Q2 - Chương 63 Bạn mới bạn cũ cùng nhau tụ tập. (3)
Mấy câu này làm những người khác không cả dám cười nữa, dù có là đùa cũng có phải đi quá xa rồi không, Phan Văn Kiệt tỏ rõ thái độ không hài lòng, hắn không hiểu sao lại mời mấy thằng ngốc ăn nói bậy bạ tham gia bữa cơm có giáo sư Tả, chỉ sợ ông giận.
Tả Nam Hạ cũng có vẻ như bị chấn kinh, nhìn lại ba tên béo, thấy mặt mày nghiêm túc vỗ cùng, khẳng định là khao khát đã lâu, chuyện buồn cười như thế mà ông lại chẳng thể cười:" Được, tôi đánh tiếng, nhưng cái mặt mặt này của tôi không đáng tiền... Bây giờ làm quan phải đếm tiền luận chức, không làm được đừng trách ông già này."
Cái này không sao, Lôi ca uy vũ vỗ ngực nói cha cháu có tiền, không chỉ hắn, hai thằng béo kia cũng vênh lên khoe tiền của, đề tài bắt đầu đi theo hướng chướng tai rồi, đến Đơn Dũng vỗ bàn nói át đi:" Này này, hôm nay chỉ mời bác Tả ăn uống, không bàn công việc, còn các cậu, ăn không trả tiền, ngay cả cái hiệu nhỏ của anh còn không bỏ qua, các cậu mà làm quan, xã hội này hết cứu nổi rồi."
"Này này, vốn đã hết cứu rồi, ai làm chẳng thế." Lôi Đại Bằng đáp lại rất ê răng:
Tả Nam Hạ có chút bực bội, ngay cả người như Lôi Đại Bằng cũng biết lo lót chạy chọt, hoàn toàn do lề thói bây giờ gây ra. Tư Mộ Hiền chỉ lặng lẽ ngồi đó không tham gia câu chuyện, cốc trà đầu tiên mới nhấp vài ngụm thì có cánh tay trắng trẻo đưa tới thêm nước, là Đào Thiên Hạc, cô đã đuổi phục vụ ra ngoài, rót trà cho mọi người. Tiếp đó phục vụ nối đi vào, thức ăn đưa lên, toàn lư yến chính thức bắt đầu.
Chuẩn bị rất đầy đủ, tốc độ đưa món ăn lên cũng nhanh, vài món nóng, vài món nguội, đủ các loại, rượu thì chính là Lội Tửu hơn 20 năm, phải nói vị rất thuần. Đào Thiên Hạ thầm kinh ngạc, Lôi Đại Đằng đán bừa đánh bậy lại trúng rồi, nếu không nhà hàng mang Ngũ Lương Dịch hay Mao Đài ra thì chẳng vừa ý ông già.
Uống không phải rượu, mà là tình quê hương.
Mỗi người một câu mở đầu rồi ăn uống, qua vài miếng, hứng thú của Tả Nam Hạ nổi lên:
"Lưng ngựa xuất danh tướng, lưng lừa xuất thi nhân... Thi nhân nổi danh nhất, thân này hợp với thi nhân chửa? Lừa cưỡi Kiếm Môn mưa núi dài. Cả đời Lục Du chỉ cưới lừa. Còn có Đỗ Phủ cưỡi lừa ba mươi năm, ăn hết quán kinh thành... Sái thoát nhất là Lý Thái Bạch rồi, khi thất ý từng cưỡi lừa dạo Hoa Sơn, quan huyện cũng không nhận ra ông ta, ông ta cũng chẳng báo danh, nói trước mặt thiên tử còn cưỡi ngựa, huyện Hoa Âm lại chẳng cho cưỡi lừa ư? Văn nhân nhã sĩ một khi phóng túng thì chẳng kém mãnh tướng, võ phu."
Phan Văn Kiệt cũng biết tình thú, phụ họa với ông già, nói gì mà cưỡi lừa tới Hàm Đan, làm thơ trên Bá Kiều. Cái kiểu văn vẻ ấy chỉ trình độ Hiền đệ hiểu được, Đơn Dũng hỏi:" Bác Tả, sao văn nhân nhã sĩ vì sao thích cưỡi lừa thế?"
Lôi Đại Bằng cướp lời, miệng ngậm miếng thịt lớn:" Ngon chứ sao."
Đào Thiên Hạc phì cười, Phan Văn Kiệt đặt đũa xuống, thấy hắn phá hoại nhã hứng của mọi người, có điều hứng trí của Tả Nam Hạ vẫn rất cao:" Không phải đâu Đại Bằng, dù triều đại nào thì vẫn phải lấy tiền nói chuyện, cậu phải nghĩ từ phương hướng này. Đạt quan quý nhân xuất hành không cưỡi ngựa thì ngồi kiệu, đó là vì có tiền. Còn thi nhân nhã sĩ nghèo khó, nên cưỡi lừa. Lừa là giống dễ nuôi, đi chậm, rất thong thả, cưỡi lừa có thể nhàn nhã ngắm cảnh, suy nghĩ. Còn cưỡi ngựa thì quá cao, không ai dám tới gần. Lừa mang theo hình tượng hương thổ, tình người, cho nên tác phẩm do thi nhân cưỡi lừa viết ra có cảm giác thân thiết."
Lời giải thích này ngay cả Lôi Đại Bằng cũng bị thuyết phục, Phan Văn Kiệt trước mặt mỹ nữ thể hiện:" Đúng là thế thật, cháu nhớ có một bài tơ, lừa Tấn bận rộn chủ nhân thích, tuấn mã du nhàn cỏ ăn nhiều... Có phải là do thi nhân hương thổ làm không ạ, miêu tả rất có cảm xúc."
Tả Nam Hạ bất ngờ, nói chàng trai này tu dưỡng không thấp, bài thơ này ít người biết lắm, hỏi ra mới biết là học Đh Chiết Giang, lại có tình sư đồ, lại càng vui vẻ:" Bài thơ đó phía trước là, kéo xe chở nặng tính ôn hòa, chịu khổ chịu cực ít than vãn, kéo cối bịt mắt kệ chuyện đời, cúi đầu đi tới mặc quát tháo... Nói tới lừa nhưng mang hàm ý triết học nhân sinh, Mộ Hiền, mọi người đang nói thơ vịnh lừa, cậu có ứng cảnh không?"
Tư Mộ Hiền im lặng nãy giờ mỉm cười nói:" Phú thể bàng nhiên đại, cư tài chích thử đề. Trường minh bi cấp sách, ổn bộ hỉ hương nê... Cháu thích nhất bài này."
Không giải thích, có điều ánh mắt Tư Mộ Hiền rất kiêu ngạo, Tả Nam Hạ giơ ngón cái:" Hay không nhìn nhầm người... mạn khoa thiên lý chí, bách lý thả đông tây."
Hai người cùng cười, có điều người hiểu được chỉ có thêm Phan Văn Kiệt, Đơn Dũng và Đào Thiên Hạc nửa hiểu nửa không, còn ba tên béo chỉ biết thịt lừa ngon chứ không biết thơ lừa làm gì. Lôi ca thấy mấy người kia kiêu ngạo thì khó chịu:" Chẳng qua là vài bài thơ lừa, ai mà không biết."
"À, nào Đại Bằng, cậu cũng làm một bài đi." Tả Nam Hạ vui lắm:
Lôi Đại Bằng biết quái đâu, nhưng hắn có cách, điểm danh:" Đại Béo, đại biểu thành quản đọc một bài, không làm ra cẩn thận tôi đánh cậu."
Lật Tiểu Lực đang ăn đầy mồm như nuốt phải hoàng liên, mặt nhăn nhó làm ai cũng buồn cười, nhưng con người không thể ép, ép là sinh trí:" Làm thì làm.... Lừa, lừa, lừa.. vươn cổ lên trời hát.
Mọi người chưa hiểu lắm, nhưng thấy cũng thuận miệng, Bạch Thự Quang tiếp luôn, có ai mà không biết:" Câu tiếp theo là lừa trắng trên nước biếc, móng lừa đẩy nước trong."
Lật Tiểu Lực nghe mà nóng máu:" Con mẹ nó, cướp tri thức bản quyền của tôi."
"Anh Lật, hàng nhái làm gì có tri thức bản quyền."
Mọi người sực nhớ ra, đây là bài Ngỗng, ngỗng, ngỗng. Cổ cong hướng lên không, Lông trắng trên nước biếc, Chân hồng đẩy sóng trong. Đúng là hàng nhái thật, cả bàn cười nghiêng ngả, cười dữ nhất là Đào Thiên Hạc, cười gập người, chạm vào Đơn Dũng, rơi khăn ăn. Cười không ai ăn nổi nữa, làm hỏng cả hội thơ lừa.
Đơn Dũng cúi xuống, nhặt khăn ăn lên, tích tắc đó thấy dưới áo len trắng muốt, chiếc quần bó caro bọc lấy đôi chân thon dài ưu mỹ, y buông tay, khăn ăn lại rơi, ra hiệu:" Khăn ăn rơi rồi, bên chân cô ấy..."
Đào Thiên Hạ cúi đầu nhìn thấy, Đơn Dũng khom lưng xuống, nói:" Tôi giúp cô nhặt."
Vì sao phải nhặt hai lần?
Đơn Dũng lúc cúi người, tay khẽ chạm vào bắp chân Đào Thiên Hạc, Đào Thiên Hạc nhích chân đi tránh, ai ngờ không phải là vô ý, cảm giác được bàn tay kia từ đối gối di chuyển lên đùi, rất chậm, rất lưu manh, lại còn hướng vào đùi trong cô bóp nhẹ. Đào Thiên Hác sững người, kẹp chặt chân, khi nghiêng đầu sang nhìn Đơn Dũng thì y đã hoàn thành loạt động tác, rất lịch thiệp đặt khăn ăn bên tay cô, mỉm cười:" Của cô đây."
"Cám... Ơn." Đào Thiên Hạc nói rít qua kẽ răng, nhưng không phát tác được, ngồi bên trái cô là bạn trai, mé trong đùi bị sờ như có điện giật, tê tê tới co giật:
"Không cần khách khí." Đơn Dũng vờ vịt rót trà, cười sáng lạn, làm tim Đào Thiên Hạc loạn nhịp, Đơn Dũng rõ ràng nhìn thấy ngực cô phập phồng liên hồi, dưới ánh đèn gò má ửng hồng.
Đỏ mặt rồi, thời buổi này chuyện có thể khiến nữ nhân đỏ mặt hồi hộp không nhiều, có điều lưu manh rất thản nhiên, Đơn Dũng ngồi ngay ngắn, mọi người đang cười vui vẻ, không ai để ý tới động tác của hai người.
Dù sao ý tứ đã truyền đi, ánh mắt hai người thi thoảng lại chạm nhau, tay Đơn Dũng đặt giữa hai người, bàn tay ấy như điều khiển tử xa, chỉ cần tay y hơi nhúc nhích là Đào Thiên Hạc kẹp chặt chân, làm bữa cơm thêm thú vị.