Q2 - Chương 64 Có hẹn cùng giai nhân. (1)
"Hà Gian có câu tục ngữ, thường lên chợ sợ gì không thấy bán bánh nướng, nói tới bánh nướng thịt lừa thì chưa tới Lộ Châu, hẳn là Hà Bắc ngon nhất, món này đầu bếp bản địa chúng ta không làm ra được." Phục vụ vừa đưa món bánh nướng thịt lừa lên, Tả Nam Hạ đánh giá ngay:
"Quả là ẩm thực gia, đúng đấy ạ, đây là món ăn do đầu bếp Bảo Định làm." Đào Thiên Hạc khen ngợi, giờ cô phải thừa nhận nhà ẩm thực gia này đúng là danh bất hư truyền, từ nguyên liệu, chế biến, nguồn gốc đều nói được, khiến người ta ăn thôi cũng thêm một phần lạc thú, thêm phần vui vẻ:
Đưa lên bàn tiệc thì tất nhiên không phải là bánh nướng thịt lừa bình thường, bánh chỉ bằng lòng bàn tay, nướng vàng rượu, khía vài chỗ, kẹp thịt lừa cực mỏng, là thịt lừa ngâm, cùng với hành tỏi ớt. Ăn vào miệng giòn thơm vô cùng, làm mấy tên béo vừa ăn nhồm nhoàm vừa khen: Ngon.
Đúng là ngon, có điều với ẩm thực gia chỉ thử vừa đủ, ăn vài miếng là thôi. Phan Văn Kiệt nói tới thời Đường, Huyền Tông đến Hà Gian ăn thịt lừa, chứng minh món thịt lừa có lịch sử lâu dài. Lại nói Lộ Châu tuy có tiếng là quê hương thịt lừa, nhưng lại chưa có thương hiệu tự chủ nổi tiếng toàn quốc, chưa tạo thành lực cạnh tranh hạch tâm, tỏ ra tiếc nuối. Thậm chí hắn còn nhìn sang bạn gái.
Đào Thiên Hạc không đáp lời, nhưng tâm tư lúc này e không đặt ở chuyện làm ăn, chỉ gật đầu đối phó. Tả Nam Hạ giải thích:" Khởi nguồn khác nhau nên hướng đi khác nhau, thịt lừa Thượng Đảng vốn không phải món ăn của người dân đâu."
"Sao lại có thể thế ạ?" Đào Thiên Hạc lấy làm lạ, món ăn không xuất phát từ người dân sao được, nếu bảo thịt lừa tới từ cung đình thì vô lý, nhà cô kinh doanh thứ này, cô biết phần nào:
"Ha ha ha, vì nó là quân lương của thổ phỉ." Đơn Dũng trả lời:
"Không thể nào." Đào Thiên Hạc ngạc nhiên:
"Sự thực là thế, lừa Thượng Đảng chủ yếu là lừa Tấn Nam của Lư Viên, mà Lư Viên tiền thân là nơi phỉ loạn nghiêm trọng nhất ở một dải Thiên Tích Sơn. Nơi đó từ xưa đã thiếu lương thực, thịt lừa là thức ăn chính của đám thổ phỉ chiếm núi xưng vương. Món ăn này thổ phỉ làm ngon nhất, theo bút ký thời Thanh, ở dải Lư Viên đã biết dùng nồi đá nấu thịt, gỗ ép thành khối lớn, thủ pháp độc đáo, mang trên người năm ngày không biến vị, trở thành quân lương tốt nhất xuống núi tập kích. Về sau đưa vào Thế Long lư nhục yến, rồi sau đó nữa thất truyền rồi." Tả Nam Hạ có chút nuối tiếc:
Đào Thiên Hạc ồ lên, sau đó hứng thú quay đầu sang nhìn Đơn Dũng xuất thân từ thôn thổ phỉ, cảm giác chàng trai này như cuốn sách, mở mãi không thấy hết.
Ăn uống trò chuyện rôm rả, thời gian trôi rất nhanh, mọi người đều chuyên tâm vào món ăn và câu chuyện tương quan, chỉ có Đơn Dũng dường như ý túy ông chẳng phải ở rượu, ánh mắt cứ liếc sang cô gái bên cạnh. Đào Thiên Hạc nhận ra, ánh mắt đó chẳng khác gì đại đa số người khác giới nhìn cô, chứa đầy khao khát. Chỉ có điều tên này cũng quá to gan rồi, ban trại cô ngồi ngay bên kia, nếu là ở nơi khác, y dám có hành động như thế, e là cô cho vài cái tát.
Đồng thời, cảm giác chuyện này rất thú vị rất kích thích, không biết bao lâu rồi cô không có cảm giác tim đập loạn nhịp như thế. Đào Thiên Hạc chẳng những liếc mắt nhìn Đơn Dũng, thi thoảng còn nói cười với bạn trai, đùi như vẫn thấy tê tê như tay Đơn Dũng còn đặt trên đó, đó là cảm giác kỳ lạ mà cô chưa từng trải nghiệm. Thậm chí Đào Thiên Hạc mong khăn ăn lại rơi, để trải nghiệm lại nó.
Kỳ lạ là từ sau khi bị sàm sỡ, Đào Thiên Hạc nhấp nha nhấp nhổm, ngược lại Đơn Dũng bình thản an nhiên.
Không lâu sau Đào Thành Chương đi vào, mời rượu mọi người, cực kỳ ân cần, nói còn một món chủ lực cuối cùng xin Tả Lão chỉ điểm. Đại yến hôm nay vô cùng thịnh soạn, đầy bàn thịt lừa không có món nào lặp lại. Đợi một lúc có phục vụ viên bê một cái nồi đá vào, bát đĩa trên bàn dọn đi, đặt nồi ở giữa, do ông chủ đào đích thân mở nắp, tức thì hơi nóng nghi ngút, hương thơm ngào ngạt làm ai nấy bất giác hít sâu.
Quá thơm, đó là cảm giác duy nhất của mọi người.
"Ồ, yến oa lư bảo thập tam hương." Tả Nam Hạ khép mắt hít hơi, chưa cần nhìn đã báo ra tên món ăn.
" Lợi hại, hôm nay đúng là gặp được chuyên gia rồi, các vị thong thả dùng." Đào Thành Chương niềm nở mời, tự mình múc cho mọi người:
Phan Văn Kiệt vội giúp đỡ, trước tiên là đưa Tả Nam Hạ, thứ tới là ba tên béo, đến lượt Đơn Dũng thì Đào Thiên Hạc nhận lấy, khẽ đặt trước mặt y. Đơn Dũng lịch sự nói:" Cám ơn cô."
"Đừng khách khí." Đào Thiên Hạc nhoẻn miệng cười, tiếp đó lại lườm một cái, thực sự không thể nào diễn tả được đó là thái độ gì.
Đào Thành Chương cáo từ đi ra, trước khi đi còn ra hiệu cho con gái, hắn là còn có an bài gì đó. Đào Thiên Hạc khẽ gật đầu, kiếm đề tài:" Giáo sư Tả, không biết bác có hài lòng với bức tiệc hôm nay không ạ, cha cháu muốn xin một tấm mực bảo của bác, không biết có được không?"
"Được được ... Có điều thư pháp của tôi không sở trường như ăn uống đâu đó." Tả Nam Hạ khiêm tốn một câu:
Mọi người đều cười, sau đó chú ý vào món cuối cùng, ba tên béo là ăn trước nhất, nhưng ăn vào chỉ thấy thơm chứ không hiểu rõ, Lôi ca thẳng tính hỏi:" Chị Đào, thập tam hương là cái gì, ăn chỉ thấy thơm mà không biết là hương vị gì."
"À, cái này tôi cũng chẳng rõ." Đào Thiên Nhạc gặp khó, cười gượng:
Tả Nam Hạ cầm thìa nếm thử, nói ngay:" Hoa tiêu, bát giác, đinh hương, vân mộc hương, trần bì, nhục đậu khấu... Tiểu hồi hương, nhục quất, sơn nại, thảo đậu khấu ... Ừm nói ra không chỉ thập tam hương mà dùng các loại gia vị kết hợp lại với nhau, mỗi loại gia vị ít hay nhiều đều sinh ra một loại vị khác. Cho nên mỗi đầu bếp làm ra lại khác nhau, thiên biến vạn hóa, không có tay nghề mười mấy năm không làm được."
"Đúng đấy ạ, để làm món này bác Đào chuyên môn mời đại sư Lý Ngọc Cường từ Tín Dương tới, ông ấy làm trong nghề đã hơn 20 năm." Phan Văn Kiệt ra sức lấy lòng:
Nếu nói tới một miếng thử ra hương vị , chế biến thì không ai dám tự khoe khoang trước mặt Tả Nam Hạ.
Món cuối cùng đúng là xuất sắc, hương vị đậm đà, hồi lâu không tan, mọi người cứ chép miệng hồi tưởng suốt, Tư Mộ Hiền nhìn Nhị Béo phì cười, Lôi Đại Bằng phát hiện tên này ăn khó coi hơn mình, quát nhỏ:" Ăn chậm chút, người ta cười cho."
Cười nói mời mọc, Tả Nam Hạ uống mấy chén, cũng hơi say, khi ăn xong đứng dậy, Lôi Đại Bằng và Lật Tiểu Lực đi hai bên trái phải đỡ, Đào Thiên Hạc và bạn trai dẫn đường, tới đại sảnh.
"Bác Tả tửu hứng tốt như thế, lát múa bút chắc rất thích ý." Tư Mộ Hiền cười nói:
Ánh mắt Đơn Dũng lại nhìn Đào Thiên Hạc ân cần đi phía trước, vóc người cao ráo, dáng đi như mèo, so với thư pháp thì có giá trị tán thưởng hơn nhiều, gật gù:" Đúng là không tệ."
"Lão đại, anh có tâm sự à?" Tư Mộ Hiền đột nhiên hỏi:
"Ai chẳng có tâm sự chứ." Đơn Dũng không phủ nhận:
"Ý em nói, nhà hàng này hình như là ..." Tử Mộ Hiền hơi ngập ngừng:
"Đúng thế, là nhà hàng Lư Uyển trước kia." Đơn Dũng thản nhiên thừa nhận:
"Anh có ý đồ tiếp cận Đào gia?" Tư Mộ Hiền tâm tư luôn tinh tế, gần như nói ra được ý định của Đơn Dũng, theo như hiểu biết của hắn, Đơn Dũng không tới nơi này mới là bình thường, nếu tới rồi e là mục đích không phải ở ăn uống. Câu trả lời của Đơn Dũng là một cú đá, Tư Mộ Hiền cười nhảy ra sau né tránh.