Q2 - Chương 70 Có qua có lại, chẳng ai nợ ai. (2)
Xe đi không lâu tới Sử Gia Thôn, Đào Thiên Hạc lái xe rất quen thuộc đường xá, té ra là cô từng theo cha mình tới đây, đỗ lại cách Sử gia đại viện không xa. Đơn Dũng xuống xe dặn cô đừng lộ diện, thôn này nhiều gia súc, để chúng húc phải đá phải thì chẳng có chỗ nào để đòi bắt đền đâu, Đào Thiên Hạc tức giận muốn xuống xe đá cho y vài phát. Đơn Dũng đóng cửa xe ngẩng đầu lên, vừa vận thấy Lão Sử đứng ở cửa sổ nhìn xuống.
Đơn Dũng không ngờ rằng lần nữa ngồi xuống nói chuyện với Sử Bảo Toàn là để phân chia lợi ích, hơn nữa lại tới nhanh như thế. Khi đi lên lầu thì Sử Bảo Toàn đã pha sẵn trà đón tiếp, y cũng không khách khí ngồi xuống uống một ngụm:" Chắc là bác Sử từ hôm qua tới giờ nghĩ tới cháu cả ngày nhỉ?"
"Thằng con lừa nhà cậu đừng vòng vo với tôi, nói thẳng đi, cậu có ý gì?" Sử Bảo Toàn bị nói trúng tim đen có hơi bực:
Đơn Dũng lại vô cùng có thiện chí:" Đơn giản thôi mà, hiện giờ bác bị kẹp ở giữa vô cùng khó xử, với cháu không tiệt qua cầu rút ván, với thôn dân không dễ ăn nói. Thế thì giải quyết luôn, tả lại cho Sử Gia Thôn là tốt nhất."
"Cậu thực sự chuẩn bị để lại cửa hiệu cho tôi à?" Sử Bảo Toàn không tin:
"Chuyện làm ăn ai cho không được, nói thẳng luôn, 50 vạn." Đơn Dũng xòe năm ngón tay ra:
"Tôi nhổ vào, cậu mở hiệu dùng tiền của tôi, giờ lại muốn xẻo tôi à?" Sử Bảo Toàn nổi giận:
"Đó là thù lao chuyện lần trước, chuyện nào ra chuyện ấy, sao bác không nói là bác kiếm được bao nhiêu đi? Bây giờ cháu làm lớn lên như thế, kênh tiêu thụ ổn định, vận hành ổn định, 50 vạn là ít. Nếu bác không muốn, cháu sang tay cho đại hộ khác, bác nghĩ họ không nhận à? Chưa nói cháu tốn mười mấy vạn trang trí, bồi dưỡng ra nhân viên quen tay." Đơn Dũng chua xót nói:
"Vậy là cậu muốn sáng tay thật à?" Nhìn thấy Đơn Dũng luyến tiếc như vậy, Sử Bảo Toàn mới hơi tin, cũng hơi chột dạ:
"Cháu không chuyển mà được à, cháu là người ngoài, dùng đồ Sử Gia Thôn kiếm tiền, nếu mà lỗ vốn còn dễ nói. Nhưng giờ kiếm nhiều như thế thì không dễ ăn nói rồi, chẳng bao lâu nữa có khi trong thôn làm phản, nói không chừng bọn họ thực sự tới thành phố bày quán, khi đó không chỉ cháu khó làm ăn, bác Sử cũng khó ăn nói. Chẳng lẽ vì người ngoài mà không cho người trong thôn kiếm tiền à?" Đơn Dũng nói rất bất đắc dĩ, cũng là nghĩ cho Sử Bảo Toàn:
"Để tôi nghĩ thêm đã." Sử Bảo Toàn vuốt râu, mắt thì nhìn Đơn Dũng không chớp:
"Được, bác cứ nghĩ đi, có điều bác Sử, tình nghĩa ra tình nghĩa, làm ăn ra làm ăn, nếu có thể chuyển nhượng cho người khác thì cháu không tới thông báo cho bác nữa đâu nhé. Chỉ thế thôi, cháu đi trước đây." Đơn Dũng nói rồi đứng dậy luôn:
Sử Bảo Toàn vội gọi:" Đợi đã."
"Sao ạ?"
"Sao cậu lại đi cùng con bé nhà họ Đào?"
"Trùng hợp thôi, cháu đoán Đào Thành Chương mong tên ôn thần như cháu xéo sớm để ông ta hợp tác với bác. Nghe được tin nên phái con gái tới thăm dò. Đừng nói cháu không chiếu cố bác nhé, nếu cháu chuyển nhượng cho nhà máy thịt Tây Uyển, trong thôn sẽ lập tức thất nghiệp cả đống. Cháu hét giá với họ không chỉ 50 vạn đâu, nhiều hơn họ cũng lấy." Đơn Dũng cáo từ đi luôn, biết lão già này từ vụ lần trước liền cảnh giác với mình rồi, y cũng không muốn rườm lời giải thích, càng nói nhiều người ta càng nghi:
Sử Bảo Toàn đúng là luôn theo dõi từng cử động của Đơn Dũng, hòng nhìn ra mưu đồ trong đó, không ngờ y đi rất dứt khoát chẳng thèm quay đầu, thoáng cái đã xuống nhà. Ông ta vội ra cửa sổ gọi:" Đứng lại, đợi tôi chút."
Nói rồi vội vàng chạy xuống, vừa đi vừa nói:" Nếu cậu muốn chuyển nhượng cho tôi thì giá không thể quá cao, cùng lắm là 30 vạn."
"Hình như bác nhầm lần gì rồi, không phải cháu muốn chuyển nhượng cho bác, mà là vì tình nghĩa mới báo cho bác một tiếng, 50 vạn, không bớt một xu."
"Thằng nhãi này bị tiền chui vào mắt rồi, tôi bỏ tiền cho cậu mở hiệu, giờ tôi lại bỏ tiền mua lại, con mẹ nó, đây là chuyện gì?"
"Sao bác không nói bác bỏ ra cho cháu 30 vạn, còn bác kiếm được bao nhiêu? Bác nói xem? Cửa hiệu đó bán được bao nhiêu, phần lớn lợi nhuận không phải trong thôn kiếm được à? Trước kia thôn chỉ biết ngốc nghếch bán lừa sống thôi. Bác nên hiểu rõ, không phải cháu không bán được nên tới cầu xin bác, mà là nể mặt bác giúp cháu nên mới tới, bác tưởng cháu không tiếc à? 50 vạn cháu bán vài tháng là kiếm về rồi." Đơn Dũng có chút tức giận, cái giá đưa ra rất hợp lý rồi:
"Đừng nói nữa, thêm 5 vạn, dù sao cậu cũng kiếm không ít rồi." Sử Bảo Toàn cũng xót lắm:
"Không được, cháu tối đa là giảm 5 vạn, bác là ông chủ lớn sao keo kiệt thế?" Đơn Dũng nhỏ giọng mặc cả:
"40 vạn, tiền mặt, cậu mà không đồng ý tôi rút người cắt nguồn hàng, cậu vẫn nắm trong tay tôi đấy." Sử Bảo Toàn nghiến răng nói:
Đơn Dũng sững người, tựa hồ như ngờ tới Sử Bảo Toàn trở mặt.
Sử Bảo Toàn chưa thôi, tiếp tục tăng điều kiện:" Đừng giở trò với tôi, cậu cầm tiền cuốn xéo, sau này không được tham gia vào nghề này nữa."
Đơn Dũng hít sâu một hơi, nhìn Lão Sử tới mức khiến ông ta chột dạ mới gật gù:" Được! Dù sao thì cháu chúng kiếm đủ tiền cưới vợ rồi, cháu chẳng muốn bị người ta chém cho một dao nữa. Hôm nay kết toán xong, từ mai trở đi, không còn liên quan tới cháu, cháu sẽ không nhắc tới từ thịt lừa nữa."
Nói rồi quay đầu rời khỏi Sử gia đại viện, cái nơi này giống như một điểm dừng chân vội vã, chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
Sử Bảo Toàn cứ ngây ra nhìn Đơn Dũng lên xe đi mất, nếu Đơn Dũng thực sự không muốn dính dáng chút nào tới kinh doanh thịt lừa tức là đã quyết ý rời đi thật rồi, không phải bày trò khôn lỏi kiếm chác nữa, thực sự bị thôn dân o ép mà đi, điều này làm ông ta có chút áy náy.
Có lẽ Đơn Dũng cũng có chút áy náy, xe đi không xa nhìn thấy Sử Bảo Anh cưỡi một con ngựa trắng đang quát đàn lừa, Sử Bảo Anh cũng nhìn thấy y, song quất roi phóng ngựa qua như người xa lạ. Trong tầm mắt chỉ thấy cỏ khô vàng, bóng người dần biết mất cùng tiếng ngựa hí.
"Bàn bạc ổn rồi chứ?" Đào Thiên Hạc hỏi, cô chiếu cố tới tâm trạng của Đơn Dũng nên đi rất xa mới hỏi:
Đơn Dũng khẽ gật đầu:
- Bán bao nhiêu tiền?
- 40 vạn, điều kiện kèm theo là không được tham gia vào kinh doanh thịt lừa nữa.
"Anh có bệnh à?" Đào Thiên Hạc vừa nghe đã mắng, cô thấy cái giá này quá thấp, chẳng những thấp còn bán luôn đường lui cho người ta, lúc nãy ở trên xe cô đã ước tính rồi, có thể trả 70 vạn, tối đa là 100, cao hơn nữa là không chấp nhận:
"Cô có tâm bệnh cho nên mới cảm thấy tôi có bệnh." Đơn Dũng không tán thành:
"Tôi có tâm bệnh gì?"
"Tâm bệnh chí là chuyện muốn làm, luôn suy nghĩ làm sao để làm càng tốt hơn. Chuyện đã làm lại thấy vẫn còn tiếc nuối, vốn có thể làm tốt hơn. Ví như khinh doanh, tình cảm, cuộc sống."
Câu này quá chung chung, nghe không thấy đúng, cũng chẳng thể sai, Đào Thiên Hạc không ngốc, cô nghĩ một lúc nhận ra:" Khái niệm của anh chung chung quá, ai mà chẳng như thế?"
" Thì thế, cho nên mới bảo mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Có một cách đơn giản là đừng nghĩ tới nó nữa, không nghĩ thì nó chẳng là cái gì, tội gì chuốc khổ vào người." Đơn Dũng làm ra vẻ bất cần đời, thoải mái dựa vào ghế:
"Vờ, anh vờ vịt, tôi không tin anh không để ý thật."
"Giàu hẹp hòi, nghèo hào phóng, câu này nói trúng trọng điểm, cô biết dù để ý cũng chẳng thể làm gì thì làm sao lại để ý? Chẳng hà ném ra khỏi đầu cho thanh tịnh.” Đơn Dũng phẩy tay ý bảo kết thúc cuộc nói chuyện, dựa đầu vào cửa sổ nhìn chăm chăm ra ngoài: