← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 42 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (10)

Cái nồi điện to bằng mấy người ôm dừng sôi, tiếng quát tháo tránh ra, cái nắp lớn được mở, có công nhân xưởng thịt đứng trên cao cầm xiên đâm miếng thịt đỏ sậm lên đưa tới cái thớt lớn, hơi nóng bốc mù mịt, xung quanh có mấy công nhân, đều mặc tạp dề, có cả giám đốc và kế toán.

Mặt mày ai nấy đều tỏ ra rất nghiêm trọng, hình như là có chuyện gì đó rồi.

Kế toán Trương không đợi thịt nguội đi tới ngó nghiêng một lượt:" Không giống biến chất."

"Anh nói thừa, giống biến chất mà còn mang về thì tôi xử anh rồi, hôm nay đi lấy hàng, mùi như vậy mà không ngửi ra à?" Giám đốc Vương nổi cơn tam bành:

" Thì đồ đông lạnh, đóng băng dầy thế, ai nhìn ra được có biến chất không, với lại có ghi ngày tháng, còn mới mà." Kế toán Trương luôn lắm mồm:

Giám đốc Vương không thèm nói với ông ta, lòng sinh nghi, hay bọn kho lạnh giở trò, bán thịt chất lượng thấp cho nhà máy, loại chuyện này không phải không có. Đừng nói dân doanh, dù là kho quốc doanh trước kia cũng rất khốn nạn, nhập thịt thối về, đóng gói lại rồi bán với già mới, anh có phát hiện ra tới tìm thì người ta cũng không nhận."

Thịt chín rồi, anh làm sao chứng minh được là của chúng tôi, kho chúng tôi không bán đồ biến chất.

Đúng là có mùi, khôi phục sản xuất mấy ngày rồi, ngày nào cũng tiêu thụ chừng một tấn, tốt đẹp chưa lâu hôm nay xảy ra chuyện. Một tấn thịt chín bán ra chưa được một phần ba, quá nửa trả lại, nói là có mùi, không bán nổi, nếu là mùi phân như món lòng thì bình thường, không ít người khẩu vị nặng, nhưng mà thịt không thể có mùi phân được.

Kế toán Trương chưa chịu từ bỏ, đi tới hít hít, hít một cái bít múi ném luôn:" Đúng là có mùi."

"Hôm nay lấy bao nhiêu?" Giám đốc Vương mặt âm trầm:

"Hơn 400 kiện , 2 tấn, thêm vào tồn kho, đủ dùng ba ngày." Kế toán Trương giơ ba ngón tay lên:

"Trả hết lại, số thịt trong nồi cho vào cấp đông, rồi cũng đem trả, cứ làm thế." Giám đốc Vương nói nhỏ :

Nghề nào chẳng có mánh nghề ấy, toàn dân lọc lõi, ai chơi ai không biết đâu, cùng lắm không trả tiền hàng nữa.

Một tiếng sau số thịt chín không bán được bị đem làm lạnh cho vào thùng hàng, giám đốc và kế toán thì thầm với lái xe, dặn đừng nói là thịt biến chất, không người ta không nhận đâu. Cứ bảo là máy bị hỏng, phải sửa, gửi kho lạnh tạm đã ... Người làm ăn ai chả khôn ranh, nào chịu bị tổn thất.

Xe đi rồi giám đốc và kế toán đợi tin, nếu lái xe không xử lý được thì họ mới ra mặt, những 2 tấn thịt đấy, cùng lắm trở mặt thôi.

Chuyện ngoài dự liệu luôn không nhiều không đếm xuể, lái xe đi không lâu gọi điện về báo cáo:" Giám đốc Vương, anh tới một chuyến đi, không cần ngại ngần gì nữa đâu, xe trả hàng xếp thành hàng dài rồi đây này, không trả nổi."

Hai vị lãnh đạo vội vàng lên xe tới kho lạnh.

..... ....

"Cục trưởng Trần, tôi ở ngay dưới nhà anh ... Sao ạ, anh đang họp ... Dạ, dạ, tôi hỏi chuyện Lão Khổng ..."

Điện thoại bị cúp ngay làm Tần Quân Hổ sững sờ.

Biết người đi trà lạnh vẫn không ngờ lại lạnh tới mức này, biết nguy cơ, nhưng không ngờ nguy cơ đó đổ lên mình, mấy hôm trước thôi còn mơ tưởng nắm hết thị trường thịt tươi thịt đông lạnh trong tay, hôm nay giật gấu vá vai, ngay cả hỏi Lão Khổng bị giam ở đâu cũng không được.

Thương nhân cũng khó lắm chứ, không danh không phận, một khi tiền không phát huy tác dụng thì anh chẳng là cái rắm gì nữa.

Tình hình bây giờ chính là như thế, Tần Quân Hổ lại tìm danh ba một vị lãnh đạo từng gặp mặt ăn cơm, khúm núm nói:" Xử trưởng Triệu ạ, tôi là Tần Quân Hổ của kho lạnh Tây Uyển, kho của tôi là nhờ anh phê duyệt ... Dạ dạ, tôi  hỏi Khổng Tường Trung của trại chăn nuôi Tây Uyển buồi chiều bị tổ điều tra đưa đi ... Dạ dạ ..."

Lại đang họp ở vùng ngoài, lý do đơn giản trực tiếp, Tần Quân Hổ nhụt chí đi qua đi lại, ông ta cùng đường rồi, không cách nào giúp được vị huynh đệ già nữa. Theo ông ta biết, nếu cơ quan tương quan muốn xử lý, Lão Khổng toàn thân vấn đề, chẳng cần tra cũng chết rồi, chưa nói cái khác, vận chuyển trái phép số lượng lớn như thế, tranh thủ xử lý tới mức nào, ông ta muốn nghĩ tới mặt tốt cũng chẳng nổi.

Làm ăn là thế, cơ hội kiếm tiền không nhiều, nhưng chuyện xui xẻo thì nhiều lắm, gia sản lớn tới mấy cũng không chịu nổi dày vò. Tần Quân Hổ thê lương đứng dưới lầu, cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ rất rõ ràng.

"Giám đốc Tần ..." Giám đốc Triệu Hồng Kỳ từ trong xe chạy ra, tay cầm điện thoại:

Nhìn thấy thế Tần Quân Hổ hỏi đầy mong đợi:" Sao, có tin của Lão Khổng chưa?"

"Không ạ, là chuyện kho lạnh." Triệu Hồng Kỳ mặt tái dại:

"Lại làm sao nữa, không phải điện khôi phục rồi à?" Tần Quân Hổ bực mình:" Hay lại tới đánh nhau."

"Không phải ạ ... Hộ thuê kho và khách hàng của chúng ta loạn lên rồi, hình như kho chúng ta có vấn đề ..." Giám đốc Triệu ấp úng:

"Đi." Tần Quân Hồ vung tay lên xe, chuyện này ông ta có biết, van amoniac bị rò, may mà không nhiều, chuyện này không dám lộ ra, nếu không cơ quan quản lý an toàn thực phẩm dám đóng cửa kho lạnh ngay. Thiết bị đáng lẽ phải thay mới lâu rồi, nhưng với người kinh doanh mà nói, dùng tạm được là cứ dùng.

Lên xe rồi Tả Quân Hổ mới ngẫm nghĩ:" Buổi trưa khi xử lý có người ngoài không?"

"Không ạ, chỉ là ở dưới đất thấm vào một ít, ít nhiều có mùi, chúng ta khử mùi rồi, có kho lạnh nào mà không có chút mùi. Có điều Tiểu Tiêu nói qua điện thoại, hoa quả đổi màu, thịt lừa có mùi phân, mấy nhà trả lại hàng. Còn ông chủ nhà hàng hải sản nói chúng ta tráo hàng." Giám đốc Triệu không nói rõ hết được:

"Anh nói thật đi, có phải để lọt vào kho rồi không?" Tần Quân Hổ mặt âm trầm:

"Không thể nào, cùng lắm có một chút, cách mười mấy cm xi măng mà." Triệu Hồng Kỳ khẳng định, rồi lại ngờ vực:" Trừ khi ..."

"Trừ khi làm sao?" Tần Quân Hổ giật nảy mình:

"Từ khi khí làm lạnh thông qua ống thống khí lọt vào, như vậy mới phát tán trong kho lạnh, thế thì phải có kẻ cố ý." Triệu Hồng Kỳ không dám nghĩ tiếp:

"Xong rồi." Tần Quân Hổ dựa mình vào lưng ghế, hai mắt đờ đẫn, nghĩ tới hôm nay hỗn loạn, người ra vào nườm nượp rồi hôm qua mưa to gió lớn:" Nếu có kẻ cố ý, chúng ta có trăm cái cũng không cãi được."

Nghĩ tới người có thể làm chuyện này, người dám làm chuyện này, hơn nữa lại trực tiếp đâm dao vào tim mình như thế, Tần Quân Hổ toàn thân run rẩy, dù là ai cũng nắm đúng thóp của mình rồi.

Chẳng còn gì để nói nữa, đến gần kho lạnh, còn cách mấy chục mét đã chẳng thể vào được nữa rồi, xe hàng, xe ba bánh, xe điện đã bịt kín đường. Tình cảnh như thế, Triệu Hồng Kỳ vẫn xông pha làm lá chắn, chen lấn đi lên.

"Các người xem đi, vừa mang ra chuối tiêu tím ngắt, lê thì đen xì, bảo chúng tôi bán thế nào đây?"

"Chúng tôi thuê một năm mấy vạn, hợp đồng ghi rõ, lưu trữ xảy ra vấn đề thì phải bồi thường."

"Đúng, gọi quản sự ra đây."

"Ê trông kho, chúng tôi đưa thịt lừa xuống đâu đây, đơn xuất kho phải bỏ đấy."

Cả đống người hỗn loạn, người này một câu, người kia một câu, nói văng nước bọt, vị kế toán tuổi tứ tuần từ xa thấy Triệu Hồng Kỳ, chỉ tay:" Giám đốc của chúng tôi tới rồi, nói với anh ấy."

Vừa nghe thế cả đám người kéo ùa tới, chưa nói gì đã bị hộ tiêu thụ thịt lừa tóm cổ áo, quát thịt lừa biến chất rồi, toàn là mùi phân, trả hàng. Cả đám xúm xít chửi mắng, nói bọn khốn nạn, khách hàng lâu năm mà các người cũng chơi xỏ.

Bên này chưa xong, đám tiểu hộ kéo tới, bọn  họ càng dữ hơn, một cái xe hoa quả không bán được cũng đủ làm người ta khốn đốn rồi, hỏi thăm toàn bộ họ hàng giám đốc Triệu.

Giám đốc Triệu há mồm ra cũng không nổi, nói gì tới giải thích.

Làm ông ta đau khổ hơn nữa là chiếc audi của Tần Quân Hổ lặng lẽ rời đi, phen này ông ta không liều không được rồi.