← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 66 Có hẹn cùng giai nhân.  (3)

Ha ha ha, Đào Thiên Hạc cười ngả người ra sau, tựa hồ nghe thấy điều nực cười hơn cả lời của Lôi Đại Bằng, chỉ cách ăn mặc tầm thường của Đơn Dũng:" Bằng vào thế này ấy à?"

"Ừ, như thế đấy, tôi đã bắt đầu nỗ lực rồi." Đơn Dũng gật đầu nghiêm túc, chẳng hề để ý tới tiếng cười chế nhạo kia:

Đào Thiên Hạc cười càng to, e rằng thấy Đơn Dũng không biết tự lượng sức rồi, với giá trị nhà đất bây giờ, riêng tiền mặt bằng đã hơn trăm triệu, dù không phải của Đào gia hết, nhà cô cũng là cổ đông lớn nhất. Tuy vài việc phải nhún nhường cho lắng xuống, giống như xung đột giữa hai người lần trước, chẳng qua là để kinh doanh thôi, chứ ai muốn mua lấy không dễ.

"Có gì buồn cười, tôi nói là tôi đã bắt đầu nỗ lực, nói không chừng cần cù chăm chỉ sẽ thành hiện thực." Đơn Dũng thản nhiên nói:

Đào Thiên Hạc khó khăn lắm mới nhịn được cười:" Tôi có nghe nói về sự nỗ lực của anh rồi, bán thịt lừa mấy tháng, sau đó liên hợp với Sử Gia Thôn mở cái hiệu thịt lừa. Cha tôi nói, hiệu của anh mỗi ngày bán hơn nghìn cân thịt lừa, theo lợi nhuận mà tính, mỗi tháng anh kiếm hơn 10 vạn, trừ đi vận chuyển, nhân công, mặt bằng, còn lại mấy vạn? Thu nhập của anh không thấp, đủ mua nguyên liệu một ngày của Lư Nhục Hương."

"Thế đã là không tệ, tôi rất hài lòng với sự tiến bộ của mình."

"Sau đó thế nào? Tôi nghĩ anh muốn mượn gió đông của cửa hiệu mới, làm chuỗi của hiệu, hoặc nhượng quyền thương hiệu, mở rộng kinh doanh ... Sau đó tới tuổi cha tôi, nói không chừng là có cơ hội thôn tính Lư Nhục Hương? Phải thế không?"

"Cô thật thông minh." Đơn Dũng mỉm cười:" Đoán chẳng đúng tẹo nào."

Không tức giận không dỗi hờn, giọng điệu bình đạm, Đào Thiên Hạc không biết Đơn Dũng lấy đâu ra tự tin lớn như thế, dù là có chút tự đại nhưng cũng đáng tán thưởng, giờ cô không thấy chướng tai nữa. Đào Thiên Hạc khởi động xe, hỏi đi đâu, Đơn Dũng nói vị trí cửa hiệu, cô vừa lái xe vừa hỏi:" Có thể cho tôi biết anh định làm gì không, thị trường thịt lừa ở Lộ Châu đã ở vào trạng thái siêu bão hòa, tìm ra lối đi riêng như anh không nhiều, nhưng mà muốn làm lớn khó cũng khó lắm, vì bất kể đầu cuối nào cũng có đại hộ chặn đường rồi."

"Cối xay bịt mặt kệ thế sự, cúi đầu bước chân mặc quát tháo." Đơn Dũng dùng lời Tả Nam Hạ:

Đào Thiên Hạc tuy vẫn hứng thú với chàng trai nhìn không thấu này, nhưng sợ cảnh giác tăng thêm:" Tôi n ghe đốn thời gian trước vài người bạn của cha tôi làm ăn thua lỗ, khuynh gia bại sản, người vào tù, người bỏ trốn, cha tôi nói, hình như liên quan tới anh hả?"

"Vậy mà cô cũng tin à? Vậy tôi nói với cô, bọn họ bị bạn bè bán đứng, cô tin không? Người như tôi đâu có tư cách làm bạn họ."

"Nhưng anh có đóng vai trò trong đó chứ gì, vị đại hộ Sử Gia Thôn nghe đồn rắn mềm không ăn thua giờ là cây đại thụ cho anh dựa."

"Vai trò của tôi à?" Đơn Dũng đan hai tay ra sau đầu, dựa vào lưng ghế nhìn đường phố trôi đi vun vút trước mắt:" Như cô thấy, không xu dính túi."

Có vẻ thẳng thắn, nhưng lại chẳng cho người ta biết bất kỳ điều gì, Đào Thiên Hạc giờ mới nhận ra mình đánh giá tên mãng phu này sai lệch quá nhiều. Cô lăn lộn thương trường vài năm rồi, người có thể nói chuyện kín kẽ như vậy không thể là loại mới bước chân vào thương trường, y rốt cuộc phải chuẩn bị từ bao giờ? Thực sự nhắm vào nhà hàng của cha sao?

Dần dần xe đi đến gần hiệu thịt lừa Hưởng Mã Trại trên đường Giải Phóng, với Đào Thiên Hạc đã thấy nhiều thì đây chỉ là cửa hiệu bé xíu. Xe dừng lại, Đơn Dũng căn bản chẳng lưu luyến mở cửa cạch đi luôn, giây phút đó Đào Thiên Hạc thất vọng lắm, gọi:" Này, Đơn Dũng, đợi đã."

Đơn Dũng quay đầu, ánh mắt không còn vẻ mê mẩn giống đám nam nhân nhìn cô nữa, Đào Thiên Hạc chủ động truy hỏi:" Anh còn nợ tôi một cuộc hẹn đấy, có thể nói cho tôi biết là bao giờ không, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ."

"Vẫn chưa nghĩ kỹ, đợi tâm tình tốt hẵng hay."

Câu này làm Đào Thiên Hạc thiếu chút nữa cởi giày ném y, cứ như mình theo đuổi người ta vậy.

"Đào Đào, cô biết điểm nào của cô làm người ta không thích không? Chẳng lẽ chưa ai nói với cô, cứ chỉ bàn chuyện làm ăn sẽ ảnh hưởng tới người khác tán thường vẻ đẹp của cô. Tôi biết cô và cha cô làm ăn đều kiếm được rất nhiều tiền, vì kiếm tiền mà cả ngày bận rộn, cô so với bạn cùng trang lừa mất đi rất nhiều, nhàn nhã, vui vẻ, cô có không? Cô kiếm được tiền, hay tiền kiếm được cô vậy?" Đơn Dũng nói một câu đầy tính triết học, khẽ khép cửa xe, vẫy tay chào bước lên vỉa hè rất tiêu sái:

Trong chiếc xe đang rời đi một cách máy móc, Đào Thiên Hạc vẫn còn suy nghĩ câu, cô kiếm được tiền hay tiền kiếm được cô?

Co bất giác nhìn mình trong gương, dung nhan có hoàn mỹ tới mấy cũng không khiến một cô gái thỏa mãn, Đào Thiên Hạc bất giác nghĩ tới thường ngày mình mệt mỏi bực bội, suốt ngày gần như vì công việc mà quát tháo cáu gắt. Đã bao lâu rồi mình không có sự nhàn nhã vui vẻ thức sự? Cô bất giác hoài niệm chút ám muội giữa mình và Đơn Dũng ở bàn cơm, có phải vì cuộc sống mình quá khô khan buồn tẻ ...

Đơn Dũng ở phía sau quay đi một cái đã cười suýt rách miệng, trình độ mình còn kém, thời gian cũng không thích hợp, nếu là lão già họ Tả, nói không chừng lúc này đi thuê phòng rồi.

Gặp nhau luôn ngắn ngủi, biệt ly là lâu dài.

Tả Nam Hạ đi rồi, khi đi trừ một đám lãnh đạo thành phố còn có mấy vị rất lạc loài tiễn chân, đại biểu của viện bảo tàng, đại biểu của Lư Nhục Hương, còn có đội thành quản. Sau một phen náo nhiệt thì quay trở lại vắng vẻ, ai trở về cuộc sống người nấy, ngày tháng trôi qua chẳng nóng chẳng lạnh.

Thu qua đông tới, chớp mắt đã một tháng rồi.

Sáng sớm ngày hôm đó Đào Thiên Hạc lái xe tới công ty, giống như mọi khi bước chân yểu điệu tiến vào tòa nhà trang trí cầu kỳ, tầng 19 tới 21 được Cty quản lý người mẫu Duy Đa Lợi thuê. Thời gian này cô vô cùng bận rộn, có mấy trung tâm mua sắm tổ chức công bố trang phục mua đông, nhiều thương hiệu tới Lộ Châu triển lãm khai thác thị trường, còn có mấy cửa hiệu khai trương, tổ chức lễ kỷ niệm. Ai cũng biết tầm quan trọng quan trọng của hiệu ứng mỹ nữ.

Ting một tiếng rời thang máy, trước mắt là phòng thể dục rộng 200 mét vuông, người mẫu ký kết dưới cờ công ty đã lên tới hơn 40 người, vài người đã thành lọc lõi trong nghề, cũng có vài chim non vừa rời khỏi nhà trường. Bình thường mà nói, nếu không có quay chụp quảng cáo hay an bài triển lãm, thời gian công tác rất đàn hồi, nhiệm vụ chủ yếu của họ là luyện tập giữ gìn thể hình, công tác chủ yếu là làm đẹp, giữ gìn hình tượng.

Giống mọi khi Đào Thiên Hạc vào phòng cởi áo choàng, khi làm nóng trong phòng thể dục, nghe thấy tiếng cười như chuông bạc, là mấy cô gái ríu rít với nhau.

Nam nhân thích nói về mỹ nữ, mỹ nữ tán gẫu cũng chẳng gì ngoài nam nhân, trong nghề người mẫu này, thực sự từng bước tiến lên không nhiều, đại đa số nhân lúc trẻ trung kiếm phiếu cơm dài hạn. Chẳng may vận khí tốt, rời sàn catwalk là có cuộc sống đầy đủ nhà xe, còn là vợ hai hay là vợ ba, vợ tư thì chẳng quan trọng rồi. Cho nên bình thường đề tài nói nhiều nhất là những anh chàng độc thân đắt giá.

Mọi người thấy Đào Thiên Hạc đều dừng lại chào hỏi, Đảo Thiên Hạc làm vài động tác khởi động, thể hình tiêu chuẩn không kém người mẫu là bao:" Nói chuyện gì mà vui thế?"

"Bọn em nói chuyện về mấy tên béo, nghe Anh Đào nói, bọn họ thú vị lắm." Đám người mẫu lại phát ra một tràng cười mất kiểm soát.