← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 67 Lòng tham không đáy khó lấp đầy.  (1)

Đào Thiên Hạc nhớ ra rồi, cô ra nhiệm vụ, ba tên béo đó hẹn ai không được từ chối, vốn tưởng họ không vui, ai ngờ kết quả không tệ, hứng thú hỏi:" Họ hẹn ai thế?"

Tức thì quá nửa giơ tay, Đào Thiên Hạc chỉ nhìn số lượng đã không nhịn được cười, hỏi chơi thế nào, các cô nương chưa trả lời đã ôm nhau cười rũ rượi.

Anh Đào lau nước mắt kể:" Tên Lật Béo rủ em đi trượt patin, kết quả hắn đè gãy luôn cả bánh xe giày trượt, em cười chết mất."

"Tiểu Bạch mới vui, hắn lái xe điện đưa em đi dào vườn thực vật, cứ đòi nhận em làm chị nuôi."

"Á, cậu ta cũng nhận tôi làm chị nuôi đấy." Cô gái đang làm động tác gập người cười ngã ra sàn:

"Các cô chơi đều chưa tới cấp bậc, Lôi Đại Bằng dẫn tôi đi chín nhà hàng, còn nói là lần sau dẫn tôi xuống huyện thành ăn thử." Cô gái này là Nhuyễn Ngọc, loại hình thục nữ, nhìn thế nào cũng chẳng thấy xứng đôi với Lôi Đại Bằng:

"Tôi nói này các chị em, hay chúng ta cùng mời họ, các cô hết ăn lại chơi, còn bọn tôi lại chỉ đứng nhìn." Một người mẫu tuổi hơi lớn không được hẹn nói đùa:

Thế là trong phòng loạn luôn, đua nhau kể chuyện xấu của ba tên béo, nào là Tiểu Bạch cứ gặp ai là nhận chị nuôi, nào là Tiểu Lật thì ba ngày đổi một người, tới mức lẫn lộn cả tên. Ngược lại Lôi ca nhắm mục tiêu rất chuẩn, chỉ hẹn Nhuyễn Ngọc, mọi người trêu cô gả cho Lôi thành quản cho rồi, Nhuyễn Ngọc đỏ mặt mắng lại, rõ ràng không chịu.

Đào Thiên Hạc không phát biểu ý kiến, tướng mạo, tuổi tác, thể trọng đều không phải vấn đề lớn, nhưng nuôi được các cô gái như hoa như ngọc tiêu tiền nhu rác này thì thu nhập thành quản sẽ là vấn đề lớn. Đoán chừng mọi người chỉ đùa chơi thôi, chẳng có kết quả gì đâu.

Lúc này Ninh Giai cũng đi vào, nhân lúc còn sớm tập thể dục buổi sáng, Đào Thiên Hạc thuận miệng hỏi:" Ninh Giai, thời gian qua em có gặp người bạn kia không?"

"Ai ạ, Đại Bằng sao?"

"Không, Đơn Dũng."

"Không gặp ạ." Ninh Giai trả lời xong thấy Đào Thiên Hạc có vẻ trầm tư, nhỏ giọng hỏi:" Chị Đào Đào, sao thế? Anh Văn Kiệt đi chưa lâu."

"Em nói gì thế hả?" Đào Thiên Hạc lườm một cái không vui:

Không ngờ nói một câu làm bà chủ giận rồi, Ninh Giai định xin lỗi thì Đào Thiên Hạc đã thu chân lại về văn phòng.

Đào Thiên Hạc đang khó ở với người đó, ngồi xuống rót cốc nước, buồn chán lật vài trang tạp chí Thụy Lệ tháng này, rồi vứt sang bên. Muốn thử vài bộ trang phục, đứng lên thôi đã mất hết tâm tình. Thời gian qua cô quá bận, bận tối tăm mặt mũi, thi thoảng nhớ tới cuộc hẹn mãi chưa tới kia, thời gian kéo dài cũng nhạt dần, nhưng muốn quên hẳn lại không thể.

Có điều cô cũng chẳng rảnh, Lôi Đại Bằng dẫn hai tên tiểu đệ đến chơi vài lần, khi ngồi xuống tán gẫu, cô cũng quanh co thăm dò chuyện Đơn Dũng, tựa hồ chẳng có chuyện gì, toàn bày ra đủ trò chơi. Chuyện riêng không có gì, nhưng chuyện làm ăn khiến cô đủ chấn kinh, thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại là con ngựa hô lớn nhất năm nay, thông thường kinh doanh cố định như nhà hàng quán cơm, dựa vào tỉ lệ khách quen. Nhưng cách làm của Đơn Dũng về lâu dài thể hiện ra ưu thế, do ăn cả bán buôn lẫn bán lẻ, lấy giao hàng là chính, bán tại chỗ là phụ, có thể mở rộng không hạn chế, chi phí lại thếp. Chi phí thấp cỡ nào? Chỉ mấy cái xe đạp điện đã bao phủ toàn bộ thị trường Tây Thành.

Đào Thiên Hạc nhớ tới hôm đó cha mình và mấy người bạn bàn bạc, lượng tiêu thụ mấy nhà máy thịt ở Tây Uyển sụt giảm nghiêm trọng, giảm cỡ nào? 2 tấn.

Con số này làm rất nhiều người không ngờ tới, vậy là ngang với một nhà máy chế biến thịt vào lúc làm ăn tốt nhất rồi. Nghĩ tới lợi ích trong đó e là ai cũng phải đỏ mắt, mấy nhà thương lượng với nhau, liệu có nên dùng phương pháp đó mở rộng thị trường bán lẻ. Những quầy thịt đầu đường cuối phố nhìn thì chẳng đáng kể, nhưng cộng hết vào thì lợi nhuận kinh người. Ngược lại nơi cao cấp như Lư Nhục Hương tuy bán giá tốt, nhưng không gian mở rộng lợi nhuận lại hữu hạn.

Lại một thiên tài thương nghiệp quật khởi sao?? Giống như cha mình tiếp nhận Lư Nhục Hương cực hot một thời.

Đào Thiên Hạc nghe đồn thổi càng nhiều, trong lòng càng tò mò, những năm qua người tay trắng lập nghiệp không nhiều nữa, chẳng lẽ mình may mắn gặp được chính là một người thuộc nhóm sừng lân lông phượng đó?

"Thú vị đấy." Đào Thiên Hạc suy ngẫm phương thức kinh doanh của Đơn Dũng, nếu dùng phương thức này chiếm hết thị trường thành phố, thậm chí mở rộng ra bên ngoài thì chẳng mấy năm mà đuổi kịp Lư Nhục Hương. Dù sao kiểu kinh doanh lấy tiêu thụ làm chủ này chi phí thấp, tránh được nhân tốt bất lợi của ngành ẩm thực cần đầu tư cao như địa điểm, nhân viên.

Cô mở danh bạ, nhưng lại không gọi, trong lòng muốn gặp, lại thấy như thế hạ mình mất giá quá.  Vì thế dứt khoát đứng dậy, mặc áo khoác ngoài, bảo Giai Giai xử lý sự vụ thường nhật, một mình xuống lầu, lái xe tới thẳng.... Mục tiêu không rõ ràng. Vốn định tới hiệu thịt trên đường Giải Phóng, có điều nửa đường rẽ sang đội thành quản.

Xem ra vẫn đánh vu hồi thì tốt hơn.

Xe dừng lại ở cổng đội thành quản đường Thải Đông, gọi điện hẹn, nửa ngày sau mới thấy thân hình đồ sộ của Lôi Đại Bằng đi ra nhìn ngó xung quanh. Đào Thiên Hạc phải bấm còi mấy lần hắn mới nhìn thấy, chạy tới mở cửa xe chui vào. Bên ngoài quá lạnh, Lôi Đại Bằng ngồi xuống còn run bần bật, thân thể siêu trọng của hắn khiến Đào Thiên Hạc thấy xe lắc lư theo.

Lôi Đại Bằng xoa tay hỏi:" Sao thế chị Đao, sao lại nhớ tới thăm tôi rồi?"

Có câu ở trong phòng lan lâu ngày không thấy mùi thơm, ở chỗ thối lâu ngày không thấy mùi thối nữa, quen tên béo xấu xí này lâu, Đào Thiên Hạc phát hiện ra rất nhiều điểm đáng yêu:" Đi qua ghé thăm cậu thôi, không ngờ cậu đi làm thật, đây đâu giống phong cách của cậu."

"Chị đừng nhắc tới, cái công việc nát tạm thời của tôi còn chưa chuyển chính thức, đã tập trung chúng tôi triển khai giáo dục liêm khiết chống tham nhũng. Nói vớ vẩn, tôi muốn tham nhũng cũng làm gì có cơ hội, con mẹ nó, #@%." Lôi Đại Bằng chửi bậy:

Đào Thiên Hạc quen rồi, chẳng trách, còn xúi:" Vậy đừng học nữa, theo tôi đi làm vài việc."

"Được, việc gì?" Lôi Đại Bằng thống khoái hỏi ngay, nhưng vừa nghe nói là tìm Đơn Dũng cùng nhau ăn cơm rồi chơi gì đó, Lôi Đại Bằng liên tục nói mấy câu không đi:

Đào Thiên Hạc bất ngờ lắm:" Sao vậy, các cậu cãi nhau à?"

"Cãi nhau gì chứ, anh em chúng tôi dù có đánh nhau thì vẫn chơi như thường."

"Sao nhìn cậu có vẻ không muốn gặp anh ấy."

"Không phải, tại chị không biết, tháng này tôi tìm anh ấy sáu lần rồi." Lôi Đại Bằng giơ sáu ngón tay lên, sắc mặt rầu rĩ:

"Sáu mươi lần cũng đâu nhiều, hai cậu là bạn từ nhỏ mà." Đào Thiên Hạc vẫn không hiểu:

"Nói thế này đi, tôi tìm anh ấy sáu lần, đều là vay tiền. Chị nói xem tôi toàn vay không trả, tôi ngại không dám gặp anh ấy nữa, nếu là chị có ngại không?" Lôi Đại Bằng quay đầu sang bên, nói lí nhí:

Đào Thiên Hạc nhìn bộ dạng lấm lét của Lôi Đại Bằng, cố nén cười, tỏ ra tự nhiên:" Ra vậy à, gia sản của cậu đâu tới mức không trả nổi, vay nhiều không?"

"Nhiều thì không nhiều, nhưng mà bọn tôi tạm thời không biết vay ai khác." Lôi Đại Bằng gập ngón tay tính, hết sức phiền muộn:" Làm việc cả tháng, nếu không bị trừ lương, cộng trợ cấp mới được hơn một nghìn, chẳng đủ để làm gì. Đi làm rồi lại không tiện xin mẹ tôi nữa, hiện giờ ba anh em chúng tôi nghèo tới phải kéo quần mà sống rồi, chỉ anh ấy là kiếm được tiền, không tìm anh ấy thì tìm ai?