Q2 - Chương 69 Có qua có lại, chẳng ai nợ ai. (1)
Cha, Đơn Dũng nói, lát nữa cậu ấy sẽ tới." Sử Bảo Anh đứng ở cửa, nói điệu như nói với người xa lạ:
"Con lại đây... Con gái, cha có chuyện muốn hỏi con." Sử Bảo Toàn gọi con gái, ngồi xuống ghế gỗ, tay đưa ra muốn rót trà cuốn thuốc lá, nhưng lại giống như không biết nên làm gì trước, tay bỗng dưng dừng lại:
Phàm là loại tình huống này, Sử Bảo Anh liền biết cha do dự:" Cha, người ta không qua cầu rút ván, chúng ta không thể mượn cối xay giết lừa. Con nghĩ cậu ta đang muốn thử thái độ của cha."
"Con nói kiểu gì thế, cậu ta có muốn rút ván cũng rút được không? Không có nguồn hàng của chúng ta, cậu ta chẳng là cái rắm gì hết." Sử Bảo Toàn hừ mũi, có điều chuyện ông do dự cũng là ở đây, dò hỏi con gái:" Con gái, con nói xem thằng nhãi đó đem cửa hiệu tốt như thế trả lại, phải chăng có ý đồ xấu gì?"
"Hả? Sao cha có thể nghĩ thế về người ta?" Sử Bảo Anh tức giận tới đứng bật dậy:" Hai tháng trước lừa không bán đi được, tình huống khó khăn như thế, Đơn Dũng đứng về phía chúng ta. Cha thì hay rồi, đi quay sang hợp tác với Đào Thành Chương. Một tháng trước, chuyện làm ăn của hiệu thịt lừa tốt lên, cha lại xót, chúng ta nhiều năm như vậy muốn ra ngoài không ra nổi, giờ người ta làm tốt rồi, lại muốn ăn sẵn à?"
"Không phải, không phải, ý cha không phải thế." Sử Bảo Toàn xua tay:
"Ý cha chính là như thế." Sử Bảo Anh đốp lại cha mình:
Chát, ông già nổi giận rồi, vỗ bàn chỉ mặt con gái:" Giống hệt con mẹ con, tóc dài kiến thức ngắn, con nghĩ cha biết trò phối hợp với Đào Thành Chương mưu đồ số hàng kia à? Còn chẳng phải do thằng nhóc Đơn Dũng đó dạy, nếu là cha làm, tối đa là mua chuộc cảnh sát xã, dày vò Tần Quân Hổ vài ngày, ai ngờ thằng nhóc đó ác như thế, không chỉ khiến người ta bỏ trốn, nợ cả đống không dám về. Trên thương trường toàn con mẹ đó lũ khốn nạn, con hi vọng có người tốt à?"
"Hả?" Sử Bảo Anh miệng đắng nghét, chớp mắt thần tượng sụp đổ:
"Hả cái gì, không tin à? Con nghĩ hơn nghìn con lừa của Lão Khổng tự chạy tới thành phố sao? Riêng người trong thôn bắt lừa của người ta đi bản đã không ít, nếu không phải Lão Khổng bị cục công an bắt đi, chẳng ai thèm quản chuyện này nữa thì không biết bao người trong thôn bị bắt rồi." Sử Bảo Toàn hậm hực, nếu luận tới tàn nhẫn, Đơn Dũng không thua gì thổ phỉ:
Sử Bảo Anh khiếp sợ không nói lên lời nữa, xem ra hôm đó hai người họ ở trên lầu thương lượng việc này.
"Chuyện qua rồi, không nói nữa... Cha đang nói, chuyện hiện giờ cha thấy có chút không ổn, hai tháng qua y kiếm được mấy chục vạn rồi, lẽ nào lại ném vàng qua cửa sổ." Sử Bảo Toàn hồ nghi, ông ta ngửi thấy mùi âm mưu, lại không biết âm mưu ở chỗ nào:
Chuyện này trong mắt Sử Bảo Anh chẳng qua là lợi nhuận quá lớn làm người ta đố kỵ thôi, xưởng thịt ngâm dùng mấy chục người, lại thêm mười mấy người mổ lửa. Ai ai cũng kiếm tới căng túi, khỏi nói tới Sử Tam Hài, Căn Oa trực tiếp làm việc ở thành phố. Vất vả cả năm nuôi hai đợt lừa, chẳng qua kiếm được vài nghìn, vậy mà đám thành phố một tháng nhàn nhã còn kiếm nhiều hơn, ai mà chẳng thèm. Trong thôn cãi nhau ầm ĩ, tranh nhau tới xưởng thịt ngâm, tới lò mổ làm việc, có người đầu óc tích cực hơn còn định vào thành phố mở hiệu. Ông cung cấp hàng cho người ngoài, chẳng lẽ không cung cấp hàng cho người trong thôn.
"Vậy cha nói rồi, không có nguồn hàng của Lư Viên, cậu ta chẳng là cái gì, rời chỗ dựa Sử Gia Thôn, cậu ta làm gì được mà cha lo?" Sử Bảo Anh giận dỗi nói:
"Cha cũng nghĩ thế, nhưng cha thấy chỗ nào đó rất bất an." Sử Bảo Toàn nghi vấn trung trùng:" Thời gian trước con nói chuyện gia công máy móc là sao ấy nhỉ?"
"Biết ngay là cha không nghe vào tai mà." Sử Bảo Anh trách, nói rõ lần nữa, khi đó Đơn Dũng thấy chế tác thuần thủ công tốn thời gian công sức, kiến nghị tăng thêm máy ép và máy thái thịt, giảm thiểu công nhân, tăng cường sởn lượng. Chuyện đó bị Sử Bảo Toàn gạt phắt đi, e là cho rằng Đơn Dũng bày mưu để chiếm đoạt phối phương của thôn.
Sử Bảo Toàn lại sinh ra một ý nghĩ, hỏi con gái:" Con nói xem có phải cậu ta thấy bị chúng ta nắm trong tay khó làm ăn lâu dài nên dứt khoát kiếm một vụ rồi bỏ đi."
"Có lẽ vậy, có điều bằng lương tâm mà nói, con thấy chúng ta quá đáng rồi." Sử Bảo Anh vẫn thấy chuyện thu lại cửa hiệu là không ổn:
"Xéo qua bên, bàn chuyện mà đầu óc cứng nhắc, chuyện gì cũng lấy lương tâm ra nói thì mẹ con con đã đi ăn mày rồi, làm gì có cuộc sống tốt đẹp thế này."
Sử Bảo Toàn mắng, cô con gái ương lên, hừ mạnh quay đầu đi luôn, ông già tức lắm, đập vỡ ấm trà.
.................................
"Tôi vẫn không hiểu sao anh lại rút lui, đà phát triển của cửa hiệu vừa lên, còn chưa tới lúc cung giương hết đà, dù kỹ thuật hạch tâm nắm trong tay Sử gia, nhưng cơ sở hợp tác vẫn rất vững chắc. Lợi nhuận tiếp nối vẫn rất khả quan, bị chút lời ra tiếng vào có sao đâu, làm ăn mà có ai không bị người ta nói xấu."
Xe đi vào đường thôn, Đào Thiên Hạc lần nữa nói nghi vấn trong lòng ra:
Đơn Dũng ngồi ở ghế phụ lái nghỉ ngơi, vẫn dáng vẻ kê cao gối ngủ kỹ:" Cho tôi một lý do phải nói cho cô biết."
"Hừ, tôi tò mò, chưa đủ làm lý do à?" Đào Thiên Hạc hơi dài giọng giống làm nũng:
"Được, vậy tôi thỏa mãn sự tò mò của cô. Người khác làm ăn nhìn vào thị trường, kênh tiêu thụ, tỉ lệ lợi nhuận, nhưng với tôi đó không phải là nhân tố chính."
"Vậy là cái gì?"
"Con người, đại đa số các trường hợp con người mới là nhân tố quyết định."
"Anh nói thừa, con người phải là nhân tố đầu tiên, còn cần nói sao?"
"Cô vẫn chưa hiểu, tôi nói bản tính con người cơ chứ không phải nhân lực."
"Bản tính là sao?
Đơn Dũng thở dài nói ra một tràng triết lý:" Con người khi không có tiền thì lòng thanh thản, khi nhìn thấy người khác có tiền là ghen tị, khi người bên cạnh kiếm được tiền thì căm hận. Nếu như cô thấy tiền của người ta kiếm được lẽ ra là của mình, bản thân cô không có, bị ép quá, có thể làm chuyện xấu."
Đây chỉ là lý do thông thường, ai chẳng biết, tâm lý thù người giàu cũng từ đó mà ra, lấy đây làm lý do thì quá phù phiếm.
Đơn Dũng bổ xung:" Không tin à, cô cũng động lòng đấy thôi, nếu không làm gì có chuyện cô hạ mình làm xa phu, đúng không?"
Đào Thiên Hạc hơi giật mình, song cô cũng là cô gái thẳng tính: " Tôi chẳng phải khách khí với anh, chỉ cần anh lui ra, người muốn tranh nhau hợp tác với Lư Viên có cả đống, Lư Nhục Hương cũng trong đó, Vị Nguyên chắc chắn không chịu tụt hậu. Cái nhà máy thịt của Tiền Trung Bình cũng muốn nhảy vào chia một chén canh, chỉ xem ai tranh được thôi. Sau khi Tần Quân Hổ và Khổng Tường Thành ngã, Tây Thanh bỏ trống thị trường lớn, nếu không phải Sử gia Lư Viên chống đỡ cục diện thì sớm đánh nhau vỡ đầu chảy máu rồi."
"Tôi tán thưởng sự thẳng thắn của cô, nếu cô coi tôi là bạn, tôi kiến nghị cô đừng xen vào vũng nước đục này."
"Vậy anh phải cho tôi lý do chứ?"
"Chẳng phải tôi đã nói rồi đấy sao? Bản tính con người, mắt thì đố kỵ, tim thì tham lam, chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, cho nên đứng ngoài thì hơn." Đơn Dũng trả lời:
Đào Thiên Hạc tuy không tán thành, song miễn cưỡng tiếp nhận. Muốn tiếp tục bàn chuyện làm ăn thì Đơn Dũng tỏ ra không hứng thú, nói hôm nay là ngày cuối cùng bán thịt lừa rồi, đừng đem chuyện này ra làm phiền y nữa.