← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 58 Lâu ngày gặp lại chẳng thấy ghét.  (2)

Tả Nam Hạ vừa nói vừa làm mẫu, cầm chén trà sứ mỏng manh nâng ngang mũi, hít sâu một hơi, đưa chén tới miệng nhấp ngụm nhỏ.

Đơn Dũng học theo, ngửi một cái, hương trà ngào ngạt, cảm giác thích hơn uống, khi nhấp khẽ, hương trà qua môi khẽ răng lan tỏa, hòa vào với vị món răng trong miệng, chưa nuốt mà để trong miệng, gật gù:" Cảm giác thích nhất là ngửi mùi thơm, rõ ràng nhất là lúc trà chạm vào đầu lưỡi là cảm giác rõ ràng nhất, vị đầu hơi đắng, dư vị sau đó rất dễ chịu, hẳn chính là khổ tận cam lai."

"Đúng rồi, trẻ nhỏ dễ dạy."  Tả Nam Hạ vui vẻ khen:" Chữ trà viết thế nào, giải thích đơn giản là chữ nhân nằm giữa thảo mộc, một cây trà, hút tinh hoa núi non, trăng sao, mưa gió, ngưng tụ thành lá trà. Quá trình thưởng thức giống như hồi tưởng, bình đạm mà gập ghềnh, tâm trạng cậu ra sao, sẽ nếm ra mùi vị đó."

Lời lẽ đơn giản dễ hiểu, nhưng cũng rất thâm sâu, phải dùng tâm cảnh hư vô cảm thụ, Đơn Dũng nhíu mày, với vị giác rất mẫn cảm của y, chỉ thấy vị đắng, e là khó thấy được lạc thú trong đó.

Tả Nam Hạ là người ăn uống trà thành đạo, nhìn Đơn Dũng liền phán:" Bây giờ cậu nếm được hẳn là vị đắng, uống trà không có vài năm nghiền ngẫm chưa nhập môn được, khi nãy cậu tuy nói đúng, nhưng đó là kiến thức chứ không phải là cảm thụ, lời không đúng ý, đúng không?"

Đơn Dũng tám thành cũng nghe ông già có hàm ý, không biết ông hiểu chuyện của mình bao nhiêu, cũng không biết ông có biết mình và sư tỷ đã đứt đoạn liên hệ không, nhưng có điều tán gái không thể quanh co tới tán cha người ta được. Nhất thời Đơn Dũng không tìm ra được ngôn từ thích hợp."

Tả Nam Hạ lại rút trà, chén trà bằng chén rượu được rót đầy, không tràn ra giọt nào:" Chúng ta đổi đề tài đi, tôi nói này chàng trai, có phải cậu kiếm được không ít không?"

"Dạ?" Đơn Dũng hơi bất ngờ:" Một chút ạ, không ít không nhiều."

"Chúc mừng cậu đi lên con đường rộn lớn thênh thang."

"Bác Tả, bác trêu cháu sao, thực ra có một vài chuyện cháu không thể nói, có điều ... Bác nghe thấy tin đồn gì ạ?"

Tả Nam Hạ lắc đầu:" Tôi cần gì phải nghe nói, nhìn cậu một cái là thấy."

"Nhìn ra ạ? Cháu thế này ... Giống người có tiền sao?" Đơn Dũng hoang mang, tuy cố ý ăn mặc một phen, nhưng là vì phép lịch sự thôi, đây là bộ vest rẻ tiền mua hôm khai trương, dân thất nghiệp đi xe bus xin việc cũng mặc đầy ra đó:

"Tôi nói cho cậu biết tôi nhìn ra thế nào, tôi biết cậu vào đồn công an, còn nằm viện đúng không? Tả Nam Hạ trực tiếp hỏi, đợi Đơn Dũng gật đầu nói tiếp:" Vậy mà giờ cậu tự tin, ung dung ngồi trước mặt tôi, không bị kịch kéo sụp, ngược lại còn nghịch thế đứng lên, cho nên tôi nghĩ, cậu phải kiếm được không ít, tiền luôn là trực tiếp nhất khiến con người lấy lại tự tin."

Không thể không phục ông già, tiền là gan anh hùng, người không tiền khép nép và người có tiền tự tin thực sự là khác nhau như trời với đất. Điều này không khiến Đơn Dũng kinh ngạc, chỉ đáp lại bằng nụ cười, không khẳng định cũng không phủ định.

Tả Nam Hạ đã nhìn ra đáp án, nên cười lý giải:" Đây là chuyện tốt, cho nên tôi chúc mừng cậu. Vốn lần này về Lộ Châu, tôi không định kinh động tới ai, chỉ muốn xem tiến triển hạng mục, không ngờ cậu kiếm được sơ hở chui vào, tôi quên mất cậu có người anh em được tôi chiêu mộ. Ha ha ha, thế cũng tốt, kỳ thực tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu, muốn tán gẫu với tôi không?"

"Dạ." Đơn Dũng hơi hồi hộp:

"Đừng khẩn trương, chủ đề giữa nam nhân với nhau thôi, không dính dáng tới nữ nhân, bao gồm con gái tôi, thực ra là vài câu hỏi nhỏ ... Câu hỏi đầu tiên, bây giờ cậu thấy áy náy lắm đúng không?" Tả Nam Hạ bất ngờ hỏi:

Đơn Dũng cứng người, không ngờ ông già trực tiếp đâm vào tim y như thế.

Tả Nam Hạ cười ha hả:" Tôi không nói tới sự kiện cụ thể nào đó, cậu làm gì, tôi không hề biết, cũng không hứng thú. Ý tôi là thương nhân tính toán chi li cùng học giả tìm kinh dẫn điển đều là đặc tính, nhưng ở cái quốc gia vĩ đại này, cậu muốn làm một thương nhân giỏi thì không chỉ có đặc tính của thương nhân, còn phải biết nhiều thứ, như giấu trên lừa dưới, ton hót nịnh bợ, đưa đón tiếp đãi, chèn ép đối thủ, thậm chí lừa gạt bẫy rập ... Dù thần kinh cậu có đúc bằng sắt, cũng sẽ có nhân tố nào đó khiến cậu áy náy. Đó là tội lội do tư bản mang tới, chỗ tài có phú không thể sạch sẽ, nhưng tâm lý mỗi người luôn có không gian thuần khiết ... Cho tôi biết, cậu áy náy nhiều không?"

Đơn Dũng không đáp nhưng gật đầu, rất nhiều, tới mức y không còn dũng khí gọi điện cho sư tỷ.

Không trách móc, đương nhiên càng không có cổ vũ, Tả Nam Hạ có chút tiếc nuối nói:" Thời buổi này con người ta cái gì cũng nói tới đạo, nên xuất hiện cả thương đạo, nói ra thì nực cười, bất kể chụp lên cái mũ dân sinh hay dân tộc thì bản chất vẫn là sự bẩn thỉu của đồng tiền, bề ngoài cao thượng tới mấy đối diện với sự tham lam của nhân tính cũng hết sức yếu ớt.  Nếu nhất định muốn nói tới thương đạo, tôi cũng có vài ý nghĩ, chúng ta giao lưu xem, đạo tôi thừa nhận có thích hợp với cậu không."

Đơn Dũng ngồi ngay ngắn, bày ra vẻ lắng nghe, trước kia bội phục ông già này chưa đủ, nghe vài câu đã ngưỡng mộ.

Ông già nhấm một ngụm trà, hồi lâu mới hỏi:" Đã bao lâu rồi cậu không đi đập nước chơi?"

"Dạ, không nhớ."

"Vậy bao lâu rồi không tự làm món ăn chia sẻ với bạn bè của cậu."

"Dạ, ai cũng bận."

"Vậy bao lâu rồi không cùng cha mẹ tán gẫu, nói chuyện vụn vặt trong nhà, mua vui cho cha mẹ."

Đơn Dũng mặt mày khổ sở, từng câu hỏi tới tâm khảm, thì ra mình đã rời khỏi cuộc sống vốn có xa như thế.

" Còn nữa, có phải cậu thường lo lắng bất an, thời gian dài chưa từng cười sảng khoái, có lẽ, cả vị giác của cậu cũng thoái hóa rồi, không thấy được cái ngon trong món ăn nữa, ăn gì cũng giống nhau?" Tả Nam Hạ nghiêm túc hơn, giống như đang trách đứa bé làm sai.

Đơn Dũng gật đầu, tuy luôn biết mình đang làm gì, nhưng chẳng hiểu mình làm vì cái gì.

"Vậy câu hỏi là, cậu kiếm được tiền, hay tiền kiếm được cậu?" Tả Nam Hạ gật ngón tay:" Tiền kiếm được sự sáng sủa của cậu, vui vẻ của cậu, đơn thuần của cậu ... Nói không chừng tương lai còn có lương tri của cậu."

Không còn gì để nói, thứ khiến Đơn Dũng giằng xé là đây, chỉ là y không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt ra mà thôi, thật lòng nói:" Cám ơn bác Tả, chưa từng có ai nói với cháu những điều này, xem ra cháu bị tiền kiếm đi không ít."

"Tôi phải cám ơn cậu mới đũng, mẹ Hi Dĩnh qua đời gây đả kích với nó rất lớn, cũng là do tôi quá sơ xuất, nó là đóa hoa lớn lên trong lồng kính chưa từng qua chút mưa gió nào. Khi người thân nhất qua đời, nó không chấp nhận được hiện thực, suốt ngày khóc, về sau phát triển tới tinh thần bất ổn, gần như cả tôi cũng không nhận ra, chứng trầm cảm làm nó ngày đêm không ngủ được, thần kinh thác loạn tới tự sát hai lần, nghỉ học trị liệu hơn một năm, vẫn thi thoảng tái phát ..." Tả Nam Hạ cũng chẳng sống tới siêu thoát, luôn có điều khiến con người ta vướng bận, hiền từ nhìn Đơn Dũng:

"Có điều cuộc đời luôn mang lại bất ngờ, tôi sợ nó ở nhà buồn chán, dẫn nó tới Lộ Châu giải khuây, kết quả gặp được cậu. Có lẽ cậu không biết bản thân ảnh hưởng tới nó lớn thế nào, nói chơi rất vui vẻ, cười rất thoải mái, thậm chí quên cả uống thuốc. Chúng tôi trở về đưa nó đi bệnh viện, bác sĩ cứ hòi chúng tôi dùng thuốc gì mà nó phục hồi nhanh vậy ... Không ai biết cậu là phương thuốc tốt nhất của nó."

Đơn Dũng hít sâu một hơi, những ngày tháng ngắn ngủi tràn ngập tiếng cười đó cũng là phương thuốc trong lòng y.