Q2 - Chương 74 Lãng mạn đầy phòng nói gió trăng. (1)
Cái gì, con ở hồ Chương Trạch chơi à? Con hay thật đấy, bao tuổi rồi mà tới nơi đó chơi... Bỏ đi, không sao, về sớm đấy."
Đào Thành Chương vốn đợi con gái trở về để bàn bạc thêm, nói tới làm ăn con ông ta còn nhạy bén hơn vài phần, cái thiếu chỉ là kinh nghiệm và thủ đoạn thôi, nào ngờ càng đợi càng mất hút. Gọi mấy lần toàn là ngoài vùng phủ sóng, ông ta sốt ruột lắm, rốt cuộc cũng liên hệ được với con gái rồi, té ra là cùng một người bạn tới hồ Chương Trạch chơi, yên tâm rồi, nhưng lại có chút bất an mơ hồ.
Vẻ mặt này lọt vào mắt Lão Tiền, là bạn lâu năm rồi, nhìn cái hiểu ngay:" Con cái lớn chừng đó rồi còn trông coi chặt quá làm gì? Tiểu Hạc không tệ, nếu thằng con tôi mà bằng nửa con bé, chia sẻ ít lo lắng của tôi thì tôi lập tức tới miếu Thành Hoàng dâng hương."
Đào Thành Chương cũng biết mối lo của Lão Tiền, an ủi:" Tệ mấy thì cũng là con trai, còn cái gia nghiệp lớn của tôi tương lai phải làm sao, tôi còn chưa biết đây, chẳng lẽ lại để thằng nhãi nào đó hưởng lợi. Ài, nghĩ thôi đã không cam lòng."
"Ông trách ai được, tôi bảo chúng ta kết thông gia đi, ông lại không muốn. Ha ha ha... Lão Tôn, mấy hiệu cũ các ông có truyền thống truyền nam không truyền nữ, truyền nữ không truyền con rể phải không? Tiền Trung Bình đùa một câu rồi quay sang Tôn Tồn Trí:
Thực ra Vị Nguyên chỉ tính lừa nửa cổ truyền thôi, thập niên 80 mới chỉ là sạp hàng bán thịt ngâm ở miếu Thành Hoàng, trải qua hai đời kinh doanh mới có cửa hiệu, lắc đầu nói:" Không phải, chỉ có Thế Long Lư Nhục Yến là có truyền thống đó, khiến nhiều món tuyệt tích, giờ không ai làm trọn vẹn được nữa. Truyền thuyết thì thịt ngâm của Sử Gia Thôn cũng là một trong số các món đó, nhưng mà dù làm ra Thế Long Lư Nhục Yến cũng vớ vẩn thôi, mấy ai mà ăn nổi chứ?"
"Đúng, ông nói đúng điểm mấu chốt rồi đấy, KFC, Mc Donald, Hamburger, mùi vị đếm quá kém, nhưng bọn họ có thể bán khắp toàn cầu. Món ăn của chúng ta quá rườm rà rắc rối, từ chế biết, nguyên liệu rồi dùng lửa cái nào cũng cầu kỳ. Cuối cùng thì sao? Chẳng bán ra ngoài Lộ Châu được nữa là. Cho nên chúng ta phải tiếp cận ẩm thực hiện đại hóa, phát triển theo phương hướng tinh giản..." Đào Thành Chương phát biểu một tràng dài, xem ra núng nấu không phải ngày một ngày hai nữa:
Làm ăn dù ngành nào cũng không đơn giản, bàn xong cách hợp tác, ai phụ trách nguyên vật liệu, ai phụ trách chế tác, ai phụ trách tiêu thụ, bàn tới khi trời tối mới xác định được đại khái. Ông chủ Đào tất nhiên là mời mọi người ăn cơm, gọi mấy món ăn, lại vừa ăn vừa bàn tiếp.
................
Cùng lúc đó Sử Bảo Anh lái xe đỗ ở trước cửa quán thịt ngâm Hưởng Mã Trại, buổi tối chính là lúc làm ăn tốt nhất, 5 chiếc xe đạp điện chở thùng hàng hớn phía sau, đưa hàng mở rộng tới phạm vi 10 km rồi. Nói ra Đơn Dũng bỏ công sức không ít, từ xe đạp tới đóng gói đều có logo thống nhất, cả đồng phục cũng có luôn. Nhớ hai tháng trước cả thôn rầu rĩ làm sao bán được lừa, giờ làm ăn tấp nập thế này, ngay cả Sử Bảo Anh đôi khi cũng thấy như nằm mơ.
Nằm mơ tới ánh mắt cũng mê li, nhìn hai chàng trai khiêng thùng hàng ra cũng cho là Đơn Dũng.
"Xuống nào, Bảo Quý, học cho tốt, tương lai mua nhà cho con ở thành phố cưới cô nương thành phố." Sử Bảo Toàn tâm tình rất tốt giáo dục con trai:
Thằng con trai to xác hí hửng đỡ mẹ xuống xe:" Dạ... Mà cha, học với không học có tác dụng gì không? Đọc sách nhiều cũng làm sai vặt thôi, cái cửa hiệu của thôn ta tuyển toàn sinh viên đại học đấy."
"Cái gì mà cửa hiệu của thôn, của nhà ta đấy." Bà Sử xúi con: " Học tốt vẫn hơn chứ."
"Cha có học đâu mà vẫn làm ông chủ đấy thôi." Tiểu Bảo Quý phản bác, ăn ngay một bợp của cha:
Cũng may là tâm tình của Sử Bảo Toàn hôm nay rất tốt, đánh không nặng, cả nhà bốn người đi vào cửa hiệu, khách xếp hàng đã tới mười mấy người. Thịt thái, xương sườn, tai lừa, tim, lòng, đủ cả, Tam Hai chỉ huy Đại Bưu, Căn Oa làm việc luôn tay, gật đầu một cái cho có, thái độ tương đối lãnh đạm. Có điều cả nhà họ Sử có vẻ không nhận ra, tinh thần đang rất phấn chấn nhìn trái ngó phải. Tiểu Bảo Quý nhắm vào cô gái thu ngân tên Tiểu Như, ánh mắt cực gian của nó bị Sử Bảo Anh nhìn thấy, đá một cái cảnh cáo.
Chuyện làm ăn cực tốt, nhân viên làm việc cực tốt, cả địa điểm cũng cực tốt, Sử Bảo Toàn thấy bỏ ra 40 vạn không uổng, thậm chí là lãi. Từ cửa hiệu đi xuống tầng hầm chứa hàng, mọi thứ được dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng, tựa hồ nhìn thấy ngày thịt ngâm Sử Gia Thôn hưng thịnh, Sử Bảo Toàn nói đầy cảm xúc:" Không ngờ, thực sự không ngờ còn có thể làm thế này, thời ông nội các con, trước Giải Phóng đánh xe lớn vào thành bán thịt lừa, đi về mất một ngày một đêm, kiếm chẳng được là bao, ai ngờ có một ngày làm lớn thế này chứ?... Bảo Anh, lúc khác con về nhà tính cho kỹ, mở cái hiệu thế này tốn bao tiền, theo đó mở cái khác ở thành phố, xem mở ở đâu tốt, mở dăm ba cái. Thôn chúng ta sau này không kém gì Hoa Tây, Đại Trại, bằng vào sản nghiệp thịt lừa này đủ ăn mấy đời."
"Ông nó, thằng ngốc nhà Đản Đản nói muốn vào thành phố làm việc, tôi phải bảo sao?" Bà Sử tranh thủ lúc ông già vui vẻ, nói đỡ cho thân thích:
"Tới đi, sắp thiếu người lắm rồi." Sử Bảo Toàn phất tay:
"Còn có con gái nhà Ngũ Bảo nữa, cho tới không?"
"Cho tới hết, nói không chừng còn chưa đủ ấy."
Nghe tới đó Tiểu Bảo Quý tranh thủ nhảy vào:" Cha, con cũng tới thành phố làm việc nhé?"
"Cái thằng ngốc này, tương lai con là ông chủ rồi, còn làm gì nữa?" Bà Sử vui vẻ vỗ má con trai:
Sử Bảo Anh nghe mà câm nín, chuyện làm ăn đâu thể qua loa như thế, nếu ở Sử Gia Thôn mọi thứ qua loa một chút còn được, đây là thành phố, không cẩn thận là hỏng việc như chơi, cô thấy kinh doanh được thế này không dễ dàng gì đâu:" Cha, làm thế sao được, thằng ngốc nhà Đản Đản nói chuyện không sõi, lắp ba lắp bắp, cha bảo nó làm gì? Con bé Xuân Đào nhà Ngũ Bảo mới mười sáu, cha dùng lao động nhi đồng..."
"Ra chỗ khác, không cho bọn chúng tới thì người ta rỉa rói sau lưng cha à?" Sử Bảo Toàn cắt ngang lời con gái, chắp tay sau lưng lên lầu, không thèm nghe, ông ta gia trưởng cả đời rồi:
Bà Sử nghe con gái nói thế không vui, thế là bắt đầu lải nhải, chưa gả đi đã ăn trong rào ngoài rồi, còn lườm con gái một cái khó chịu, kéo con trai lên lầu. Tiểu Bảo Quý chẳng hiểu cái gì, lè lưỡi trêu chị.
Cũng chẳng làm gì hết, đến xem thôi, Sử Bảo Toàn nhìn khách nườm nượp, hứng trí rất cao, sắn tay áo lên cầm dao làm việc, cười ha hả với khách, bà Sử thì đứng cười híp mắt, Tiểu Bảo Quý thi thoảng ăn vụng. Chi có Sử Bảo Anh lặng lẽ đi ra ngoài, cứ thấy chuyện này phát triển có gì đó không ổn. Quen biết Đơn Dũng từ Lư Viên tới nay đã vài năm, hai người luôn có phần tín nhiệm và ăn ý, mỗi lần có chuyện gì Đơn Dũng luôn tâm sự với cô. Nhưng sau đó, cô mơ hồ chẳng biết gì cả, thậm chí buổi sáng nghe toàn bộ quá tình từ miệng cha mình, cô vẫn ngàn vạn lần không tin.
Mình phải hỏi cậu ấy, Sử Bảo Anh suy nghĩ, điều cô muốn hỏi rất nhiều, nhưng câu cô muốn hỏi nhất, vì sao y lại thành ra như thế, vì sao đối xử với cô như thế, ngay cả một lời cũng không nói cho cô biết. Khi rút máy ra bấm số thì... Tắt máy rồi.
Một kết quả không ngờ, nhưng chẳng hề bất ngờ làm Sử Bảo Anh đứng ngây ra bên xe rất lâu.
.......................