Q2 - Chương 49 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (17)
Chỗ này xử lý sạch vào, không phải hôm qua bảo các cậu làm rồi à? Còn có bên rìa kìa."
"Quầy ở cửa dùng luôn đi, khỏi sơn, ngày kia khai trương, sơn không kịp đâu."
"Kính ở quầy đặt chưa, khi nào lắp... Mau lên chứ, lề mề."
"Tối mai mà không hoàn công là trừ tiền, đừng nói tôi đùa."
Cửa hiệu đang tu sửa nằm giao thoa giữa đường Giải Phóng và đường Tiền Tây, Tống Tư Oánh liên tục ra lệnh làm đốc công đi theo vâng dạ luôn mồm, đã nhanh lắm rồi mà chủ thuê còn chê chậm. Đặc biệt là cô gái này càng khó hầu hạ, suốt ngày đi qua đi lại bới móc, chút cơ hội lười biếng cũng không cho, đến cả đốc công cũng cầm luôn công cụ làm việc.
Có tiếng huýt sáo, mấy công nhân ngẩng đầu lên, một chàng trai để tóc nắp nồi đứng ở cửa, đốc công xua tay đuổi:" Đi đi, ai cho vào, còn chưa khai trương."
"Nói gì đó, đấy mới là ông chủ." Tống Tư Oánh mắng đốc công rồi tươi cười chạy lên đón, có điều tới nửa đường nụ cười biến mất, cũng dùng giọng điệu giáo huấn nói với Đơn Dũng:" Còn chưa khai trương mà anh buông tay rồi, mấy ngày qua không thấy mặt đâu, làm tôi mệt hư cả người."
"Hư chỗ nào, có thấy đâu nhỉ?" Đơn Dũng lúc này tâm tình cực tốt, dùng ánh mắt mọi nam nhân khi nhìn nữ nhân:" Chỉ thấy càng ngày càng tốt, càng ngày càng đẹp... À, càng ngày càng to nữa, ha ha ha..."
Thấy y nhìn chằm chằm vào ngực mình làm ra vẻ kinh hoàng thất sắc, Tống Tư Oánh thiếu chút nữa nổi khùng, sau đó lại kiêu ngạo:" Bớt cợt nhả đi, đừng tưởng khen vài câu là có thể thay tiền, nói đi, tiền công của chị đây tích sao?"
Đơn Dũng không đùa nữa:" Cô muốn tính thế nào."
"Tôi nói với anh nhé, trang trí này, chuyển nhượng đã hơn 6 vạn, nơi này diện tích 48 mét vuông, cùng tầng hầm, tiền thuê một năm tới 8 vạn 4, trong phí chuyển nhượng kèm 3 tháng thuê phòng, ba năm giao một lần. Nói cách khác, trừ đi 6 vạn đã tiêu... Tôi xem nào, sau ba tháng phải giao 25 vạn, với quy mô này phải thuê bốn năm nhân viên, đưa hàng năm ba người, thêm vào nhập hàng, phải có bốn năm vạn tài chính lưu động..." Tống Tư Oánh tính toán thay Đơn Dũng rất rõ ràng, tính nửa ngày trời không thấy Đơn Dũng nói gì cả, khó chịu đẩy một cái:" Này, sao anh không có chút phản ứng nào thế?"
"Phản ứng gì?" Đơn Dũng hỏi:
"Tiền chứ còn cái gì, chẳng trả tôi một đồng, chẳng những tôi làm cho anh, còn ứng trước tới năm vạn." Tống Tư Oánh chỉ trích:
Đơn Dũng cười ha hả:" Cô xem kìa, nói tới tiền tổn thương tình cảm lắm, hay cô ứng thêm chút nữa?"
"Biết ngay là anh chỉ muốn lợi dụng tôi mà." Tống Tư Oánh mắng, nhưng mà có vẻ chẳng giận:" Anh đừng hối hận đấy, tôi có thể ứng trước, có điều anh thành làm công, tôi trả lương, thế nào, làm không?"
"Cái gì, cô cũng muốn tranh vụ làm ăn này à? Nói cho cô biết nhé, không dễ làm đâu." Đơn Dũng ngạc nhiên lắm:
"Đừng dọa tôi, anh tưởng tôi không biết vụ làm ăn này anh kiếm được bao nhiêu à, tôi tính rõ lâu rồi... Đừng nhiều lời, hoặc mang tiền ra, anh làm ông chủ, tôi góp cổ phần. Hoặc anh không có tiền, tôi làm bà chủ, anh làm công... Hi hi, có con gia súc như anh làm công, tôi không lỗ được." Tống Tư Oánh vươn cánh tay trắng trẻo ra:
Đơn Dũng như vừa bừng tỉnh:" A, còn chưa khai trương mà cô đã muốn cướp cửa hiệu của tôi, lại còn muốn cướp cả tôi... Đã bảo nhanh chóng trả cô mà, chút xíu mà đã không đợi được à?"
Khẩu khí rất ám muội, có điều với Tống Tư Oánh, bất kể là khiêu khích với ám muội thì cô cũng chống được hết, nhìn Đơn Dũng từ trên xuống dưới:" Đương nhiên là không đợi được nữa, chiêu sinh trường nghệ thuật xong, tôi đang buồn mùa đông không có việc gì làm đây. Cho anh 3 tháng, tới hạn trả tiền mà không trả được, tịch thu cả nhà lẫn người."
"Khinh tôi không có tiền chứ gì? Xem này..." Đơn Dũng xòe tay ra một tờ hóa đơn:
Tống Tư Oánh tới gần xem là hóa đơn chuyển khoản, tài khoản là hộ kinh doanh cá thể mới đăng ký, chính là hiệu này, kim ngạch 30 vạn. Tức thì Tống Tư Oánh không vui, rầu rĩ nói:" Con người anh đúng là không ra sao."
"Cô lại làm sao thế, nợ cô tiền không được, sắp trả cô tiền cũng không được."
"Anh đi vay chứ gì? Nếu thiếu tiền sao không nói, đâu phải tôi không cho anh vay."
"Tôi kiếm được đấy... Thật, không lừa cô đâu, nếu tôi nói với cô tài chính lưu động để nhập hàng cũng không cần, có phải cô càng không tin không? Đừng nhìn tôi như thế, tôi đã bảo rồi, tôi lăn lộn trong nghề này đã hơn bốn năm, nếu không có chút quan hệ nào thì không phải quá ngốc à? Cô không quen cái nghề này như tôi đâu, nên muốn làm bà chủ của tôi cũng không có cơ hội đâu, có điều hôm nay có thể cho cô cơ hội ăn cơm với ông chủ..." Đơn Dũng làm bộ làm tịch nói:
Tống Tư Oánh dọa gọi hết đám tiểu đệ đi, ăn cho Đơn Dũng nghèo luôn, hai người cùng đi xem một vòng cửa hiệu sắp hoàn thành, sau đó rời đi, lên xe của Tống Tư Oánh.
"Cám ơn anh, Đơn Dũng." Tống Tư Oánh đột nhiên nói, ngữ điệu chẳng giống kiểu hai người thường nói chuyện:
"Cái gì, cô nói ngược à? Phải là tôi nên cám ơn mới đúng chứ, cô giúp tôi việc lớn như thế, tôi không biết phải cám ơn thế nào, khi tính toán đầu tư, thế nào cũng có một phần của cô." Đơn Dũng nói rất chân thành:
Tống Tư Oánh chẳng động lòng, căn bản không để ý tới chút tiền đó, cô chống tay lên vô lăng, quay người sang, ánh mắt tán thưởng, trọng lòng tựa hồ rất có cảm xúc:" Không hề ngược, tôi đúng là phải cám ơn anh, nam nhân tôi quen không ít, không phải muốn lừa tôi lên giường thì muốn lừa tiền tôi, người thực sự coi tôi là bạn chỉ có mỗi anh thôi... Tôi luôn muốn hỏi một câu, anh không được lừa tôi đâu đấy."
"Chúng ta quen nhau lâu vậy rồi, tôi lừa cô cũng ngại lắm chứ?" Đơn Dũng ngạc nhiên, đôi khi sự đanh đá của Tống Tư Oánh khiến y quên mất cô cũng là thiếu nữ nhạy cảm:
"Anh thấy tôi thế nào?" Tống Tư Oánh hỏi một câu kỳ quái:
"Ý cô là gì?" Đơn Dũng ngẩn ra:
"Ừm, trong mắt người khác tôi là nữ nhân phóng đãng, khi ở trong trường, người nói xấu sau lưng tôi không ít. Kỳ thực tôi biết, bề ngoài tôi rất nổi tiếng, không ít người quây quanh tôi, nhưng sau lưng họ coi tôi không đáng một đồng... Bọn họ ấy à, nói gì tôi chẳng bận tâm, có điều tôi muốn biết anh thấy tôi thế nào?" Tống Tư Oánh nhìn Đơn Dũng kỳ vọng:
Cảm giác đó Đơn Dũng từng trải qua khi chuyện làm ăn của cha sụp đổ, thậm chí khi đó còn kinh khủng hơn, từ tốn nói:" Cô đã nói rồi mà, tôi coi cô là bạn, trước giờ luôn như thế."
"Cho nên tôi phải cám ơn anh." Tống Tư Oánh khởi động xe, dáng vẻ thoải mái hơn nhiều:
Xe vừa lăn bánh, Đơn Dũng nói thêm:" Thực ra nam nhân không ngại mỹ nữ phóng đãng một chút, tôi không thuần khiết như thế đâu, lần đầu tiên tôi mời cô khiêu vũ, lúc ôm cô nhảy đầu óc tôi toàn chuyện không lạnh mạnh thôi."
"Hi hi, anh tưởng tôi không biết à, anh lợi dụng khiêu vũ để đụng chạm người tôi, khi đó nếu anh đeo bám rát một chút, nói không chừng tôi chiều anh rồi. Sao sau khi khiêu vũ anh lại không có hành động gì?" Tống Tư Oánh phì cười truy hỏi:
Đơn Dũng thở hắt ra nhìn thân thể uốn lượn của Tống Tư Oánh sau lớp áo len mỏng:" Cô thực sự muốn biết chân tướng à?"
"Ừ, tôi tò mò mãi, nói đi, sức hút của tôi không đủ à?"
"Không phải, tại tôi, khi đó tôi nghèo tới mức cả tiền thuê phòng cũng chẳng có thôi."
"Sao anh không nói sớm, ha ha ha..."
Hai người vừa đi vừa nói cười chẳng cần kiêng dè gì, không lâu sau gọi điện thông báo cho Lão Bao, Chân Thối, Ma Can vẫn ở trường, rồi thêm Lôi Đại Bằng dẫn đám anh em thành quản tới, bày hai bàn. Lâu rồi không uống thả cửa như vậy, cuối cùng say khướt, hôm sau thức dậy, Đơn Dũng chẳng nhớ nổi làm sao mình về nhà được.