Q2 - Chương 59 Lâu ngày gặp lại chẳng thấy ghét. (3)
Tâm kết của cậu được cởi bỏ rồi chứ, cậu kiếm tiền không sai, nhưng đừng để tiền kiếm được cậu. Cậu cũng có thể có rất nhiều lựa chọn, nhưng đừng để tương lai hối hận áy náy. Con người có thể sống sái thoát một chút, nhưng đừng trật đường ray." Tả Nam Hạ có ý ám chỉ:
" Mặc dù tôi rất tiến bộ, tôi thấy khả năng có một ngày cậu thành con rể tôi không cao, nhưng con người sống đừng quá chấp nhất, nếu không quá chấp nhất thành cực đoan. Tôi thấy hai đứa thành bạn cũng là lựa chọn không tệ mà, tôi không biết cậu nghĩ gì, nhưng Hi Dĩnh đã coi cậu là người bạn tốt nhất. Khi tôi đi nó rất tức giận, nói là không để ý tới cậu nữa, không muốn quay về Lộ Châu."
"Vậy, vậy cháu phải làm sao?" Đơn Dũng đã đoán trước được, nhưng vô kế khả thi:
"Ha ha, nó mà không để ý tới cậu thì còn giận làm gì?... Tôi nhớ khi theo đuổi mẹ nó cũng xảy ra chuyện tương tự, về sau..."
"Về sau sao ạ?"
" Khi đó tôi nhiều hơn mẹ nó hai mấy tuổi, đã sắp thành ông già rồi, còn là giáo viên già từng ly hôn, vậy mà vẫn thắng một đám soái ca trẻ. Có điều mô hình thành công của tôi không thể phục chế, tôi nhờ một bụng kinh luân nên thành công, cậu bằng vào cái gì thì tôi không biết." Tả Nam Hạ đắc ý nói, đoán chừng có ý khích Đơn Dũng:
Đơn Dũng ngồi ngây ra đó suy nghĩ, trong cái đầu toàn món ăn của mình thì làm được gì? Vậy chỉ còn cái mặt dày nữa thôi.
****
"Cha, cục trưởng Quách sao còn chưa tới?" Đào Thiên Hạc hỏi:
Đào Thành Chương vừa bỏ điện thoại xuống, cũng có chút mất kiên nhẫn:" Ông ấy bảo đợi một chút, có cái hội nghị không rứt ra được."
"Muộn như vậy mà còn hội nghị gì?" Đào Thiên Hạc khó chịu:
Hai cha con cùng con rể tương lai đã đợi ở khách sạn Đông Minh lâu rồi, xem ra có việc không đơn giản, nếu không thì chẳng đưa cả con gái tới.
Đào Thiên Hạc nhấp nhổm nhìn hướng xe tới, hỏi bản trai:" Văn Kiệt, ông Tả gì đó thực sự nổi tiếng lắm à?"
"Ừ, kiểu vậy, khi anh học ở Đh Chiết Giang từng xem một số tác phẩm của ông ấy, khi trò chuyện với giáo viên chỉ đạo mới biết, giáo viên chỉ đạo còn là học sinh của ông ấy. Ông ấy chẳng những đạt được thành tựu ở mỹ học và triết học, khi nghỉ hưu còn đọc được không ít tùy bút về ẩm thực trên tạp chí trong ngoài nước, nếu luận phân lượng thì danh nhân Lộ Châu không ai bằng được." Phan Văn Kiệt nói một tràng dài:
Đào Thiên Hạc xem thường:"Mua danh chuốc tiếng."
"Con sai rồi đấy, sai lớn." Đào Thành Chương mắng con gái:" Vì sao hôm nay cha không mời được các lãnh đạo trọng yếu của thành phố, vì họ đi gặp giáo sư Tả. Bảo Lư Nhục Hương ra mặt mời ông Tả là ý kiến của cục trưởng Quách, còn nói, nếu ông Tả xuất hiện, sẽ thu hẹp khoảng cách với thế giới, tác dụng hơn cả bỏ trăm vạn ra quảng cáo..."
Đào Thiên Hạc vẫn không tin, đến khi bạn trai nói thêm, đó là cha của chủ tịch tập đoàn Thiên Tích thì cô không dám nói thêm gì nữa, nguyên thân phận đó người ta còn mua danh kiếm tiến gì nữa.
Danh tiếng của tập đoàn Thiên Tích ở Lộ Châu khiến Phan Văn Kiệt cũng hâm mộ không thôi.
Đột nhiên Đào Thiên Hạc chỉ:" Cha, vị kia có phải giáo sư Tả gì đó không?"
Đào Thành Chương quay đầu nhìn, thấy Đơn Dũng đang cùng ông già bắt tay tạm biệt, vội vàng rút ảnh ra xem:" Hình như giống."
"Đúng là giống." Phan Văn Kiệt xem bức ảnh Tả Nam Hạ đứng cùng lãnh đạo thành phố:
Nếu bình thường không có gì phải nghi ngờ, làm người ta nghi hoặc vì bên cạnh ông già là Đơn Dũng.
Hai người tạm biệt, Đơn Dũng rời đại sảnh không để ý ba người kia, khi đi xuống bậc thềm, Đào Thiên Hạc chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà nện giày cao gót cành cạch đuổi theo gọi:" Đơn Dũng."
Í, Đơn Dũng đang vui vẻ trở về, ngạc nhiên quay đầu thấy một em gái ăn mặc rất thời thượng, nhất thời không nhận ra.
Lộ Châu vào cuối thu đã khá lạnh, cô gái kia tóc uốn xoăn, tai đeo hoa tai bạc cực lớn, cổ buộc khăn choàng caro đen trắng, áo khoác thuần một màu trắng, đồi ngực nhô cao nổi bật chiếc thập tự giá tạo hình đặc biệt, như muốn thu hút hết mọi ánh mắt vào đó.
Rất đẹp, rất thời thượng, thuốc loại mỹ nữ gây lực xung kích thị giác rất mạnh, Đơn Dũng nhận ra một cái liền bật cười:" Sao lại là chị, mấy tiếng không gặp, chị thay đổi lớn quá, nếu trùng hợp gặp nhau lần ba, chắc nên tính là duyên phận nhỉ?"
Sự tán thưởng của người khác giới luôn khiến các cô gái kiêu ngạo, hơn nữa một câu nói đùa vừa vặn kéo gần khoảng cách hai bên, Đào Thiên Hạc thuận miệng đáp:" Tôi cũng thấy chúng ta có duyên phận, còn anh sao tới đây, ăn mặc giống như đi hẹn hò."
"À, tới gặp một giáo sư, buổi trưa tôi có nói đấy, tối ông ấy mới về. Chị cũng hẹn hò à, hay cuộc hẹn bí mật nào?" Đơn Dũng đã liếc thấy hai người nấp đi ở đại sảnh:
"Tôi tới gặp một người bạn, có điều còn không quen.
"Tôi đoán là người khác giới."
"Vì sao?" Đào Thiên Hạc không nghĩ Đơn Dũng đột nhiên nói thế:
"Đơn giản, nếu là người cùng giới, chị xinh đẹp rực rỡ thế này không ai tán thưởng đâu." Đơn Dũng đùa:
Đào Thiên Hạc cười khanh khách, cười rất vui, tuy chẳng thiếu nam nhân nịnh bợ cô, nhưng hiếm khi khiến cô hưởng thụ như vậy. Còn Đơn Dũng mắt vô tình liếc cái miệng rộng đường nét gợi cảm, bất giác nghĩ tới bình phẩm của Đại Béo, mắt tên đó chuẩn phết, với thế hệ được phim đảo quốc hun đúc bọn họ, không kìm được nghĩ tới phương hướng kia.
Hai người mang tâm tư khác nhau, đều không ngại ánh mắt đối phương đánh giá mình, tán gẫu vài câu Đào Thiên Hạc mời:" Tôi thấy con người anh rất thú vị, trưa nay mời anh ăn cơm nhưng lỡ mất, để hôm khác tôi mời anh nhé."
"Không." Đơn Dũng lắc đầu:
"Vì sao?" Đào Thiên Hạc không nghĩ mình bị từ chối phũ phàng như thế:
"Có mời cũng phải để tôi mời chứ, bất kể là vì việc hôm nay, hay là vì tôn trọng với cô gái, lời mời này phải do tôi đề xuất ra trước. Giờ tôi chính thức mời cô, không biết quý cô có nể mặt không?" Đơn Dũng trịnh trọng nói:
"Ừm.." Dưới ánh mắt nóng cháy của Đơn Dũng, Đào Thiên Hạc tâm trạng lên xuống phập phù hơi lúng túng:
Đơn Dũng hạ thấp giọng xuống, cười xấu xa xúi giục:" Lo lắng bạn trai cô hả, nếu thế càng phải mời, một số nam nhân không cho uống dấm, cô không biết phân lượng của mình trong lòng người ta. Thế nào, tôi thành khẩn mời lần nữa, nhất định không làm cô thất vọng đâu."
"Hi hi... Ok, vì câu này, tôi nhất định phải đi." Đào Thiên Hạc che miệng cười:
Đây là cảm giác kỳ diệu, có những người quen cả đời vẫn thấy xa lạ, lại có người vừa gặp mặt đã thấy quen thuộc. Với Đào Thiên Hạc mà nói, Đơn Dũng chính là loại sau, từ khinh bỉ khi tình cờ gặp bên đường, tới rúng động gặp lại ở nhà hàng, rồi bây giờ tâm trạng lên xuống bất ổn, khoảng cách hai người rất gần, ánh mắt xấu xa mang theo vẻ khiêu khích kia khiến tim Đào Thiên Hạc tăng tốc.
Thực ra ham muốn ngoại tình của nam nhân và nữ nhân đều mạnh mẽ như nhau, với cô gái lẳng lơ Đào gia này, Đơn Dũng đã bắt đầu thấy tiếc cho anh chàng Phan Văn Kiệt khúm núm theo đuổi.
Nhận lời mời, Đào Thiên Hạc lấy ra danh thiếp đưa Đơn Dũng, Đơn Dũng lịch sự nhận lấy lại áy náy nói không có danh thiếp, Đào Thiên Hạc cũng biết phần nào thân phận y, không để ý, lưu số điện thoại, tranh thủ hỏi:" Phải rồi, tôi vừa thấy anh tạm biệt một vị khách của khách sạn, ông già đó là người quen của anh à?"
Ồ, Đơn Dũng hiểu ra ngay Đào Thành Chương có ý đồ gì:" Tôi hiểu rồi, bạn của chúng ta có khi là cùng một người đấy."
"Không trùng hợp thế chứ?"
"Nếu không sao gọi là duyên phận?"
Đào Thiên Hạc tới gần Đơn Dũng làm như bảo mật:" Anh nói xem là ai, tôi chứng thực."