Q2 - Chương 56 Tin tức người cũ chốn xa xăm. (2)
Trên thế giới này có vô số thế giới nhỏ mà anh không thể nào hiểu, khi vô tình tiếp xúc sẽ chỉ thấy tầm nhìn của mình quá nông cạn. Cảm giác lúc này của Đơn Dũng là thế, nghe hồi lâu thấy mù mịt, hâm mộ, hổ thẹn, nhìn tuổi đâu có nhiều, vậy mà nói chuyện văn nhã, từng câu từng chữ như châu ngọc, đâu giống mấy anh em họ, mở mổm ra toàn lời tục tĩu.
"Sao, lão đại cũng hứng thú với phong tục dân gian à?" Tư Mộ Hiền đã rửa khay ăn xong, không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh:
Đơn Dũng đứng dậy:" Ừ, anh lấy làm lạ, anh sống ở Lộ Châu hai mấy năm rồi, sao họ nói gì, anh không hiểu?"
"Nếu không sao lại nói là khai quật, chôn vùi quá lâu mà, biết tháng trước bọn em làm gì không? Chuyên môn tới Vũ Hương nửa tháng, chỉ để nghe thầy âm dương hát đuổi quỷ, khởi nguồn là từ thời Bắc Tống, không hề có ghi chép văn bản, chỉ có truyền miệng mấy trăm năm trời, anh tưởng tượng nổi không?" Tư Mộ Hiền nói rất phấn chấn:
Nhưng thính giả là người ngoài nghề, Đơn Dũng dọa:" Cậu mà còn giảng giải kiến thức chuyên ngành với anh, anh kể ăn thịt lừa cho cậu nghe."
Tư Mộ Hiền bật cười mời Đơn Dũng vào văn phòng, Đơn Dũng thì bận tâm tin tức trong điện thoại:" Hiền đệ, giáo sư Tả đâu?"
" Buổi sáng vừa tham gia báo cáo tiến triển tổ trù bị, buổi trưa cùng lãnh đạo thành phố đi ăn cơm, buổi chiều có khi sẽ gặp mặt những người công tác tuyến đầu như bọn em. Phải rồi, lão đại, anh không liên hệ với sư tỷ à, sao chuyện này lại không biết?" Tư Mộ Hiền ngạc nhiên:
Đơn Dũng không giải thích, Tư Mộ Hiền biết ý không hỏi nữa, đi thẳng lên tầng ba tòa nhà cũ, hành lang là kiểu nền xi măng, mở cửa ra đã thấy mùi sách, trừ một mặt cửa sổ, ba mặt là giá sách chật kín. May mà còn một cái bàn với máy vi tính là nhìn ra hơi thở hiện đại, nếu không Đơn Dũng con nghĩ là di tích văn hóa, ngồi xuống:" Hiền đệ, chỗ này buồn chán thế, cậu không thấy phiền à? Toàn sách là sách, anh nhìn đã đau đầu."
"Trong mắt em số sách này giống thịt lừa với anh ấy, toàn là tiền cả đấy."
" A cái đồ chua lè."
Hai người trêu chọc nhau, ngồi đối diện cảm thấy được hơi thở trí thức từ Hiền đệ, Đơn Dũng hâm mộ lắm, nhìn lại mình không ở sau bếp dính mùi dầu mỡ thì cũng đội mưa gió đưa hàng, chỉ mấy tháng trông đã phong trần nhếch nhác.
Tư Mộ Hiền tựa như đoán ra được tâm tư của Đơn Dũng, nói:" Đừng hâm mộ em, làm nghề nào cũng có cái không hay, ngồi lâu đúng là đau đầu ... Lão đại, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ làm việc, nếu anh muốn đợi thì ở đây với em, nếu muốn nghỉ trưa, em kiếm chỗ cho, lát gọi anh."
"Cậu đúng là thành người văn hóa rồi, nhìn anh đây giống người ngủ trưa không?" Đơn Dũng tặc lưỡi, dù giờ làm ông chủ rồi thì Đơn Dũng mới chỉ miễn đi chuyện ngày ngày chạy tới Lư Viên nhập thịt thôi, chứ chuyện khác còn mệt hơn:
Lão đại đúng là đen hơn trước nhiều, Tư Mộ Hiền nói:" Được, vậy ở đây với em, anh em mình lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau. Có điều anh tệ quá, sao lại gạt em ra khỏi đoàn thể rồi?"
"A, tức là cậu hứng thú ra đường lăn lộn với anh hả?"
"Không phải, em nói là chuyện anh và Lôi ca làm lớn như thế mà không có phần của em, giờ em ngày ngày sáng đi tối về, quy củ nề nếp phát chán. Lão đại, anh nói thẳng đi, lần này anh kiếm không ít à?"
" Muốn biết thì trước tiên nói thử xem, cậu biết được cái gì rồi." Đơn Dũng rất mất lịch sự gác chân lên bàn:
Tư Mộ Hiền không để ý, anh em đóng cửa lại cái gì cũng nói được:" Ngày anh xảy ra chuyện, em đi tìm Lôi ca một lần, nhìn Lôi ca nghiến răng nghiến lợi là em biết chuyện không hay rồi. Sau đó phát sinh chuyện đàn lừa đại náo thành phố, với chuyện kho lạnh, ông chủ hai nhà đó Lôi ca lỡ miệng nói ra là kẻ thù mà cậu ta nhắm vào, cũng là kẻ đứng sau sai người đánh hai người bị thương ở quảng trường Bát Nhất ... Chuyện thịt lừa tăng giá em cũng hoài nghi anh thao túng, có điều với năng lực của anh bây giờ, có vẻ còn thiếu một chút."
"Không phải thiếu một chút, mà là thiếu rất nhiều, anh thì lấy đâu ra năng lực và bản lĩnh đó."
"Vậy trại chăn nuôi và kho lạnh?"
"Có liên quan, nhưng không nhất định là bọn anh lèm, chúng làm nhiều chuyện bất nghĩa nên tự chuốc lấy cái chết thôi, chẳng trách ai được." Đơn Dũng trực tiếp nói luôn:" Chuyện rò rỉ anmoniac không phải anh hay Đại Bằng làm, anh biết nặng nhẹ."
"Vậy thì em yên tâm rồi, làm người nên có giới hạn, làm việc nên có chừng mực, em lo các anh gây họa lớn quá, không dễ xử lý. Xem ra em lo lắng thừa rồi, ngày anh bị bắt vào đồn cảnh sát còn nghe tin đồn có người bị đánh chết ở quảng trường Bát Nhất, em hết tìm lãnh đạo lại đi tìm bí thư ... " Tư Mộ Hiền ngưng bặt, phát hiện ánh mắt Đơn Dũng bất thiện, nhận ra mình lỡ mồm:
Rầm, Đơn Dũng vỗ bàn chỉ mặt Tư Mộ Hiền :" Con mẹ nó, anh hận không thể bóp chết cậu, sao cậu còn làm hỏng chuyện hơn cả Lôi Đại Bằng? Anh nói mà, chuyện đánh nhau vào đồn nhỏ xíu, vậy mà chú Lôi cứ tra hỏi anh có quan hệ gì, còn có phó thị trưởng gì đó gọi điện nữa .... Anh nghĩ đi nghĩ lại mà không ra nguyên nhân, ra là cậu à?"
"Hả? Em làm sai sao? Lão đại em vì muốn tốt cho anh." Tư Mộ Hiền luống cuống:
"Phì, tốt cái gì, cậu không biết hết câu chuyện, có biết ở trong chuyện này anh muốn đóng vai trò là nhân vật nhỏ không hả? Cậu làm thế, bảo sao cả đám nhắm vào anh, con mẹ nó, anh đi lấy xe bị người ta đợi sẵn, về nhà bị người ta tìm tới nhà, không biết mình sơ hở ở đâu, hóa ra là cậu hại. Mẹ kiếp may mà chúng chưa cho người tới tận nhà anh đập phá, nếu không cậu đợi hối hận tới cuối đời đi." Đơn Dũng bực vô cùng, sáng hôm đó Tần Quân Hổ mò tới tận nhà làm y hoảng sợ, may mà ứng phó được, còn có chuyện làm y tức giận hơn:" Còn sư tỷ nữa, vốn thiện cảm không nhiều, chị ấy biết chuyện, giờ hay rồi, nhiều ngày không liên hệ nữa, nếu chuyện này mà hỏng, anh hận cậu cả đời."
Tư Mộ Hiền không ngờ mình thiếu chút nữa gây họa, tại khi đó hắn hoảng quá, cả Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng đều bị bắt không có ai bàn bạc, hắn đành nhờ vả hết tất cả người có thể, may mà cuối cùng vẫn tốt đẹp: "Lão đại, em xin lỗi ... Có điều anh lý tưởng hóa rồi, anh mà theo đuổi được sư tỷ, em cũng hận anh cả đời, ông trời quá bất công .. Xin lỗi em nói sai ..."
Dù sao người ta cũng có ý tốt, Đơn Dũng quát tháo mấy câu chứ chẳng thể nổi giận thực sự được, dừng chốc lát nhớ tới một người khác :" À, Vương Hoa Đình sao rồi?"
"Anh không biết à?"
"Đừng thừa lời nữa, không biết mới hỏi chứ?"
"Cô ấy đi nước ngoài rồi, em và Thúy Vân đi tiễn, lớp ta đến nhiều lắm, Báo Xuân, Triệu Huy còn cả Miêu Lệ từ Tân Bắc tới nữa ..."
"Con mẹ nó, chuyện không cần thì đi nói lung tung, chuyện cần thì cậu không nói co anh một câu." Đơn Dũng hơi ngẩn ra, với bí thư xinh đẹp, y luôn mang cảm giác áy náy, vỗ bàn lần nữa, bực mình vung tay:" Đi thì đi, thói đời mẹ gì vậy, ngày ngày hô yêu nước yêu Đảng rồi ra sức đưa con cái ra ngước ngoài, ngày ngày hô chấn chưng sản nghiệp dân tộc, rồi vắt óc nghĩ cách đổi quốc tịch ... Mẹ nó, trăng bên ngoài tròn hơn trăng trong nước à?"
"Hẹp hòi, không ăn được nho lại chê nho chua." Tư Mộ Hiền lẩm bẩm:
Quan hệ của bí thư với Đản ca rất phức tạp, nói là nghiệt duyên cũng không quá, dù là anh em với nhau thật, Tư Mộ Hiền vẫn thấy bí thư dính vào Đản ca đúng là xui xẻo. Không muốn nói chuyện này nữa, đứng dậy đi tới giá sách chọn một bản thao đưa Đơn Dũng.
Đơn Dũng không nhận, còn đang bực mình:" Cậu bảo anh xem cái gì, giờ anh chỉ xem sổ sách, thứ khác không xem."