Q2 - Chương 51 Diện mạo cũ khoác lên tấm áo mới. (2)
Chuyện làm ăn với Sử Gia Thôn bây giờ rất thuận lợi, ông già tới đây là vì Đơn Dũng, quay sang y hỏi thẳng: “ Không đi thật à?"
"Đi làm gì ạ." Đơn Dũng nói chuyện hội món ngon thịt lừa:
"Có sao chứ, chuyện bao năm rồi... Bảo Anh, đưa thiếp mới cho cậu ta." Sử Bảo Toàn bảo con gái đặt thiếp mời vào tay y, vỗ vỗ vai:" Đại tiệc thịt lừa hiếm khi có một lần, cậu không đi tiếc lắm... Tự đi à? Được, Bảo Anh đi thôi, bên kia chắc chắn đợi tới sốt ruột rồi."
Căn Oa chạy ra mở rửa, khi ra ngoài Sử Bảo Anh quay đầu nhìn Đơn Dũng, trong cô còn rất nhiều nghi vấn, rất nhiều lời muốn nói, nhưng từ khi Đơn Dũng mở hiệu liền ít tới Sử Gia Thôn, khoảng cách vô hình trung lớn lên.
Rất lớn, nhìn Đơn Dũng cung kính đỡ cha mình lên xe, nụ cười khách sáo và vẫy tay chào rất hình thức, không khác gì những thương nhân tới Lư Viên. Sử Bảo Anh buồn bã, cô hoài niệm chàng trai rụt rè đứng bên lán nuôi gia súc, gọi mình là chị Sử.
Xe đi rồi, Đơn Dũng cầm thiếp mời quay về sau quầy bar, trong hiệu ai làm việc nấy chăm chỉ, đều biết ông chủ Đơn tỉ mỉ, hơn nữa nơi nào bận là giúp nơi đó, đại đa số còn đích thân đưa hàng, nhiều nơi người ta chỉ nhận ông chủ không nhận nhân viên. Lúc này nhíu chặt mày xem sổ sách, nói không chừng đã nhận ra điều gì đó khác thường.
Đúng là có, Đơn Dũng xem hồi lâu rồi hỏi Sử Tam Hài:" Chú Tam Hài, sao khai trương có nửa tháng mà Lôi Đại Bằng ghi nợ hơn trăm cân thịt rồi, sắp ăn nửa con lừa rồi đấy."
Mọi người nghe thấy đều phì cười, đó là vị tự nhận là ông chủ số hai, tới cửa hiệu chưa từng coi mình là người ngoài, Sử Tam Hài nói:" Cậu hỏi cậu ta ấy, sổ sách không sai đâu."
"Ăn một chút ấy mà, nhà ta thiếu gì đâu." Sử Căn Oa căn bản không tín toán gì:
"Xem này, 172 cân, mỗi ngày hắn ăn hơn 10 cân cơ à?.... Có quá nửa là lúc tôi không có ở cửa hiểu, Tiểu Như, vậy là sao?" Đơn Dũng đã đề phòng Lôi Đại Bằng từ đầu rồi, vậy mà vẫn để hắn luồn được qua khe hở, thằng đó căn bản không biết nghĩ gì hết, ăn đã đành, còn tặng bừa tặng bãi:
Cô gái phụ trách ghi sổ đáp:" Mỗi lần hết giờ làm anh ấy đều tới, vừa ăn vừa mang đi, chẳng bao giờ về tay không, ghi chép này còn chưa đủ đâu, vì anh ấy thuận miệng ăn tại quầy thái thịt luôn nữa cơ..."
Còn chưa nói hết thì cửa két một cái, Lôi Đại Bằng đi vào hô to:" Chú Tam Hài, cho 5 cân thịt..."
Mọi người lại cười một tràng, Lôi Đại Bằng chả hiểu gì, chợt thấy bộ mặt khó coi của Đơn Dũng, rụt cổ lại:" Úi úi, ông chủ tiếc rồi, vậy thì thái hai ba cân là được."
"Lại đây, lại đây..." Đơn Dũng kéo Lôi Đại Bằng ra ngoài, sợ cãi nhau trong hiệu ảnh hưởng không tốt:
Không ngờ Lôi Đại Bằng làm kẻ ác mắng trước:" Buông ra, đừng kéo em, chẳng qua ăn vài cân thịt thôi, con mẹ nó, đồ hẹp hòi."
"Vài cân à, cậu mỗi ngày ăn hơn 10 cân thịt, biết không hả? Anh bán mười mấy cân mới lãi được một cân, cậu ăn như thế mỗi ngày bán gần hai trăm cân mới bù lại được đấy." Đơn Dũng vung tay bợp một phát:
Lôi Đại Bằng tuy xấu hổ, nhưng vẫn cố ra vẻ đường đường chính chính:" Mười cân thì sao, làm như em không trả được ấy, bao tiền, em trả ngay."
Đơn Dũng sôi máu đá đít, lại vung tay bợp vài phát nữa, đánh Lôi Đại Bằng không dám kêu gì, mới tóm cổ lại nói chuyện:" Đại Bằng, chỉ cần anh có, mỗi ngày anh cho cậu ăn cả trăm cân cũng được, xưa nay anh có bao giờ bận tâm không hả? Nhưng không phải cậu ăn, cậu đem phát cho đội thành quản chứ gì?"
"Sao anh biết, anh mở hiệu, phải tưng bừng chút." Lôi Đại Bằng gật gật đầu:
Đơn Dũng đổi cách nói:" Lôi Ngốc, trong này có cổ phần của cha cậu, nói cách khác cũng là chuyện làm ăn của nhà cậu, cậu phá vậy à?"
"A, thế thì em phá của nhà em, anh càng không quản được." Lôi Đại Bằng cãi:
Đơn Dũng không nhiều lời:" Được, món nợ này anh tính với cha cậu, trừ hoa hồng của ông ấy."
"Anh dám à?" Lôi Đại Bằng trợn mắt lên, rõ ràng đuối lý nên khí thế không lên nổi, đổi sang vẻ mặt vô cùng thê lương đau khổ:" Có câu thế nào, thỏ chết chó đem nấu, con mẹ nó anh đem chó nấu nhanh quá đấy, vụ làm ăn này làm thế nào mà có, anh quên rồi à? Là em đi chặn cửa, đi bắn lừa, dễ dàng lắm sao?"
"Lôi Ngốc, nghe anh nói, không phải anh hẹp hòi với cậu, cậu ăn bao nhiêu trả tiền bấy nhiêu, anh sẽ thanh toán cho cậu sau. Trong hiệu không ít người, lại có sổ sách, có phần của chú Tam Hài và Căn Oa, cậu ăn không trả tiền là ăn mất tiền lương của họ, cậu thấy làm thế có được không? Cậu nói đi." Đơn Dũng chất vấn, chuyện này vài ba ngày không sao, lâu dần sẽ có lời ra tiếng vào:
"Ừ được" Lôi Đại Bằng gật đầu, sau đó lại thấy không ổn:" Không được, em ăn, rồi anh đưa tiền cho em, em sao cầm được... Không, nói đi nói lại vẫn là anh làm em ngại không dám ăn, hừ, biết anh là loại người gì mà, đồ hẹp hòi."
"Anh đúng là có ý đó, nói thẳng cho cậu luôn nhé Lôi Ngốc, cậu mà còn dám ăn dám lấy bừa bãi, cẩn thận anh xử lý cậu. Cha cậu nói, hoa hồng cửa hiệu này là để mua Audi cho cậu, cậu nửa tháng ăn mất cái bánh xe rồi, khi nào mới mua được xe? À không, cậu có ăn đâu, cậu đem tặng cái bánh xe của mình rồi đấy." Đơn Dũng tấn công vào chỗ hiểm:
Lôi Đại Bằng sững người:" Cha em nói thế thật à?"
"Đương nhiên rồi, cha cậu ăn của đút không phải là để tích tiền cho cậu à, ngay cả cửa hiệu này tương lai cũng chia cho cậu, cậu làm thế là móc tiền trong túi đem cho người khác. Cậu thấy mình hào sảng, người ta nhận xong còn mắng cậu là thằng ngốc." Đơn Dũng giáo dục, lần này nói ở góc độ có lợi cho hắn:
Lôi Đại Bằng bực mình xua tay:" Được, được, được, không ăn nữa là được chứ gì, xì, làm như anh đây không mời được người khác ấy. Xì mở cái cửa hiệu nát tự làm ông chủ làm như ghê."
Lải nhải như thế coi như cũng nghe lọt tai rồi, có điều Lôi Đại Bằng nhớ đã hứa cho hai tên tiểu đệ, giơ một ngón tay lên:" Lần cuối nhé, bắt đầu từ mai được không?"
Đơn Dũng hận không thể đá tên này vài phát, nhưng chợt nhớ ra cái thiếp mời, mắt sáng lên kéo hắn sang bên thì thầm:" Này, hôm nay không ăn của nhà mình nữa, đi ăn chực nhà người ta, gọi cả hai thằng tiểu đệ theo."
"Ồ, ăn gì?" Lôi Đại Bằng nghe nói tới ăn chực là hưng phấn ngay:
"Lẩu Lư Nhục Hương, toàn lư yến, vừa ngon lại vừa có thể diện, Sử gia cho một cái thiếp mời, anh đang buồn không có ai đi cùng đây, đi không?" Đơn Dũng dụ:
Lôi Đại Bằng đã rút ngay di động ra gọi:" Hạt Dẻ, Thịt Trắng, mau, đến đường Anh Hùng tập hợp, anh dẫn các cậu đi ăn chực."
An bài xong chuyện ở cửa hiệu, Đơn Dũng lên xe điện của thành quản, Lôi Đại Bằng lái tới đầu đường Anh Hùng, xe chưa dừng thì Lật Tiểu Lực và Bạch Thự Quang đã nhảy lên, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, nghe nói là đặc sắc của thành quản, chạy không nhanh có khi bị dân đánh chết, nhất là món đu xe càng điệu nghệ.
Lật Tiểu Lực vừa lên xe đã khao khát nói:" Trong văn phòng của bọn em có tờ quảng cáo, mấy ngày trước rồi, nhìn thôi đã chảy nước dãi... Thịt Trắng, gọi là gì nhì, cái mà đội trưởng nói Lộ Châu hiếm có một lần ấy."
"Bào ngư hầm trym lừa." Thịt Trắng đáp làm Lôi Đại Bằng cười suýt đâm lên lề đường:
Đơn Dũng vỗ trán, hai tên này không thẹn là tiểu đệ của Lôi Đại Bằng, còn bất học vô thuật hơn cả Lôi ca, học tên món ăn bừa bãi, đáng lẽ không biết thì im, đằng này càng không biết lại càng nói năng tùy tiện.