← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 55 Tin tức người cũ chốn xa xăm.  (1)

Đào Thiên Hạc sợ hãi, sững sờ, sau đó là che miệng ngã lăn ra ghế sô pha mà cười, giờ cô cũng phát hiện ra, đối diện với ba tên này, thật là không thể chấp người ta được.

Thấy Đào Thiên Hạc cười rồi Lôi Đại Bằng liền biết chuyện qua rồi, cười khì khì bợp Thịt Trắng một cái:" Bảo cậu là lợn cậu còn dám cãi, chị Đào cười xinh đẹp thế kia mà cậu dám gọi là gì, cái mồi thối này về phải lấy nước súc miệng."

"Đúng, đúng... Chị Đào vừa rồi cười một cái là ba chúng tôi ngã rạp hết, chỉ cười một cái khuynh đảo toàn thể thành quản, gọi là nhất tiếu khuynh thành." Lật Tiểu Lực ra sức nịnh nọt:

Bạch Thự Quang cũng định nói thì bị Đào Thiên Hạc cười đứt hơi cắt lời:" Khoan... Khoan... Tôi hỏi đã."

"Chị hỏi đi, hỏi gì đáp nấy." Lôi Đại Bằng gật cái rụp:

"Tôi hỏi này, có phải là Ninh Giai hứa hẹn cái gì không, sao ba vị anh hùng khom lưng thế n ày?" Đào Thiên Hạc giọng chế giễu, giờ cô chẳng thấy tức nữa rồi, chỉ thấy buồn cười:

"Từ cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Lôi Đại Bằng cảm thán:

"Ninh Giai hứa giới thiệu em gái người mẫu cho chúng tôi, á, Lôi ca, cô ấy sẽ không lừa chúng ta chứ?" Lật Tiểu Lực không chắc lắm:

"Ai mà mang ý đồ không lành mạnh như anh chứ, tôi tới đây mang theo một tấm chân tình để xin lỗi... Kỳ thực tôi không cố ý trêu chị đâu, thực ra chị xem điều kiện ba anh em chúng tôi, đừng nói mỹ nữ, con gái bình thường còn chẳng thèm để ý ấy chứ. Cho nên lâu rồi phản ứng của chúng tôi với mỹ nữ rất cực đoan, như vừa mới rồi.... Không phải mắng chị, mà là chứng minh chị quá đẹp, nên chúng tôi mới phản ứng mạnh như thế..." Bạch Thự Quang nói rất lộ liễu:

Hai tên béo còn lại gật đầu lia lịa:

Đào Thiên Hạc ngoài cưới chỉ biết cười nữa thôi, đến khi Ninh Giai tới thì nghe thấy ba tên béo nịnh bợ tới mức cô nghe cũng sởn giai ốc. Đào Thiên Hạc cười chảy nước mắt nói:" Ninh Giai, cho em nhiệm vụ mới, mai đem hết mỹ nữ chúng ta biết giới thiệu cho Lôi Đại Bằng, Lật Tiểu Lực và Bạch Thự Quang, bọn họ nhận chị làm chị nuôi rồi, chị phải tỏ thái độ... À, mà Đơn Dũng đâu?"

Lôi Đại Bằng cho rằng Đào Đào còn để bụng, vỗ ngực xung phong:" Chị Đào, chị cứ ngồi đây, em kéo anh ấy tới xin lỗi, không chấp nhận được, còn đi uy hiếp cả anh rể nuôi."

"Đúng thế, chúng ta là người có văn hóa, làm sai nhất định phải xin lỗi."

"Đi, cùng đi."

Ba tên béo nói làm là làm, hai cô gái ngăn không được, Lôi Đại Bằng đi đầu, bước chân uy dũng, từ xe thấy Đơn Dũng đi ra, ba người vội đuổi theo, giữ chân níu tay cầu xin, nể mặt Đảng và nhà nước, nhất định phải giúp.

Đơn Dũng bị đẩy về phía phòng giám đốc, tên bạn trai thấy y là sợ né ngay, Ninh Giai và Đào Thiên Hạc đi ra. Đào Thiên Hạc cao ráo, xinh đẹp, mắt rất to, miệng đúng là cũng to không còn vẻ thất thố như lúc nãy, duyên dáng đưa tay ra. Đơn Dũng áy náy nắm tay cô, chạm cái là buông, vừa vặn:" Xin lỗi chị Đào, khi đó nếu tôi không ngăn lại e thành hỗn chiến, ảnh hưởng không tốt tới chuyện làm ăn của mọi người.... À, còn anh đây là..."

So ra Đào Thiên Hạc xinh đẹp không kém gì Ninh Giai, thiếu đi chút hiền hòa, thêm vào vài phần sang trọng, hơn nữa vóc dáng đầy đặn, cực kỳ có vị nữ nhân.

"Nào, để tôi giới thiệu, đây là bạn trai tôi, Phan Văn Kiệt." Đào Đào vẫy tay:

Nam nhân kia đi tới, Đơn Dũng bắt tay xin lỗi, thái độ hắn cực kỳ bất thiện, chẳng nói chẳng rằng, có điều Đơn Dũng chẳng để ý, dù sao mình uy hiếp hắn, còn mong hắn thân thiện gì mới là lạ.

Nói ra rồi, thấy tranh chấp chẳng còn gì đáng kể, ba tên béo đáng ghét mỗi người một câu trở nên đáng yêu, còn Đơn Dũng thì trong mắt mọi người khác hẳn, ứng xử đúng mực đàng hoàng, hoàn toàn không giống ấn tượng trước đó của Ninh Giai, khiến cô bất ngờ.

Thay đổi 180 độ rồi, Đào Thiên Hạc mời mọi người cùng ăn trưa, Đơn Dũng áy náy nói, vừa rồi nhận được điện thoại, có vị giáo sư từ xa tới, muốn đi gặp, cáo từ trước một bước. Ba tên béo dán mắt vào mấy cô người mẫu ở đại sảnh, chỉ có Đào Thiên Hạc và Ninh Giai đi tiễn chân, nhìn Đơn Dũng bắt taxi rời đi.

"Hài lòng chưa?" Ninh Giai quay sang hỏi Đào Thiên Hạc:

"Ừ, rất hài lòng, Giai Giai em giỏi thật, cách đó mà cũng nghĩ ra được." Đào Thiên Hạc nãy giờ cười tới đau bụng:

"Vốn thể hình là điểm mẫn cảm của họ mà, đối đãi với người kỳ thị tất nhiên là thù địch, chỉ cần chị coi họ là bạn, bọn họ hận không thể moi tim ra cho chị." Ninh Giai khéo léo trách Đào Đào:

Đào Thiên Hạc tựa hồ còn lưu luyến, ánh mắt cứ nhìn chiếc taxi đã đi xa:" Vậy anh chàng đó thì sao, em đánh giá thế nào, lần trước va chạm, chị không nhìn ra là nhân vật vai vế đấy."

"Chị thực sự muốn nghe à?" Ninh Giai tựa hồ nhận ra ánh mắt Đào Đào nhìn Đơn Dũng có chút gì đó không bình thường:

"Sao, có gì không thể nói à? Nếu liên quan tới đời tư của em thì thôi."

"Chị ngàn vạn lần đừng hứng thú với anh ấy, anh ấy là thuốc độc, là loại độc nhất, đừng đụng vào, nếu không một ngày chị sẽ phát hiện, quên không được, cai không xong."

Không nói còn đỡ, nói một cái làm Đào Đào hứng thú tăng mạnh, bị Ninh Giai kéo vào trong nhà hàng còn quay đầu nhìn, nhớ lại cảm giác khiếp sợ khi đối diện với Đơn Dũng, thì ra đó không phải là sợ hãi, mà là thứ khác, mạnh mẽ, quyết liệt, tàn nhẫn... Tựa như con sư tử đầu đàn vậy, chớp mắt cô bị khuất phục rồi.

Vừa đi qua cửa, Phan Văn Kiệt đi tới nho nhã hỏi han, nhắc Đào Đào chưa ăn cơm, do ảnh hưởng loại tâm lý nào đó, lúc này Đào Thiên Hạc nhìn người bạn trai lịch sự, điển trai chẳng mang tới cho cô chút cảm giác hạnh phúc nào, ngược lại thấy hắn ăn hại, còn kém cả ba tên béo.

………… ………..

Viện bảo tàng nằm ở đường Thái Hành, đây là kiến trúc từ thế kỳ trước, tường đỏ loang lổ, dân trường xuân ẩn nấp sau cành cây thô, trải qua sự tiêu điều mùa thu, số lá vàng sót lại không nhiều run rẩy trong gió. Đi qua cánh cổng đá lớn, trong sân là kiến trúc cửa sổ kẻ ô, khác biệt lớn với thời hiện đại.

Đơn Dũng đăng ký tên ở chỗ gác cổng, tò mò nhìn quanh, đây là địa điểm làm việc của tổ trù bị viện bảo tàng, Hiền đệ cũng ở đây. Có điều Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng không rảnh mà tới cái nơi già muốn rụng răng này, cái nơi mà mang mùi mục nát này khiến người ta thấy ngột ngạt, còn bảo tên chua lét Hiền đệ nói thành bề dầy lịch sử.

"Lão đại, nơi này, nơi này." Tư Mộ Hiền đứng dưới hành lang vẫy tay gọi:

Đơn Dũng chạy tới, phát hiện phía sau còn có không gian nữa, cái san kiểu cũ, kiến trúc hai tầng, tầng một giống cái nhà xe, treo biển " nhà ăn." Tư Mộ Hiền vẫn giống như khi ở trường, bê cái khay ăn nhà ăn, Đơn Dũng còn thấy cả dòng chữ "Học viện Lộ Châu", không khỏi bật cười.

Tư Mộ Hiền chọn bánh bao với món mặn, hỏi:" Anh ăn chưa?"

"Cậu gọi điện thoại thì anh đang ăn, sao còn dùng khay cơm thời đại học, tiết kiệm thế?"

"Đây là viện bảo tàng đó anh, thứ trong tay em đã là ít tuổi nhất rồi."

Tư Mộ Hiền nói đùa một câu rồi dẫn Đơn Dũng vào nhà ăn, vừa ăn vừa hỏi, hỏi tới Lôi ca, hỏi tới tình hình lão đại gần đây, trách móc hai người coi hắn là người ngoài.  Ăn xong, tranh thủ lúc Tư Mộ Hiền rửa bát, Đơn Dũng tranh thủ xem quanh, đám đồng nghiệp của Hiền đệ không phải toàn ông già như y nghĩ, tân sinh viên không ít, tuổi tác ngang y, có vài trung niên nho nhã, ăn cơm toàn thảo luận tác phẩm danh nhân, thần thoại dân gian gì đó... Đơn Dũng nghe mà ngoáy lỗ tai liên hồi, nghe không lọt tai nổi, mà cũng chẳng hiểu.