← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 46 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (14)

Làm ăn chẳng cho người ta tính kế mình, bên cạnh ông ai chả thế." Đơn Dũng đáp hàm hồ, chẳng vì đối phương hạ mình mà vênh váo đắc ý:

"Chẳng lẽ cậu không muốn nghe tôi lấy gì ra giao dịch với cậu à?" Tần Quân Hồ tiếp tục dụ dỗ:

"Ông chẳng có gì giao dịch với tôi, nếu có chỉ còn một chuyện thôi." Đơn Dũng nhạt nhẽo nói:

"Cậu đoán được ra sao?" Tần Quân Hổ ngạc nhiên:

"Có lẽ thế, có phải định nói với tôi nhà hàn của cha tôi bị người ta kéo sụp thế nào không?" Đơn Dũng nhìn thẳng vào ông ta:

"Thông minh lắm, thế nào, hứng thú chứ?" Tần Quân Hố mí mắt giật một cái, không ngờ đối phương phản ứng nhanh như vậy:

"Không hứng thú, chuyện qua rồi, có biết thì nhân vật nhỏ như chúng tôi cũng làm được gì? Ông chủ Tần, không cần biết ông tới đây có ý gì, nhưng ông tính sai rồi đó, chúng ta không cùng cấp bậc, ông nghĩ tôi có năng lực lớn vậy à?" Đơn Dũng để lại câu đó, xoay người đi luôn, chẳng to ra có chút nuối tiếc nào:

Thế thôi sao, Tần Quân Hổ không cam lòng, gọi:" Khoan đã."

"Gì nữa." Đơn Dũng liếc xéo tỏ vẻ mất kiên nhẫn, tựa như đối phương mới là thứ nèo nát không đáng một đồng vậy:

Tần Quân Hồ chưa hiểu đối phương là thể loại nào, nhưng ông ta tin, ai cũng có giá, chỉ cần tìm đúng, cười:" Đổi cách giao lưu khác đi, tôi biết thời gian còn lại không nhiều, tôi sẽ rơi vào kiện tụng không dứt, có lẽ sẽ có tranh chấp nợ nần liên miên, thậm chí có kẻ chơi xấu, tôi biết tôi không đi được, tôi cũng nghĩ cậu hẳn là nghe thấy. Tôi tò mò, trong số kết cục đó, tôi gặp loại nào?"

"Ông sai rồi, chẳng phải loại nào hết, điểm khiếm khuyết duy nhất của ông là gì, biết không?" Đơn Dũng lúc lắ ngón tay:

"Là gì?" Lần đầu tiên có người nói với ông ta như thế:

"Ông toàn nghĩ tới mấy chuyện phạm pháp, chẳng có chút quan niệm pháp chế nào." Đơn Dũng trêu ghẹo con kiến đang bò trên chảo nóng lại làm ra vẻ trấn định:

Câu này làm Tần Quân Hổ ngớ ra, khác gì chửi sư đầu trọc, đường hoàng mà chửi, không sai được, song chẳng có ý nghĩa gì.

Đơn Dũng chỉ tay:" Cơ mà ông thông minh đấy, biết bản thân không đi được... Thôi đứng đoán nữa, kết cục của ông tới rồi."

Tần Quân Hổ quay đầu lại, trên đường núi quanh có đi tới một chiếc xe cảnh sát, không hú còi, lặng lẽ mà tới.

"Ông luôn sống trong mưu mô, chắc ông không thấy bất ngờ đâu nhỉ? Nói thật, người thèm khát gia sản của ông nhiều lắm, nhưng không có tôi, tôi còn chưa đủ tư cách, ông tới nhầm chỗ rồi đấy." Đơn Dũng nói xong đi về nhà:

Tần Quân Hổ lúc này có cảm giác bị chơi đùa, ông ta nghĩ bất kỳ ai cũng có thể là người đầu tiên tìm thấy ông ta, chưng tuyệt không nghĩ tới cảnh sát. Đang suy nghĩ thì xe cảnh sát tới gần, hai người trẻ tuổi đi xuống, giơ giấy triệu tập ra, muốn dẫn đi. Tần Quân Hổ nhìn biển số là biết xe cảnh sát ở đâu, nổi giận, không phục quát:" Đồn công an xã Tự Hà, các anh triệu tập tôi à?"

"Sao không được à, mọi công dân phải có nghĩa vụ phối hợp với cơ quan công an, ông là người nước ngoài chắc." Cảnh sát A nói không nể nang gì:

"Vậy tôi phải biết nguyên nhân chứ?" Tần Quân Hổ giờ biết ai giở trò rồi, Sử Gia Thôn ở xã Tự Hà:

"Liên quan tới hiềm nghi tổ chức lập kế hoạch gây thương tích cho người khác, bên bị hại là thôn dân Sử Gia Thôn." Cảnh sát B mặt lạnh tanh nói:

"Vụ án kia đã có người tới kho lạnh tra hỏi rồi, Điêu Mãn Quý đã không ở kho lạnh của chúng tôi nữa, vả lại vụ án đó cũng do đồn công an Tây Uyển quản hạt, các anh không có quyền triệu tập tôi." Tần Quân Hổ không phải không hiểu pháp luật:

"Tôi nói tới vụ án năm năm trước kìa." Cảnh sát A lên tiếng:

"Vụ án đó do đồn công an xã chúng tôi lập án, hơn nữa Điền Mãn Quý cũng bị chúng tôi bắt về quy án rồi. Ông chủ Tần, nếu chúng tôi đã tìm đến ông thì không có chuyện chẳng có chút chuẩn bị nào, mời lên xe, đừng để chúng tôi mạnh tay." Cảnh sát B nói:

Tần Quân Hổ ngẫm nghĩ, bỏ chiếc Audi lại, lên xe cảnh sát, xe lên đường, ông ta quay đầu nhìn Hưởng Mã Trại, có chút hoài nghi về phán đoán của mình, rốt cuộc chàng trai đó biết hay không, y có vai trò thế nào.

Xe cảnh sát đi rồi, Hưởng Mã Trại quay lại yên tĩnh, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không lâu sau Đơn Dũng bình thản ra ngoài.

À đúng rồi, hôm nay là ngày Đơn Dũng tới bệnh viện tháo chỉ.

…………………….. ………………

Kho lạnh đã hỗn loạn liên tục một ngày rồi, cái sân có thể chứa mấy xe hàng lớn bị thương hộ chen lấn chật ních, nào buôn hoa hỏa, buôn thịt, buôn hải sản, còn có người mang cả vợ con tới chửi bới trợ trận, chặn cho Trần Hồng Kỳ cả tối chẳng thể đi đâu, mặt mày phờ phạc thảm hại.

Có điều chuyện chẳng thể giải quyết trong thời gian ngắn, khi người của văn phòng chính phủ thành phố tới nơi mới hiểu chuyện nghiêm trọng vượt ngoài tưởng tượng, vội thông báo đồn công an tìm đại biểu pháp nhân Tần Quân Hồ. Hơn nữa thông báo cho cơ cấu điều tra kinh tế, đóng băng tài khoản kho lạnh, một khi không bồi thưởng nổi, rất có khả năng gây ra sự kiện quân thể, dù sao thời nay loại ông chủ ôm tiền bỏ trốn nhiều lắm.

Phòng ngàn lần vạn lần không phòng nổi, đợi chi đội điều tra kinh tế vòng vèo chuyển đạt được thông báo đóng băng tài khoản thì tiền chỉ còn ba con số, đúng 250 đồng! Giống cố ý chơi khăm, toàn bộ thông qua ngân  hàng trực tuyến chuyển đi rồi, thời gian chuyển đi chưa tới 2 tiếng. Từ đêm hôm qua, ngay cả ông chủ Tần Quân Hổ cũng đã biến mất tăm tích.

Trong hỗn loạn luôn không thiếu kẻ làm loạn thêm, trời còn chưa sáng, chuyện kho lạnh Tây Uyển phát sinh rò rỉ amoniac nghiêm trọng không biết làm sao bị truyền xôn xao. Giữa thương hộ, giữa quan viên chính phủ, rồi lên mạng, bung bét khắp nơi, thậm chí cảnh tượng náo loạn được đưa lên mạng, lòng người hoảng loạn, cơ cấu quản lý an toàn thực phẩm lại lên đường, phải bốn xe mười mấy kỹ thuật viên tới.

Tra đi tra lại, hóa nghiệm hết lần này tới lần khác, đèn pha công suất lớn chiếu mấy tiếng, khi trời sáng ra kết luận, rò rỉ cấp độ nhẹ, vô hại. Báo sáng đưa tin, do kho lạnh quản lý kém dẫn tới sự cố rò rì chất làm lạnh, qua kiểm tra của cơ cấu an toàn vệ sinh thực phẩm, kết luận không gây hại cho thân thể con người, đã qua trải qua xử lứ ổn thỏa. Kêu gọi người dân không nên tin lời đồn thôi.

Ừ thì kết quả có rồi đấy, nhưng mà giờ ai còn đi tin cơ cấu chính phủ nữa cơ chứ.

Trái ngược là kho lạnh vẫn cứ loạn, trọng điểm chính phủ là tiêu từ lời đồn và tranh chấp giữa thương hộ và người kinh doanh kho lạnh, bồi thường hàng hóa bị nhiễm bẩn. Nhưng mà lúc này Triệu Hồng Kỳ tới một xu cũng chẳng bỏ ra được. Không có bồi thường thì nói gì cũng vô nghĩa, người dân nhổ nước bọt vào nhân viên hòa giải, thậm chí có người phụ nữ kéo cảnh sát khóc, hôm qua người kho lạnh đánh chồng tôi bị thương, không ai hỏi tới, hôm nay hàng hóa không ai đền, còn cho người ta sống nữa không?

Đúng rồi, mọi người nhớ ra, hôm qua bọn kho lạnh khốn kiếp không cho người ta vào lấy hàng, còn cho người đánh đuổi thương hộ, chắc chắn có điều khuất tất rồi, chúng biết trước có sự cố, âm thầm che đậy.

Hỗn loạn càng nghiêm trọng, tới trưa chính phủ khu phải ứng trước tiền bồi thường mới ngăn cản được sự thái phát triển.

Cảnh hỗn loạn ấy được ghi lại, cảnh sát xã đặt trước mặt Tần Quân Hổ.