← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 47 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (15)

Đồn công an xã Tự Hà.

Xảy ra chuyện lớn như vậy mà triệu tập dẫn người đi không đưa về thành phố lại tới chỗ hẻo lánh, trong tình huống này, đây là chuyện hợp pháp lại không hợp lý, với lại Tần Quân Hổ đâu phải loại dễ xử lý, từ lúc vào đồn người ta chẳng thèm để ý tới đám cảnh sát nhà quê. Đoạn video phát trước mặt, Tần Quân Hổ còn bật cười:" Các anh có ý gì, chuyện trong dự liệu mà."

"Ý là nói cho ông biết, ông cùng đường rồi, thành thật khai báo hành vi phạm tội đi, Điêu Mãn Quý đã khai ra do ông sai phải hắn, hắn bỏ tiền mời một kẻ tên Ngưu Thành. Chúng tôi đã xác thực, kẻ này vì tội danh trộm cắp, gây thương thíc, hiện đang thi hành an ở trại giam số ba? Muốn chúng tôi tra tới cùng mới chịu à?" Cảnh sát xã tra hỏi:

Tần Quân Hổ cười, rõ ràng là chim non thiếu kiến thức nghiệp vụ thẩm vấn, hỏi như thế, ông ta cũng ngại nói là mình làm:" Tôi nói này đồng chí cảnh sát, chuyện này đeo bám mãi có ý nghĩa gì không, cùng lắm là bồi thường dân sự thôi, dù có ra tòa thì tội xúi giục chỉ án treo, huống hồ các anh phán nổi đâu. Anh muốn gì thì nói đi... Hay là tôi tài trợ cho đồn công an các anh cái Audi ngoài kia nhé?"

Rầm, cảnh sát xã đập bàn mắng:" Ông ngoan ngoãn chút, cho ông biết, Tiền Quân Hổ, trước kia ông là ông chủ, giờ là ông chủ hết thời, không phải ông trời mà muốn làm gì thì làm, chuyện này ông không khai báo rõ ràng, ông không rời được xã Tự Hà đâu."

Đây là cách dọa dẫm người dân, phàm là gặp thôn dân phơi rơm rạ gây tai nạn ô tô, hay là sang nhà bắt gà trộm chó, bọn họ đều dọa thế. Có điều rõ ràng không có tác dụng với kẻ xấu trong thành phố. Tần Quân Hổ vẫn cười:" Hai anh cảnh sát, nói thật nhé, tôi rất muốn thường trú trong đồn của các anh. Nghe tôi nói một câu, chuyện chưa chắc phát triển theo ý người ta thiết kế, tôi biết có người bảo các anh giữ chân tôi ở đây, nhưng mà ông ta nhầm rồi, nếu như có người biết tôi ở đây, nơi này còn loạn hơn chợ nông sản, loạn hơn kho lạnh, có khi đồn trưởng của các anh cũng bị hại. Ấy đừng giận, hiện tôi rất bình tĩnh, tôi nói thật, tôi cũng biết các anh chẳng có hứng truy cứu vụ án này, nếu không chẳng triệu tập mà trực tiếp tạm giam rồi."

Hai viên cảnh sát nhìn nhau, ai đời lại bị nghi phạm nói cho á khẩu.

Tần Quân Hồ thấy hết, nheo mắt đắc ý nói:" Có biết tôi nợ ngân hàng bao nhiêu không, ba nghìn bốn trăm vạn, có biết tôi nợ nhà cung cấp hàng bao nhiêu không? Một nghìn chín trăm vạn, có biết lần này tôi phải bồi thường bao nhiêu không? Giờ tôi chưa tính ra, nhưng không dưới nghìn vạn đâu."

Một loạt con số khiếp người làm cảnh sát xã giật mình, ra hiệu cho nhau, thì thầm rồi ra ngoài. Tần Quân Hổ ở phía sau cười lớn, trong thế cục suy yếu thắng được một lần, đó là ông ta nhìn thấy cảnh hỗn loạn ở nhà kho đã chuyển tiền đi, thời buổi này ai có tiền lại đại gia, nợ tiền cũng là đại gia, ai dám động vào ông ta là xúi quẩy, ít nhất đám cảnh sát xã không dám.

Đúng là không dám thật, lát sau đồn trưởng đồn công an tới, còn rót cho ông ta cốc nước nóng, nói chuyện rất khách khí, chuyện gì cũng n ói, chỉ có vụ án là không nhắc tới. Trò chuyện một lúc, ngoài cửa sổ xuất hiện một bóng người, viên đồn trưởng đứng dậy, tiếp đó chính chủ đi vào.

Mặc dù không bất ngờ Tần Quân Hồ có chút mất kiểm soát, mắt đỏ ngầu như kẻ thù chạm mặt:" Lão Sử, quả nhiên là ông."

"Là ông mày đấy, không ngờ hả?"

Sử Bảo Toàn ngồi xuống, vuốt ve chòm râu hoa râm mọc đầy mặt, sau đó nhìn Tần Quân Hổ như nhìn gia súc, không che đậy sự đắc ý khi đồn đối thủ tới đường cùng.

"Thói đời này con mẹ nó đúng là loạn, đến con lừa già nhà ông cũng biết giở trò bẩn thỉu tàn nhẫn rồi." Tần Quân Hổ cũng cười, căn bản không để ý vị trí hiện trại của hai người.

"Học người thành phố các ông thôi mà, mua chuộc vài cảnh sát, kiếm quyền hạn khống chế ông, biến trắng thành đen." Sử Bảo Toàn chuẩn bị không ít thời gian, ông ta luôn muốn mạnh tay, đối phó với một người thì không phải là vấn đề lớn, chỉ không biết làm thế có giải vây được cho Sử Gia Thôn không. Có điều lúc này vòng vây đã phá, ông ta tất nhiên phóng tay mà làm.

"Ha ha ha, vậy chúc mừng ông, rồi sẽ có một ngày ông phát hiện, đó là một đàn sói nuôi không thân, lúc cần cắn nó vẫn sẽ cắn, tới khi đó ông sẽ xúi quẩy như tôi bây giờ thôi." Tần Quân Hổ cười gian, nói rất thoải mái:

Sử Bảo Toàn cười ha hả, lấy thuốc lá tự quấn ra đưa cho đối thủ lâu năm, Tần Quân Hổ không khách khí, cầm lấy đưa lên miệng, Sử Bảo Toàn châm lửa cho ông ta, nào giống kẻ thù, trông như đôi bạn thân.

Đúng rồi, kỳ thực hiểu nhau nhất là kẻ thù, mà không phải bạn bè.

Chứ không à, rít mấy hơi, Tần Quân Hổ mặt trắng tái, giơ ngón cái lên:" Giỏi, lừa già, tàn nhẫn lắm."

"Ông cũng không tệ, thiếu chút nữa nuốt được Lư Viên của tôi rồi." Sử Bảo Toàn ngửa đầu ra sau nhả khói:

"Tiếp theo đây ông định làm gì tôi?" Từ lúc Sử Bảo Toàn đi vào, Tần Quân Hổ đã nhìn thấy cơ hội, phía trước chắc không phải con đường cùng, nếu không lão già này không xuất hiện làm gì."

"Ông nói xem." Sử Bảo Toàn thong thả nói:

"Ông chả dám làm gì tôi, tiền tôi nợ có thể mua cả cái thôn của ông, nếu là tối lửa tắt đèn, ông làm thịt tôi đã đành, giết người phóng hỏa thì ông không dám, ông không còn là kẻ tay trắng nữa. Làm việc theo pháp luật cũng không thể, người như tôi ông đưa vào trại giam xem, hai ba ngày sau có người mời tôi ra. Còn quay về đấu ở chuyện làm ăn, ông thua chắc."

Sử Bảo Toàn vốn ăn chắc tới chín phần mười rồi, không ngờ bây giờ thành củ khoai nóng, định cầm chân Tần Quân Hổ, đợi cảnh sát phong tỏa kho lạnh, phong tỏa tài khoản, thế là  tên này hết đời. Ai dè kẻ này tinh minh hơn ông ta nghĩ, thấy tình thế không ổn là chuyển hết sạch tiền đi rồi, chỉ cần có tiền trong tay, chẳng biết ngày nào đó người ta sẽ lần nữa trỗi dậy.

Thấy Sử Bảo Toàn không đáp, Tần Quân Hổ hỏi:" Sao thế lừa già, ông không tin à?"

"Tin, kho lạnh có người của tôi, tôi biết rồi, ông khốn nạn thật, lần này hại bao nhiêu người đây. Tôi nói này lão già, ông nói xem tôi phải làm gì ông?

Rõ ràng đưa ra một vấn đề khó rồi, Tần Quân Hổ cho dù có thành hổ bệnh thì vẫn cứ là hổ, làm ăn ít khi thất thủ, nhãn quang xưa nay rất chuẩn, dù có đi xuống cũng chiếm lấy tiên cơ. Tiên Cơ này cho Tần Quân Hổ đưa ra yêu cầu vô lý:" Dễ thôi, kiếm người đưa tôi đi, sau đó cho tôi một khoản lộ phí, ông thắng một trận lớn như vậy, phải có chút lòng dạ rộng lượng với người thua chứ?"

Yêu cầu này làm Sử Bảo Toàn trợn mắt lên, hiển nhiên đời nào có chuyện đó, Tần Quân giang tay ra:" Thế thì thôi vậy, bảo đồn công an đưa tôi về thành phố, riêng cái kho lạnh cũng tạm đủ, nếu tôi dốc hết gia sản ra cũng bồi thường được. Nói không chừng ngày nào đó tôi còn phục hồi lại ấy chứ."

Sử Bảo Toàn hai mắt quắc lên nhìn đối thủ nhiều năm, đủng đỉnh nói:" Đừng dọa tôi, tôi dám chắc ông chẳng dám về đâu, nếu không thì chẳng tới mức ngay trong đêm đưa vợ đi, rồi sáng sớm tới Hưởng Mã Trại. Nếu quay về, cảnh sát và đám đòi nợ dày vò, nhìn bộ dạng của ông thì chịu nổi mấy ngày chứ?"

"Ha ha ha, thế thì sao nào, nghe ông xử trí đấy, nếu ông nhất định muốn ném tôi về thì tôi cũng phải đành chịu chứ biết làm sao, tôi vì giữ mạng chỉ có cách kiếm tiền trả nợ thôi. Trước khi trả tiền không tới mức có người lấy mạng tôi chứ?" Tần Quân Hổ khinh bỉ, ông ta nắm chắc phương hương rồi, đó là không muốn về:

Sử Bảo Toàn quanh quẩn cũng có ý đó, chẳng qua là gây áp lực cho đối phương thôi:" Đi cũng được, muốn tiễn đi cũng được, vậy thì chúng ta trao đổi đi."