Q1 - Chương 48 Chỉ nói cười địch thành tro bụi. (16)
Trao đổi cái gì? Tôi chẳng còn cái gì hết, chỉ còn cái xe nát, ông thích thì cứ lấy đi, khỏi phải trao đổi." Tần Quân Hổ rất hào phóng, tuy thế trong lòng thì đang vào thế phòng ngự, ông ta không phải loại người gặp thất bại là suy sụp rồi tung hê hết thảy, kinh nghiệm sống nhiều năm đã dạy bảo ông ta, đừng nghĩ mọi chuyện đã tồi tệ nhất, nó luôn luôn có thể tệ hơn:
Điều này hiển nhiên thôi, vì mấy ai thích tặng than trong tuyết, người ta chỉ thích ném đá xuống giếng thôi.
"Cái này." Sử Bảo Toàn móc túi, trải ra một tờ giấy:
Là một bản hợp đồng cung cấp, Tần Quân Hổ ngạc nhiên cầm lấy xem, không ngờ là bản hợp đồng giả cung cấp thịt cho nhà máy Hâm Vinh, con số được làm lớn vô hạn, căn bản là một nhà máy không thể tiêu hóa nổi, hơn nữa ghi rõ ngày giao hàng, thanh toán, ký tên là một tuần trước.
Thứ này làm Tần Quân Hổ sợ hãi nhìn Sử Bảo Toàn, biết con lừa già này tham lam, không ngờ ông ta muốn nuốt toàn bộ thịt đông lạnh còn lại.
"Lừa già, đó là thịt bị nhiễm bẩn, ông không sợ ăn vào chết luôn à?" Tần Quân Hổ nghiến răng nói:
"Chúng ta đều không ngốc, vờ vịt gì, chỉ bên ngoài bị dính thôi, bên trong không sao." Sử Bảo Toàn vạch trần:”Ít nhất có tám thành thịt ở đó không sao hết.”
"Dù tôi có ký tên, ông cũng chẳng mang đi được." Tần Quân Hổ biết kho lạnh bị người ta gài người rồi, nói không chừng rò rỉ là do nội bộ giở trò:
"Không sao, ông chỉ cần ký tên, chuyện còn lại có người đi làm. Dù ông không ký thì tôi cũng có cách, chẳng qua tốn ít công sức. Nếu ông ký càng tốt hơn, chuyện sẽ trở nên hợp lý, hợp pháp, tương lai sẽ không ai nói được gì, đúng không?" Sử Bảo Toàn gõ gõ ngón trỏ lên tờ giấy:
Tần Quân Hổ hai tay cầm hợp đồng xem lại lần nữa, đôi mắt có chút đờ đẫn, 800 tấn thịt lừa đông lạnh, gấp đôi lượng thịt bình thường có trong kho ông ta, tất cả là vì kế hoạch thôn tính Lư Viên. Giờ hoài nghi phải chăng ngay từ khi mình tích trữ hàng đã có người nhắm vào không, chính vì lợi ích quá lớn này cũng thù oán cũ nên bày ra một vụ lớn như vậy, mình bị sa vào mà chẳng biết gì.
Cú ngã này quá đau, không thể vãn hồi, cũng chẳng còn gì để nói.
"Đừng tiếc, đâu phải tiền của ông, đi vay đúng không? Nếu không phải ông nhanh chân chuyển tiền đi thì ngay cả cơ hội này cũng chẳng có, tôi đợi tài sản của ông bị niêm phong rồi ném ông lại, khi đó kết quả thế nào ông tự rõ... Ông thông minh lắm, chuyển tiền đi trước, người ta sẽ không dám làm gì hết, không những không dám xử ông, nói không chừng còn bảo vệ ông. Thế cũng không tệ, tôi kiếm được tiền, ông chuyển tiền đi rồi, cũng kiếm được rồi. Dù sao cũng hơn trắng tay như Lão Khổng."
Sử Bảo Toàn nhìn mặt Tần Quân Hổ đã dao động, hạ thấp giọng nói thêm.
"Với lại ông dám về đâu, ông trở mặt với tôi trở về thì tôi không lấy được số hàng đó đi, nhưng ông được gì chứ. Tôi trở mặt thì cắn chặt cái chuyện ông thuê người đánh người trong thôn tôi, chắc là không ai cứu ông nữa đâu nhỉ? Lỡ chẳng may ông vào tù, vợ con ông niệm tình cũ, bỏ tiền ra trả nợ lo lót cho ông thì sao, khi đó có phải là ông uổng công nỗ lực mấy chục năm không? Ông đâu còn thời gian mà phấn đấu lại mấy chục năm, tội gì phải thế? Dù sao ông kiếm được không ít rồi, giờ lỗ là lỗ tiền của ngân hàng và chủ nợ thôi... Ký một cái có khó gì đâu, ngay cả con dấu chuyên dụng dùng trong hợp đồng của ông cũng trong tay tôi rồi."
Người ta quả thực đã tính toán mọi khả năng rồi, không chừa lại khe hở nào cho mình nữa, Tần Quân Hổ nhắm mắt, ký roẹt một cái ném cho Sử Bảo Toàn, mặt âm trầm:" Mang đi đi, có điều tôi đám bảo nếu tôi không đi được thì thứ này ông không tiêu hóa nổi đâu."
Hai bên níu kéo nhau, cũng là đảm bảo cho nhau, nếu như Tần Quân Hổ xuất hiện, không ai có thể nuốt được số hàng này. Nếu như người không xuất hiện thì cứ theo quy ước văn tự chứng minh quyền sở hữu mà lấy, dù sao thứ nhiễm bẩn đó ai thèm vào nữa.
"Dù đưa ông về, ông có tiêu thụ nổi số hàng đó không, giờ ai chẳng biết thịt lừa trong tay ông nhiễm bẩn, nếu không ai biết đó là thịt lừa kho lạnh Tây Uyển là xong... Tiểu Tần, đừng trách tôi thiếu nghĩa khí, Sử Gia Thôn xưa nay là nơi sinh thổ phỉ, lấy tiền mà không lấy mạng đã là người tốt rồi đấy." Sử Bảo Toàn gằn giọng, mắt ánh lên vẻ ác độc:
"Phục, coi như ông giỏi." Tần Quân Hổ yếu ớt nói được một câu:" Lừa già, sao tôi thấy loại mù chữ như ông không làm nổi việc n ày nhỉ, 800 tấn thịt đông lạnh, ông bán nổi sao? Ai bày cho ông cái kế tuyệt tử tuyệt tôn này?"
"Ha ha ha, ông tìm người chơi tôi thì tôi cũng tìm người chơi ông thôi mà, đó gọi là gì nhỉ, à, lấy đạo của người trả cho người ấy mà." Sử Bảo Toàn nói đầy ẩn ý:
"Có phải là mấy tên vương bát đản Đào Thành Chương và Tiền Trung Bình không?" Tần Quân Hổ thất kinh, đồng thời cũng nhìn thấu, không phải một người tính kế ông ta, mà là cả một đám.
"Đúng là người có văn hóa, đoán cái trúng ngay." Sử Bảo Toàn khen ngợi thật lòng, vui vẻ cất hợp đồng đi:
Tần Quân Hổ rời đồn công an, ngồi xe cảnh sát mà đi, phương hương là cao tốc ngoại tỉnh, khi lên đường thấy vài chiếc xe đi về phía thành phố, có chiếc Mercedes của Tiền Trung Bình, có chiếc Audi của Đào Thành Chương, Ngồi trong xe ông ta không ức chế được phẫn nộ, tự nhiên cổ họng ngòn ngọt, ông ta bịt miệng, cố nuốt xuống, để lại vệt máu đỏ ở lòng bàn tay.
Tức tới hộc máu rồi, còn đau hơn cả bị đâm chảy máu.
Lúc này kho lạnh Thanh Hoa ngoại ô phía bắc, kho lạnh Đông Minh ở nam thành, kho lạnh Khải Phong của đường Thái Hành, đều đồng thời gạch giá 29.5 đồng, viết thành 32.8 đồng. Một cân tăng liền hơn 3 đồng, đây là điều hiếm có trong những năm gần đây, khiến toàn bộ ngành nghiệp chấn động, nát là nhà máy gia công thịt chín càng xôn xao.
Thế nhưng không mua cũng chẳng được, nhiều thương hộ tinh minh chạy tới kho lạnh khác, bất ngờ phát hiện trừ ba nhà kia ra thì không còn kho lạnh nào có hàng tồn trên tấn nữa, đồng thời cũng bị đẩy giá lên rất cao rồi.
Phản ứng dây chuyền rất nhanh, thực phẩm tăng giá không tới hai tiếng, chế phẩm thịt lừa chín cũng tăng theo, rồi sạp bán thịt, nhà hàng, khách sạn tăng giá. Thậm chí ngay trong ngày nhà kinh doanh thức ăn giá súc cũng tăng giá luôn.
Cũng trong ngày ấy, chính phủ khu cấp tiền bồi thường tạm thời, sau đó đốc thúc các hộ kinh doan di chuyển hàng tồn, nếu nhiễm bẩn nhẹ thì khó lạnh tiến hành xử lý. Trong kho có số lượng lớn xe đông lạnh dựa vào hợp đồng ký trước đưa đi lượng lớn thịt đông, tới 800 tấn, vận chuyển tới tối mới hết.
Tối ngày hôm đó giá bán lẻ một cân tăng thêm bốn đồng, cơ cấu tương quan bình ổn giá cá không thể ngồi yên, theo như nhân vật trong nghề chỉ ra, nguyên nhân chủ yếu gây tăng giá là thức ăn gia súc, địa điểm, vận chuyển, đồng thời do GDP tăng, thu nhập người dân nâng cao, như cầu tiêu thụ thịt tăng lên.
Nói chung là đủ loại nguyên nhân phân tích thị trường đầy mặt báo, trên mạng, trên truyền thông, rổi trên thời sự, hết chuyên gia rồi lại lãnh đạo, phát biểu rất nhiều, nhân cơ hội toàn thành phố chú ý này để xuất hiện, mục đích là gì thì rất nhiều người thấy... Chỉ có chân tướng là không ai thấy được.