... Ông ta xong đời rồi."

Quy tắc ngầm thịnh hành này là chuyển biến tinh diệu, Sử Bảo Toàn đặt cốc trà lớn xuống, ông ta bị tin tức bất ngờ kia làm ngửa mặt cười lớn, cười thống khoái tột độ, bao năm chờ đợi rốt cuộc cũng có ngày ngày, ha ha ha.

"Con gái, gọi cha con xuống ăn cơm đi." Bà Sử ở dưới loáng thoáng nghe thấy tiếng cười của chồng, nhỏ giọng nói với Sử Bảo Anh, buổi sáng không ăn, buổi trưa gọi chồng ăn cơm, bị lão già ương ngạnh mắng mấy câu, biết thời gian qua trong thôn xảy ra chuyện lớn, bà Sử không dám ngỗ nghịch ông gìa, giờ nghe tiếng cười hẳn là tâm trạng không tệ nên mới xúi con gái.

"Con không đi." Sử Bảo Anh còn đang hậm hực vì bị đuổi sáng nay:

Bà Sử phát hiện cách hay hơn, nhỏ giọng nói với con trai:" Bảo Quý, đi gọi cha con xuống đi:

"Con không đi, đừng tưởng con không biết cha đang tức giận, đánh con một trận thì ai chịu?" Sử Bảo Quý khôn lắm, thường ngày nó vốn tránh xa cha nó rồi, giờ ông già tâm trạng không tốt, dại gì tới gần chứ:

Bà Sử không vui, lải nhải con cái toàn đồ vô dụng, nuôi phí công, chồng cũng vô dụng, phục vụ phí công, hàng xóm thân thích càng vô dụng, người ta chơi xấu Sử gia, không ai tới giúp, chỉ biết lúc đếm tiền cười ha hả, chẳng biết tới nhà ta khó khăn.

Chả ai được tích sự gì hết.

Không thích nghe mẹ cằn nhằn, nhưng trong lòng Sử Bảo Anh cũng đang phiền muộn lắm chứ, từ lúc Đơn Dũng lên lầu nói chuyện tới giờ vẫn chưa xuống, thật kỳ. Đơn Dũng tới đây bốn năm năm chẳng nói mấy câu với ông già cô, vậy mà lần này nói cả sáng không hết chuyện. Sử Bảo Anh không đi đâu cả, cô đang đợi tin tức, mà thời gian càng dài thì khả năng càng cao.

Liệu là cách gì đây?

Cô cũng suy nghĩ suốt cả sáng, suy đi nghĩ lại chẳng khác gì lừa kéo cối xay.

Tiểu Bảo Quý đang ngồi ở hành lang buồn chán nhìn nước mưa nhỏ tí tách từ trên mái xuống đột nhiên chạy đi, sau đó thở hồng hộc chạy về:" Mẹ, chị, họ về rồi?"

"Ai về?" Tâm tư Sử Bảo Anh đặt cả trên lầu, chẳng để ý:

"Anh Căn Oa, anh Đại Bưu, chú Tam Hài." Sử Bảo Quý reo lên:

"Về thì về, có gì lạ đâu." Bà Sử lườm:

"Nhưng họ dẫn người tới nhà ta, hỏi năm nay thu mua thế nào, bận rộn cả năm đều mong bán lừa kiếm ít tiền đấy."

Thế là Sử Bảo Anh thiếu chút nữa sợ hãi ngồi bịch xuống đất, đây là chuyện cô sợ nhất, không để họ xông vào nhà được, vội vàng chạy theo em trai ra ngoài. Đúng là về rồi, Sử Tam Hài cầm đầu, theo sau là đám trai tráng trong thôn, nhà khác trong thôn cũng tới góp vui. Có bà nương trong thôn nhanh mồm hỏi Sử Bảo Anh:" Cháu gái, lừa năm nay làm sao, mọi năm đều đổi thành tiền rồi."

"Bảo trưởng thôn nói một câu đi, không thể cứ chờ xuông như vậy."

"Còn cả xưởng thịt ngâm cũng không thể ngừng như thế, nếu không mùa đông Căn Oa nhà tôi làm cái gì?"

"Nếu không bán được thì nhà chúng tôi tự bán, dù sao ở đâu chẳng mua lừa, đâu phải là không bán được."

"Bảo Anh, thôn chúng ta đều theo nhà cô làm, đừng để mọi người chịu thiệt."

Phóng mắt nhìn tới, đến nửa thôn rồi, mọi người một câu chặn Sử Bảo Anh, dăm ba ngày còn đợi được, nhưng giờ xưởng thịt ngâm đóng cửa, lừa không ai mua, không thể trách mọi người đứng ngồi không yên. Đám có miệng kia ngày ngày phải cho ăn, mùa thu cỏ vàng một cái là tốn thêm bao nhiêu là thức ăn gia súc, nếu không sụt cân là vỗ béo lại tốn lắm.

Sử Bảo Anh đối diện với sự chất vấn của thôn dân, lúng ta lúng túng, cô bao giờ trải qua chuyện này đâu, kéo em trai tới:" Mau đi gọi cha."

Trường hợp thế này e là trừ tộc trưởng kiêm trưởng thôn ra thì không ai trấn áp được, Sử Bảo Quý chạy về nhà, lên lầu liền ngạc nhiên, Đơn Dũng và cha nó ngồi đối diện với nhau rót rượu uống, thức ăn chẳng có, uống rượu chay thế này trừ phi là đám độc thân rảnh háng trong thôn mới làm. Nhưng lúc này không có thời gian thắc mắc, Sử Bảo Quý gọi:" Cha, người trong thôn tụ tập ở cổng nhà ta, chị con không ngăn nổi."

" Đi đi, cha xuống ngay." Sử Bảo Toàn phất tay đuổi con đi rồi mới cử động chân tay đứng dậy, nhìn ra cửa sổ rồi quay sang mắng Đơn Dũng:" Thằng nhóc, lần này cậu tính kế tỉ mỉ quá đấy, cả chiêu này cũng tính luôn. Nếu mà tôi không đồng ý, cậu định đẩy tôi khỏi vị trí trưởng thôn chứ gì?"

"Ha ha, cháu đẩy chẳng nổi, mà bác cũng đâu nỡ xuống. Chuyện xấu đôi khi có thể biến thành chuyện tốt, không phải vừa vặn ngưng tụ lòng người, động viên tiền chiến, đừng để người ta nghĩ bảo đao đã già." Đơn Dũng khích nhẹ một câu:

Sử Bảo Toàn cười, hai người nối nhau xuống lầu, ông già đi phăm phăm ra sân, thân hình vừa đứng lại ở hành lang, toàn bộ tích tắc im ắng, đám thôn dân vừa rồi còn ồn ào, giờ đứng im như cột điện trong mưa.

"Sao vậy, có chút chuyện nhỏ tẹo đã không ngồi yên được, nhìn đám vô dụng các người đi, trời sập xuống còn có ta gánh, chưa tới lượt các người gánh đâu, hò hét cái gì, mùa thu mà kêu như lừa động dục mùa xuân vậy."

Ông già mở màn, người bị mắng cười ngốc nghếch.

Không có trình độ này không làm được trưởng thôn, nhất là loại thôn một họ, vừa là trưởng thôn kiêm tộc trưởng, phải biết chửi, phải biết đánh, không biết hoành hành ngang ngược, người ta không phục. Sử Bảo Toàn chắc chắn là hào kiệt, nói một câu làm không ai dị nghị nữa, đi vài bước trừng mắt với đám Căn Oa, Đại Bưu, Tam Hài, mấy người này liếc nhìn Đơn Dũng, lòng mang mưu đồ sợ người ta biết, đều cúi đầu xuống.

Đúng vậy bọn  họ tới đây để gây sức ép với trưởng thôn, cứ trốn tránh nhẫn nhịn, người trong thôn không chịu nổi, hai bên bắt tay nhau, Đơn Dũng phụ trách thuyết phục trưởng thôn, họ phụ trách trong thành phố, không biết tình hình ra sao rồi.

Thấy ngay thôi, Sử Bảo Toàn vuốt nước mưa trên mặt, nhìn thôn dân đứng trong mưa, không khỏi nhớ lại nhiều năm trước nghèo rớt mồng tơi, ông vung tay một cái dẫn cả thôn đi đào đường thu tiền. Nhiều năm qua, cuộc sống tốt lên, lòng người tản mạn rồi, ông thở hắt ra, nói lớn:" Đúng thế, năm nay xảy ra ít chuyện, không giấu mọi người, đám chủ đặt hàng thời gian trước tới thôn, con mẹ nó là con lừa, đám lừa chó má đó, tới bới lông tìm vết, muốn ép giá, mỗi con bắt chúng ta giảm 400 đồng... Mẹ nó chứ đó là chuyện người làm à? Không đó là chuyện súc vật không bằng, mọi người nói đi, có bán cho chúng không?"

"Không!" Cả thôn kích động, giơ tay hét:

"Cho nên lão tử đem tám chục vạn tiền cọc như giấy chùi đít trả chúng rồi, tiền có thể không cần, không thể để bọn chúng coi khinh Sử Gia Thôn chúng ta, mọi người nói có đúng không?" Sử Bảo Toàn kích động:

Đám nam nhân như uống Say Ngất Lừa, phụ họa"Đúng."

Q2 -  Chương 41: Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (9)

Quần chúng được phát động thế nào, là thế này đây, chỉ cần mạnh miệng là có người đi theo, đương nhiên muốn người ta đi theo phải cho người ta lợi lộc, Sử Bảo Toàn giải quyết được vấn đề này, cho nên giọng nói hùng hồn khí thế.

"Tôi nói cho mọi người biết, từ khi tôi trả lại tiền cọc thì đường tiêu thụ bị cắt đứt rồi, con mẹ lũ lừa thành phố tuyên bố, nếu không bán cái giá thấp chúng muốn, khiến cho Sử Gia Thôn, không bán được con lừa nào."

Lại này đánh thẳng vào chỗ yếu của thôn dân, giữa ủng hộ trưởng thôn và tiền lừa, chọn bên nào rất khó, thế là im hết.

Sử Bảo Toàn chính là đợi chuyện này, lại hùng hổ vung tay:" Mọi người biết tôi nói gì không, tôi nói với chúng, chuyện Sử Gia Thôn muốn làm, ông trời cũng không cản nổi, tôi cũng nói với mọi người, bát cơm là do chúng ta cướp về, không phải là quỳ xuống cầu xin người ta ban cho. Gia súc trong tay mọi người năm nay chẳng những phải bán, còn bán với giá cao, ai thu nhập ít hơn năm ngoái, tôi dù rỡ nhà cùng đền cho mọi người."

"Được, chúng tôi nghe trưởng thôn."

"Trưởng thôn bảo sao, chúng tôi làm như vậy."

Đám đông kích động, nào là vỗ tay, nào là hú hét, mặt đầy hưng phấn, ở cái thế giới nhỏ này, một câu nói đúng là có giá ngang trăm vạn.

Sử Bảo Toàn sắn tay áo quát đám trai tráng:" Ngây ra đó làm gì, Tam Hài dẫn bọn nhóc lấy nước rửa nồi, chọn lấy một con, to vào, mai lão tử đích thân cầm dao mổ, không có đường thì chúng ta tự mở đường, con mẹ nó xem ai dám ngăn cản."

Thế là cả già lẫn trẻ cười rộ lên vây quanh Sử Tam Hài, giết lừa làm thịt, ông ta giỏi nhất, nhóm khác do Căn Oa và Đại Bưu dẫn đám trẻ tuổi chạy tới xưởng thịt ngâm. Tức thì trong cơn mưa khói bốc lên, sớm có thôn dân dẫn lừa tới xếp hàng.

Sử Bảo Toàn đợi mọi người đi rồi ngạo nghễ nhìn Đơn Dũng:" Cậu cũng nên xéo rồi, chuyện còn lại làm cho tốt, nếu không cũng không có cơm ăn đâu." Nói rồi đi vào nhà.

Đơn Dũng chuẩn bị tới xưởng thịt ngâm chào đám Tam Hài một tiếng, Sử Bảo Anh đi nhanh tới chặn trước mặt y, cau mày nhìn từ trên xuống dưới, người khác không hiểu cha cô chứ cô là con gái sao lạ gì, rõ ràng coi Đơn Dũng là đồng bọn rồi.

"Nhìn tôi làm gì?" Đơn Dũng ở trước mặt chị Sử liền yếu thế:

"Cậu nói gì với cha tôi."

"Có gì đâu, giúp ông ấy kiếm về vài thứ."

"Thứ gì?"

"Dũng khí, nhiệt huyết, vừa rồi chị thấy rồi đấy, cả thôn đều tìm về được."

Sử Bảo Anh vừa rồi nghe cũng phấn khích lắm, nhưng chưa tới mức nóng đầu mù quáng nghe theo, thấy y muốn đi, lại ngăn cản:" Có bán thịt ngâm nữa không?"

"Đã thương lượng trước rồi mà." Đơn Dũng gật đầu:

"Nhưng nếu xảy ra chuyện thì sao? Đào Thành Chương, Tiền Trung Bình, cùng với mấy đại hộ khác rõ ràng theo sau Tần Quân Hổ và Khổng Tường Trung giở trò, bọn chúng chịu bỏ qua à?" Sử Bảo Anh lo cho chuyện làm ăn, cũng lo cho người trước mặt:

"À, quên nói với chị, chị Sử, Khổng Tường Trung bị bắt rồi, chị đã biết chưa?" Đơn Dũng nói một câu làm Sử Bảo Anh kinh hãi bịt miệng lại, cô không tin, nhưng nghĩ tới hào khí vừa rồi của cha, nếu không có chuyển biến gì làm sao cha vực dậy tinh thần nhanh như thế?

Còn chưa kịp nói gì thì có thanh niên trong thôn nhìn thấy Đơn Dũng, chạy tới ôm chầm lấy y, gọi thêm người khác, hò reo kéo y đi về phía  xưởng thịt ngâm.

Cô biết cơn mưa buồn chết người sắp qua rồi.

..................

"Thưa quý vị khán giả, thưa người dân thành phố, chào buổi tối... Bây giờ là tin tức vừa thu được, vào 10 giờ sáng ngày hôm nay ở ngoại ô phía tây xuất hiện gia súc gây ách tắc giao thông, tạo thành không ít sự cô, sau khi nhận báo cáo, cán bộ cánh sát các cấp cùng, cứu hỏa, thành quản liên hợp hành động, rốt cuộc bắt lại được toàn bộ số gia súc này."

" Theo điều tra phát hiện số gia súc này thuộc trại chăn nuôi Tây Uyển, trong quá trình đi sâu điều tra còn phát hiện ra, số gia súc này vận chuyển trái phép tới thành phố ta, điểm kinh doanh hỗn loạn, mật độ chăn nuôi quá cao khiến lượng lớn gia súc chạy ra khỏi trại, tạo nên hỗn loạn. Hiện đương sự đã bị bắt giữ... Theo tin khác, nhắm vào hiện trượng thịt lừa tiêu hao lớn trong thành phố, thị trưởng Lữ ở hiện trường yêu cầu toàn thành phố kiểm dịch, khống chế bệnh tật, làm từ chi tiết, làm từ chuyện nhỏ, phải hà khắc đặt lợi ích người dân lên hàng đầu..."

Thời sự buổi tối Lộ Châu, MC trang trọng nghiêm túc luôn được Lôi Đại Bằng thích nhất, có điều lúc này đang ngồi trên ghế sô pha ngoáy mũi không có tâm trạng thưởng thức dung mạo của cô nữa, có điều tin tức này làm hắn yên cái bụng rồi, bắt được thủ phạm rồi, không ai tìm tới hắn nữa.

Tới tận bây giờ  Lôi Đại Bằng vẫn chưa hiểu, làm sao rõ ràng bọn họ là đám phá hoại không ai tra, lại đi bắt nạn nhân rồi?

Hoang mang quay đầu hỏi cha:" Cha, gia súc mà cũng cần giấy phép à, có phải giống bằng tốt nghiệp của bọn con, không bằng quốc gia không nhận... Không đúng, không thừa nhận nó vẫn là gia súc mà."

"Đã đi làm rồi mà còn chưa tiến bộ." Ông Lôi ném tờ tạp chí vào con mình, lục tủ lấy thứ gì đó xóa mù cho con:" Xem đi."

Một túi toàn cuốn sổ xanh sổ đỏ, Lôi Đại Bằng lại gây sốc:" Oa, cha không phải đã mua nghiên cứu sinh tại chức rồi à, lại làm gì nữa thế?"

"Thằng ngốc, làm cho anh nuôi con đấy, đây là giấy phép kinh doanh, kiểm dịch vệ sinh..." Ông Lôi giải thích từng cái một:

Lôi Đại Bằng càng nghe càng ù đầu:" Đản ca định làm gì ạ."

"Điểm bán buôn thịt lừa ngâm sắp khai trương rồi, ha ha ha, cha con chiếm 10% cổ phần, anh nuôi con hơn con không chỉ một chút đâu." Ông Lôi xoa đầu con:

Lôi Đại Bằng bị xoa đầu lại không được khen ngợi, nổi giận gạt tay cha mình ra:" Hơn cái rắm, nếu không có con giúp, anh ấy làm được cái chó gì... Mà cha, cha xen vào làm gì vậy?"

"Con ngốc ơi, nghề kiếm tiền như thế, ai không muốn xen vào, nhà này đổ thì nhà khác lên, cha không kiếm thì người khác kiếm, có điều chuyện còn chưa đâu vào đâu. Đại Bằng này, trong tay anh nuôi con có bao nhiêu tiền?"

"Chắc hai ba vạn, sao ạ?"

"Hai ba vạn thì làm cái gì, điểm bán buôn đó chưa nói nhập hàng, riêng khai trương phải mười mấy vạn, với giá cả thịt lừa ngày này phải có mấy vạn tiền lưu động nữa.... Này, không phải thằng đó nó trêu cha chứ?" Ông Lôi ngẩn người, thời gian trước hai người gọi điện thương lượng, ông ta phụ trách làm giấy phép, giờ giấy làm rồi mà không khai trương thì hỏng:

Lôi Đại Bằng thấy cha trố mắt thì cười hô hố, chọc:" Cha, sao cha còn ngốc hơn con, nhà anh ấy có mỗi cái quán nát ở Hưởng Mã Trại, không phải con chê anh nuôi con, nhưng so cái khác anh ấy còn hơn con, so tiền anh ấy hơn thế nào được, ha ha ha."

Ông Lôi thấy chuyện này không thể đùa được, gọi điện thoại cho Đơn Dũng, mặt càng thêm ngạc nhiên, xem ra là lại có biến cố gì rồi. Lôi Đại Bằng sán tới nghe, còn chưa nghe thấy gì bị ông Lôi bợp đầu:" Bảo con ngốc con còn cãi, Đơn Dũng đã lo xong cửa hiệu rồi, đang đợi khai trương, địa điểm là đường Giải Phóng, chỗ đó tấc đất tấc vàng, phải mười mấy vạn mới có được. Con học chút, đừng giống mẹ con chỉ biết ăn ngon mặc đẹp... Mang giấy phép cho Đơn Dũng."

Lôi Đại Bằng hậm  hực cất giấy tờ đi ra ngoài, vừa vặn gặp mẹ đi về, thế là mách lẻo:" Mẹ, cha chửi mẹ con mình, nói con giống mẹ, chỉ biết ăn với mặc."

Thế là bà Lôi nổi cơn tam bành, rống lên:" Lôi Đa Bảo, ông xéo ra đây cho tôi, ông chửi mẹ con tôi cái gì, có phải bà đây ở ngoài vất vả kiếm tiền, ông lại nuôi vợ bé rồi không?"

Nghe thấy cha rối rít nhận sai, Lôi Đại Bằng vênh cái mặt nghênh ngang đi mất, dám bắt nạt Lôi ca à.