← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 52 Chốn xa hoa xảy ra kinh biến.

Xe đi tới cổng nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương, Đơn Dũng đi trước dẫn đường, ba tên béo đội Một Tấn theo sau, tới cửa đưa thiếp mời ra, trông cửa khách khí hỏi mấy người, Đơn Dũng chỉ ra sau thì ba tên kia chen lấn đi vào rồi.

Xấu hổ không nhận đi cùng với ba tên đó, giả vờ không biết trông cửa ném người, Đơn Dũng đỏ mặt làm bộ chỉnh lại cổ áo đi vào đại sảnh. Mặc dù biết Lư Viên và Lư Nhục Hương liên thủ sẽ không tệ, nhưng đi vào một cái vẫn có cảm giác mắt sáng lên, đại sảnh rộng ba trăm mét vuông dựng tháp thức ăn cao ba tầng, mỗi tầng có tạo hình dụng cụ ăn khác nhau, tầng đáy là bằng ngói đất, tầng giữa là đồ gỗ khắc long phượng, tầng trên cùng là nguyên cái đầu lừa, nhìn kỹ Đơn Dũng càng thán phục, một cái đầu lừa nướng vẫn giữ nguyên hình.

Món ngon nói một cách nghiêm khắc là một vẻ đẹp tàn nhẫn, đại tiệc càn thế, nhìn sơ qua món ăn tự phục vụ xếp xung quanh đã có mấy bộ xương lừa được phục vụ dọn đi.

Đối với Đơn Dũng mà nói, mỹ thực không chỉ là để ăn, cầm đĩa thức ăn, men theo mỗi món ăn xem qua, nếm qua, lừa Lư Viên có ưu thế độc nhất vô nhị, béo mà không ngấy, gầy mà không khô, nhừ mà không bở, mềm mà không dính. Tài nghệ tinh xảo của đầu bếp thể hiện trọn vẹn ở tiệc rồi.

Tức thì Đơn Dũng ngây ngất trong món ngon, thậm chí chẳng bận tâm tới các cô người mẫu xinh đẹp đảm nhận vai trò qua lại đón khách quý.

Ba tên kia thì khác, Bạch Thự Quang vừa đi vừa gặm miếng sườn lớn, Lật Tiểu Lực như gấu chó ăn ngô, hai tên béo này nhìn cái gì cũng thích, thấy cái gì cũng ngon, thử món này một ít, cắn món kia một miếng, nhét miệng căng phồng chẳng nói lên lời. Lôi Đại Bằng chẳng khá hơn, ngoắc ngón tay gọi hai tên kia, chỉ cái đầu lừa, ra hiệu bê sang bên thong thả gặm.  Ba tên đang định vận chuyển, độ nhiên có tiếng cười, một cô gái tóc quăn áo vàng nói với bạn trai bên cạnh:" Đâu ra ba tên bị thịt, buồn cười chết đi được."

Ơ, con mẹ nhà nó chứ, bọn anh đây là trò chơi cho mày à, Lôi Đại Bằng mắt trợn lên, Thịt Trắng rất có giác ngộ của tiểu đệ, đại ca nổi giận là hắn chửi thay:" Dì ơi, cháu có nghe nhầm không, dì gọi bọn cháu là bị thịt à?"

Mỹ nữ đang cười tức thì mặt tối sầm, không ngờ tên béo trông ngu ngốc vô hại mà mồm mép ác độc như vậy, rít lên:" Anh nói gì, nói lại lần nữa xem."

"Sai rồi, sai rồi, đừng chấp hắn." Lật Tiểu Lực đi tới mắng Bạch Thự Quang, mỹ nữ còn tưởng hắn định xin lỗi, mặt hơi dịu đi, nhưng thằng Đại Béo còn ác hơn:" Không được gọi là dì, phải gọi là bác gái, không thấy bác ấy mắt mờ, nói năng không rõ à?"

Nói xong hai tên béo cùng cười phá lên, làm cô gái mặt lúc đỏ lức trắng, bây giờ Lôi ca mới nói:" Nhiều tuổi không phải là sai, có điều bác gái này, tới tuổi tiền mãn kinh rồi thì ở nhà đi, đừng ra ngoài dọa người khác, quanh đây toàn mỹ nữ, tự nhiên có bác gái chướng mắt xen vào, định làm người ta buồn nôn à?"

Hai thằng béo kia cười càng to, nói ra vốn là hai tên trạch nam hiền lành, làm thành quản chưa lâu đã biết ức hiếp người khác, đặc biệt đi theo Lôi ca, càng giỏi trêu chọc tiểu mỹ nữ. Người bàng quan thấy ba tên béo trêu chọc một cô gái, tuy hơn quá đáng, nhưng bộ dạng ba tên béo làm người ta khó mà phẫn nộ được, nhìn trông rất buồn cười, nhất là khi cười, thịt mỡ toàn thân rung chuyển. Cô gái kia không nhịn được cầm khay thức ăn muốn ném, ba tên béo lùi lại thủ thế, may mà bạn trai biết đại thể, kéo cô gái đi, ai ngờ cô gái trút giận lên hắn, úp cả đĩa tai lừa lên người, chân sầm sầm bỏ đi.

"Người anh em, phụ nữ tiền mãn kinh khó hầu hạ nhỉ?"

"Ăn thêm ít dái lừa đi, trông là biết do sinh hoạt tình dục không hài hòa gây ra rồi."

" Bảo cô ấy ăn thêm chút dái lừa ấy, xem ra nội tiết tố mất cân bằng nghiêm trọng."

Ba tên béo mỗi người một câu làm bạn trai cũng tức tới run rẩy, càng tức thì chúng càng vui, thậm chí vừa ăn vừa xem trò cười.

Không ngờ trêu vào nhân vật không vừa, mỹ nữ kia chạy tới cầu thang, hét lên như điên:" Bảo an, bảo an... Vào cả cho tôi, đuổi ba tên béo kia đi... Tức chết đi, tôi muốn giết ba con heo đó."

Hỏng rồi, thấy đó là thiên kim của ông chủ, bảo an, trông cửa, phục vụ xông tới cả một đàn.

Ba tên béo gây họa còn đang mải ăn, căn bản là không thèm để ý tới tiếng la hét của cô gái, nào ngờ mười mấy người xông đến làm trố cả mắt. Đặc điểm nhận dạng của cả ba tên này quá rõ ràng, nhìn một cái là nhận ngay rồi, mười mấy người bao vây họ vào giữa, thực khách ở đại sảnh thấy vậy đều né tránh, có người lặng lẽ đặt đĩa xuống lắc đầu rời đi.

Mà mỹ nữ kia lại vênh mặt quay về, gạt đám đông chĩa ngón tay sơn đỏ chót chỉ tới, giọng tức tới trở nên the thé:" Chính là bọn chúng, đuổi đi cho tôi."

"Ai dám?" Lôi Đại Bằng sắn tay áo rống lên như hổ:

Thế nhưng đám bảo an không ít người cao lớn, chẳng bị hắn dọa, Lật Tiểu Lực thấy tình thế không ổn, hơi sợ hãi, xua tay quát:" Này, này, chúng tôi là người có văn hóa, đấu văn không đấu võ, biết các anh đây là ai không, cho các người biết, thành quản khu Thái Đông."

Cái thanh danh này có tốt đẹp gì đâu, chỉ làm người ta ghét thêm, đám bảo an bao vây, Bạch Thự Quang làm ra vẻ trấn định, nhưng nấp sau đại béo:" Kẻ nào ra tay hậu quả tự chịu, có tin gọi 500 anh em tới phá cái quán này không?"

Hai tên trạch nam đi theo Lôi ca cũng học được bản lĩnh dọa người, nhưng dùng sai chỗ, thiên kim ông chủ mày liễu dựng lên, hoa dung chứa đầy căm phẫn:" Được, đây là nhà hàng nhà tôi, các anh đập thử đi... Bảo an, xông lên, đừng nói là thành quản, dù là cảnh sát tôi cũng không tha cho các người."

Xem ra đại tiểu thư giận thật rồi, tên bảo an trên cùng rút dùi cui cao su ra xông vào, Lật Tiểu Lực đấu võ mồm còn được, chứ đánh nhau thì ăn thua gì, chưa đánh đã bại lộ bản chất, ôm đầu hét lên:" Lôi ca cứu mạng."

Rầm, một tiếng động lớn, sau đó là có tiếng vỡ vụn, trong đám đông có người quát:" Lùi cả lại."

Giọng không lớn nhưng như có lực xuyên thấu làm người ta rét run.

Lôi Đại Bằng vẫn còn đang ăn, hắn căn bản không sợ, vì hắn đi cùng với Đản ca.

Lật Tiểu Lực bỏ tay xuống, sờ đầu, không sao cả.

Nhìn tên bảo an xông lên đã gục xuống, một tay ôm đũng quần, một tay ôm đầu. Là Lôi ca đá hạ bộ, Bạch Thự Quang thừa cơ đập một đĩa thức ăn, càng dữ hơn là tên bạn trai không biết từ khi nào đã bị Đản ca khống chế, một tay bóp cổ, tay kia cầm mảnh sứ vỡ, tên đó trông vô cùng khó chịu.

Đơn Dũng ép tên đó đi tới làm đám bảo an sợ hãi lùi lại, cô gái kia hét lên "Văn Kiệt, có vẻ là tên chàng trai, mắt trợn muốn toét ra, chỉ mặt Đơn Dũng:" Thả anh ấy ra..."

Không ngờ một bảo an kéo lại, mảnh sứ vỡ không phải thứ để đùa đâu, cứa qua cổ một cái là xong hết, đám bảo an khác cũng biết lợi hại, tên kia không phải loại người bình thường dọa chút là được, mà mấy tên béo ra tay tàn nhẫn như thế, trừ thành quản ra thì chỉ có thể là lưu manh.

"Được, thì thả." Đơn Dũng buông tay, tên bạn trai định chạy, ai ngờ Đơn Dũng đạp vào chân, thế là hắn quỳ ngay xuống, lần nữa bị Đơn Dũng khống chế:" Nhìn thấy chưa, tôi thả rồi, là hắn không đi nổi, đừng nghĩ đông người là có tác dụng."

Mỹ nữ vừa sợ vừa đau lòng, thấy đám nhân viên lui cả thì không biết làm sao, cuống lên hét:" Báo cảnh sát, báo 110, bắt bọn chúng."