← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 73 Vì lợi thúc đẩy tiện tranh thủ.  (3)

Lần này Đào Thành Chương gọi người tới bàn việc không chỉ có Tiền Trung Bình, mà còn một người nữa, chỉ là ông ta nãy giờ chỉ ngồi im uống trà, tựa như lão tăng nhập định.

Vị này cũng không phải ai xa lạ, mà là Tôn Tồn Trí ông chủ Vị Nguyên,  lần trước bàn nhau liên hợp để dồn ép Sử Gia Thôn có bốn đại hộ đứng ra liên kết hộ nhỏ khác lại thành liên minh, Vị Nguyên cũng là một trong số đó, kết quả là hai tên này trở giáo chuyển sang trận địa địch, làm ông chủ Tôn đắc tội với người ta. Thế đã đành, sau đó giá thịt không giảm xuống lại còn cao lên, ông ta muối mặt tới Sử Gia Thôn nói hết nước hết cái mới mua được hàng với giá cao vút, cho nên tới giờ vẫn có ý kiến với hai người này.

Có điều Đào Thành Chương mời một tiếng, ông chủ Tôn vẫn đến, làm ăn không có bạn bè cũng không có kẻ thù, chỉ có lợi ích, ai cũng biết vậy. Chỉ là nghe chuyện chuyển nhượng, ông ta không tỏ thái độ, thong thả nâng ly trà, uống xùm xụp, âm thanh đó trong hoàn cảnh nghiêm túc này rất chướng tai.

Đào Thành Chương thẳng thắn khuyên đám bạn:" Tin Tức không phải giả, Lão Tôn, Trung Bình, hai người suy nghĩ kiến nghị của tôi đi. Tôi kinh doanh cửa hiệu, Lão Tôn là xưởng chế biến lâu năm, Trung Bình là nhà máy thịt, ba chúng ta liên thủ với nhau tạo thành chuỗi cung ứng hoàn chỉnh. Trước kia có Tần Quân Hổ, chúng ta không nhúng tay vào được vùng Tây Thành, Tần Lão Hổ đi, xuất hiện một thằng lưu manh, chúng ta quan sát đã đành, giờ cả thằng lưu manh cũng đi rồi, đây là cơ hội của chúng ta."

"Ông không sợ con lừa họ Sử trở mặt à? Với lại Vị Nguyên phải dùng nguyên liệu sống của Lư Viên, nếu luận mùi vị, thực sự không bằng thịt ngâm của họ." Tôn Tồn Trí đặt chén trà xuống, thao tác này quan trọng ở chỗ mở rộng sản lượng của Vị Nguyên, dùng hàng của Vị Nguyên chèn ép thương hiệu Hưởng Mã Trại:

Quan hệ kinh doanh kỳ quái vậy đấy, chuyện vừa là đối tác vừa là đối thủ không lạ, cả mảng thị trường lớn như thế nhường cho người khác mới lạ.

" Ha ha ha, ông là người làm ăn lâu năm, tôi không tin ông không nhìn ra điểm này, Sử Gia Thôn làm kiểu thuần thủ công, sản lượng ắt có hạn. Nếu Hâm Dân và Vị Nguyên liên thủ, với phương pháp chế biến của ông và máy móc của Trung Bình, sản lượng một ngày bằng cả tháng của người ta. Dù không bán được hàng thì Trung Bình có thể đóng gói chân không, đưa ra ngoài tỉnh bán. So với chúng ta, bọn họ không có sức cạnh tranh, trước kia không dám ra tay là vì xét tới nguồn hàng của Lư Viên, phương diện khác là lo lão già và thằng nhóc đó quá đen tối, ra tay quá độc ác. Giờ nguồn hàng đã ổn định, bọn họ lại lục đục nội bộ, có gì mà phải cố kỵ nữa," Đào Thành Chương hơi ngả người tới xúi giục:

"Chưa chắc thứ tốt sẽ bán tốt, thị trường lớn như thế, ba nhà chúng ta gộp lại chiếm 20% cũng là tốt rồi, đừng nói đại hộ như Lư Viên, ngoại ô có không ít lò mổ chui. Trừ khi Lão Tôn anh không muốn tiến vào thị trường này."

"Không phải là tôi không muốn, mà tôi sợ thoắt cái lại bị hai con cáo già các ông bán mất thôi." Tôn Tồn Trí không kìm được mỉa mai một câu:

Câu này làm Tiền Trung Bình và Đào Thành Chương đều cười ha hả lảng đi coi như câu nói đùa, chẳng có vẻ gì là lương tâm bất an, làm ăn mà, miệng ngọt mặt dày tim đen, mọi người đều thế cả. Tiền Trung Bình giải thích, không thể trách chúng tôi, chỉ trách Tần Lão Hổ chỉ là con hổ giấy, không chống đỡ nổi mấy ngày, chẳng lẽ lại chết chùm cùng ông ta? Đào Thành Chương cũng đẩy hết trách nhiệm lên Sử Bảo Toàn, nói bị con lừa già đe dọa, không còn cách nào khác, khi đó không biết sự tình sẽ phát triển ra sao, không dám kéo Lão Tôn xuống nước. Nói qua nói lại một hồi nghe như thể hai người này không có ý xấu còn có lòng tốt nữa vậy.

"Thôi đi thôi đi, chuyện đó không nhắc nữa, về vật liệu phối chế thì chúng tôi có thể cung cấp, có điều làm sao đi cạnh tranh với cửa hiệu Hưởng Mã Trại, để chiếm một miếng bánh ở thị trường Tây Thành?" Tôn Tồn Trí chỉ nói một câu cho đỡ tức vậy thôi, trẻ con nữa đâu mà hờn với dỗi, hỏi vào chuyện chính:

Vấn đề này có vẻ không lớn, Đào Thành Chương đứng dậy rót nước, rót xong đặt lên bàn, không chạm môi, giải thích:" Vốn tôi cho rằng lúc Tần Lão Hổ rớt đài sẽ là cục diện hỗn loạn, muốn nhân loạn thế cùng Trung Bình nhảy vào kiếm chác, không ngờ thằng nhóc Đơn Dũng đó lại làm tiêu thụ tốt thế. Bên này vừa ngã, bên kia nhảy vào ngay, căn bản không cho chúng tôi thời gian chuẩn bị, đợi chúng tôi kịp phản ứng thì thằng nhóc đó đã độc chiếm thị trường rồi, có Sử Gia Thôn chống lưng, chén ép mấy nhà máy thịt không cách nào làm ăn... Có điều cách kinh doanh của y cũng nhắc nhở chúng ta, trước giờ chúng ta kinh doanh tại chỗ, tốt thì tốt đấy, nhưng quá bó buộc. Tôi cũng muốn thử lập kênh tiêu thụ của chúng ta, miễn cho thằng nhãi đó lớn mạnh, chúng ta khó sống, ai mà ngờ bọn chúng lại phát sinh lục đục nội bộ trước. Nếu đấu với thằng nhãi ranh ma đó tôi còn hơi ngán, chứ cạnh tranh với bọn nhà quê Sử Gia Thôn thì tôi thấy hạ mình quá rồi."

"Yên tâm đi Lão Tôn, chỉ cần liên kiết với nhau, tôi đảm bảo kênh tiêu thị Tây Thành có một nửa của chúng ta." Tiền Trung Binh cười nháy mắt ẩn ý:

Tôn Tồn Trí lạ gì, chẳng qua là trò khoét góc tường quen dùng của thương nhân thôi, ai mà chẳng biết, có điều đối phó với đám nhà quê rất hiểu quả.

"Làm ăn bây giờ, thứ nhất ném tiền vào, chuyện này không thành vấn đề, ba nhà chúng ta trong thời gian ngắn dứt khoát gom lại được một đội ngũ đưa hàng, thực ra chúng ta chỉ cần làm tốt hơn nhà máy thịt khác và đám lò mổ chui là được. Đưa hàng thì tôi không tin xe hơi lại không bằng xe đạp. Thứ hai thì phải nói tới quan hệ, tôi chuẩn bị tặng 10% cổ phần cho con trai nhà cục trưởng Trần của chi cục công an Tây Uyển, thằng nhóc đó cùng loại với con trai bảo bối của Lão Tiền. Có cậu ta tọa trấn, kẻ nào muốn gây sự phải cân nhắc phân lượng... Lão Tôn, còn gì mà anh chưa yên tâm chứ?" Đào Thành Chương nói rất tự tin, giờ ông ta phải cám ơn Đơn Dũng đã cho một cơ hội tốt như thế này:

"Có gì mà không yên tâm, thậm chí ngay từ bây giờ tôi đã nhìn thấy kết quả rồi, con lừa già kia ngoan ngoãn về nhà chăn lừa đánh xe, không cần biết là lừa hay hổ, bọn họ vẫn phải dựa vào chúng ta tiêu thụ, đúng không?" Tiền Trung Bình vỗ bàn lấy khí thế:

"Đúng, xem ra hai ông tính toán lâu rồi, tôi không còn gì dị nghị nữa." Tôn Tồn Trí sau khi cân nhắc không thấy có khả năng cạm bẫy gì, tình huống bị đâm lau lưng như lần trước cũng khó xảy ra, cuối cùng cũng yên tâm:" Phân chia đầu tư thì bàn sau, còn có một vấn đề nhỏ nữa, Vị Nguyên, Hâm Dân, Lư Nhục Hương, ba nhà chúng ta, lấy danh nghĩa của ai để làm cái này? Không thể nào trao biển ba nhà được."

"Ha ha ha, điều này tôi cũng nghĩ tới rồi. Gọi là Thịt ngâm Hưởng Mã Trại đi." Đào Thành Chương nói một cái làm hai người kia ngẩn ra:" Trai cò tranh nhau thế nào cũng có ngư ông đắc lợi mà, thị trường có sẵn, thương hiệu có sẵn, kênh tiêu thụ có sẵn, chúng ta không ăn sẵn thì để cho ai? Hơn nữa tôi đảm bảo, tương lai không chỉ chúng ta treo biển này kinh doanh đâu."

Tiền Trung Bình và Tôn Tồn Trí hiểu ra ảo diệu bên trong, nụ cười từ từ hiện lên mặt, sau đó dần biết thành tiếng cười lớn vang cả phòng.