← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 78 Báo thù dang dở lòng bứt rứt.  (2)

Từ hồ Chương Trạch về tới thành phố chỉ mất hơn nửa tiếng, có điều Đơn Dũng gần trưa mới về tới nhà ở Hưởng Mã Trại, đi qua chỗ rẽ góc núi, từ xa nhìn thấy chiếc xe đỏ rực, trong lòng giật đánh thót, Tống Tư Oánh tới rồi.

Vì sao lại giật mình, e là do thời gian qua mải câu Đào gia tiểu thư, cho nên quên mất vị cổ đông này, giờ tới Hưởng Mã Trại tám phần biết chuyện chuyển nhượng cửa hiệu rồi.

Quả nhiên xe vừa mới dừng, nghe thấy Tống Tư Oánh từ trong xe chạy ra, tiếng giày cao gót đi như đang phẫn nộ, rầm rầm rầm tiến tới. Đơn Dũng đang mở khoang sau lấy đồ ra cười nịnh:" Bà chủ Tống, sao lại có tâm tình tới nhà tôi thế?"

"Anh bớt chớt nhả đi, cả ngày làm cái gì vậy, tim đâu cũng không thấy." Tống Tư Oánh nóng máu đi tới đẩy một cái, động tác kiểu lưu manh gây sự đánh nhau:

"Đi câu cá, câu được mỹ nhân ngư." Đơn Dũng vừa nói vừa nhìn áo lông phấn hồng, rất phù hợp với gương mặt trái xoan và mái tóc vàng của Tống Tư Oánh, lúc này tâm tình tốt, không để ý tới thái độ ác liệt của cô:" Phát tài rồi, cái áo này bằng tiền cái xe của tôi."

"Đừng cười với tôi." Tống Tư Oánh cướp lấy đồ trong tay Đơn Dũng đặt xuống đất, nổi cơn tam bành xỉa tay vào mặt Đơn Dũng:" Tôi hỏi anh, chuyện cửa hiệu là sao? Có phải bán cho người Sử Gia Thôn rồi không?"

"Ừ đúng." Đơn Dũng gật đầu:

"Cứ thế mà bán à?"

"Ông ta trả 40 vạn, nói ra thì kiếm lớn."

"Anh não heo à, đồ ngu xuẩn, sao anh còn ngu hơn cả Lôi Đại Bằng thế hả, anh không biết một ngày cửa hiệu thu được bao nhiêu tiền không?" Tống Tư Oánh đau đớn vô kể xỉa tay vào mặt Đơn Dũng:

"Ê ê, cửa hiệu của tôi lại không được bán à?" Đơn Dũng liên tục lùi lại:

"Còn phần của tôi nữa."

"Cô chỉ là cổ đông nhỏ, tôi có quyền quyết định. Cô tức giận thế làm gì, tôi đâu phải không chia cho cô."

" Chỗ đó thì đáng gì chứ, anh không thấy vất vả lập nên cửa hiệu như thế chẳng dễ dàng à? Được vài ngày tốt đẹp đã hai tay dâng cho người ta, anh không thấy tiếc sao? Bỏ vụ làm ăn tốt như thế cầm mấy chục vạn làm được gì, vài ngày nữa thôi anh sẽ hối hận... Đáng đời anh, tới lúc đó muốn mua thuốc hối hận cũng không có chỗ mà mua đâu... Anh tưởng 40 vạn to lắm à... Anh thông minh lắm cơ mà, sao toàn làm chuyện ngu ngốc." Tống Tư Oánh mắng Đơn Dũng không ra gì, đã thế còn đen huyện trong trường ra mắng luôn:

Đơn Dũng đợi cô mắng chửi chán chê đặt một túi nhỏ vào tay:" Mắng xong rồi thì đi ăn cơm thôi."

" Aaaaaaaa, tức chết mất." Tống Tư Oánh tức tối ném cái túi đi, Đơn Dũng thản nhiên vác đồ của mình, làm cô giận giữ nhặt túi lên, đuổi theo sau kích động đá đít y:

Hai người đi tới nhà Đơn Dũng, giữa trưa, khách tới bốn bàn, Đằng Hồng Ngọc mắng con trai đi chơi đâu sao giờ mới về, thoáng cái quay sang hỏi Tiểu Tống muốn ăn gì?

Trong hoàn cảnh như vậy Tống Tư Oánh không thể không đóng giả làm cô gái ngoan, để lại ấn tượng tốt với bác trai bác gái. Nhưng không ngờ gặp được bác gái ưa chuyện, hẳn là thấy cô và con trai bà có vẻ rất thân cận, tựa phát hiện huyền cơ nào đó, nắm tay cô hai mắt tỏa sáng hỏi:" Tiểu Tống, năm nay cháu bao nhiêu, có bạn trai chưa..." Sau đó đi đưa tức ăn, quay về lại không quên nói với Tống Tư Oánh một câu:" Tiểu Tống, nhất định ở lại ăn cơm nhé, cha Đơn Dũng làm cơm ngon lắm, nếu cháu thích, bác ngày ngày làm cơm cho cháu ăn."

Rõ ràng là lời quan tâm, lại khiến Tống Tư Oánh bị hỏi tới đỏ mặt, nhưng khó từ chối nhiệt tình của người ta, cô đành cùng Đơn Dũng ăn trưa. Ăn chẳng yên thân, bởi vì bác gái cứ thi thoảng lại tới xem, đến khi ăn xong, cơn giận cũng chẳng còn nữa. Nhưng bác gái còn hăng lắm, nghe con trai nói muốn nói chuyện với Tống Tư Oánh, càng mừng:" Tiểu Tống à, buổi tối tới nhà bác ăn cơm nhé, dù sao thời gian này Đơn Dũng rảnh lắm, để nó ngày ngày bồi tiếp cháu cũng được."

Tống Tư Oánh mặt đỏ dừ, đi như chạy khỏi nhà Đơn Dũng. Đơn Dũng cũng muốn đi bị Đằng Hồng Ngọc tóm lại, chưa kịp nói Đơn Dũng đã giành trước nói:" Mẹ đúng là có nhãn quang, đừng nói nữa, đúng như mẹ nghĩ đấy, con phải đi cùng cô ấy."

"Mau mau đi đi." Đằng Hồng Ngọc vẫy tay cười toét miệng, nhìn con trai và Tiểu Tống cùng lên chiếc xe đỏ, hài lòng lắm, tâm trạng vui vẻ rất lâu:

Trong xe thì khác hẳn, Tống Tư Oánh suốt nửa ngày trời thiếu tự nhiên, mãi mới bình thường lại, vừa đi vừa nói:" Đơn Dũng, mẹ anh, làm sao lại như thế?

"Thế là thế nào?" Đơn Dũng cười:

"Cứ tra hỏi chuyện riêng tư của tôi, tôi ngại không thể không nói." Tống Tư Oanh rất tức:

"Cho nên tôi bảo cô, đừng tùy tiện tới nhà tôi, nếu là nam thường sẽ bị mẹ tôi nhận làm con nuôi, nữ càng phiền, mẹ tôi sẽ tiếp đãi như con dâu, ha ha ha ... Đừng để ý, mẹ tôi từ nhỏ đã vào đoàn kịch, chẳng có văn hóa gì cả, đối với ai cũng nhiệt tình như thế."

"Nhiệt tình thật, nhưng làm người ta không chịu nổi... Được rồi, quay về chuyện kia...

Đơn Dũng chặn trước:" Nếu cô tiếp tục mắng tôi, chúng ta cắt đứt, đường ai nấy đi."

"Thèm vào ấy, anh tưởng tôi thích liên quan tới anh chắc, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với tôi lấy một tiếng, không coi tôi là bạn chứ gì?" Tống Tư Oánh bực bội:

Đơn Dũng chỉ tay:" Bằng vào thái độ này của cô, tôi không tìm cô thương lượng là đúng. Quán thịt ngâm Hưởng Mã Trại thế phát triển quá mạnh, giống nhân vật phản diện, trong một đêm đã cuốn phăng cả thị trường Tây Uyển, nhìn thì phồn vinh đấy, thực ra đã nguy cơ tứ bề rồi. Không nhân lúc đang được giá bán đi, đợi lúc khó khăn thành củ khoai nóng, cô có ném ra đường cũng chẳng ai nhặt."

Nghe y nói cũng có chút hợp lý, song Tống Tư Oánh vẫn đau lòng lắm:" Dù anh nói đúng nhưng tới khi cửa hiệu đi xuống vẫn còn tời gian dài, tới khi đó đâu chỉ kiếm được 40 vạn."

"Đúng thế, tôi biết, nhưng vài ngày nữa thôi phải trả tiền thuê nhà 3 năm, phải ném vào đó hai mấy vạn."

" Kiếm được tiền là còn sợ không trả được tiền thuê là, đồ keo kiệt."

"Tôi không sợ, nhưng nếu có chuyện làm ăn tốt hơn, việc gì tôi phải để tiền chết cứng ở đó." Đơn Dũng nhún vai:

Két! Xe phanh gấp, Tống Tư Oanh quay ngoắt đầu sang, bằng vào hiểu biết của cô với Đơn Dũng, y mà thản nhiên như vậy, e là có cách thật, ngọt nhạt:" Ồ, thì ra có đường làm ăn khác, tốt quá, xem ra tôi ăn no rửng mỡ rồi."

Dỗi rồi, nếu làm bừa làm bậy còn có thể tha thứ, nhưng hết thảy giấu diếm cô thì không thể tiếp nhận. Đơn Dũng hiểu tâm lý đó:" Đừng, cô không tìm tôi, tôi cũng tìm cô."

"Tìm tôi à? Tìm tôi làm cái gì chứ? Tôi biết cái gì đâu." Tống Tư Oánh hờn dỗi:

" Cô nhìn lại xem, kỳ thực chỉ đầu tư hơn 10 vạn, từ lợi nhuận 2 tháng là 30 vạn, bán đi 40 vạn, kiếm đâu ra vụ làm ăn tốt thế? Nhưng kiếm được tiền là nhờ ôm chân Sử Gia Thôn, chuyện tốt đâu để giành cho chúng ta, khi người ta nhận ra là chúng ta không còn cơ hội nữa." Đơn Dũng thở dài, thân phận không đủ để giữ vụ làm ăn lớn như vậy:" Tôi kiếm đường khác lại hợp tác kiếm mẻ nữa, nói không chừng còn kiếm hơn lần này."

Tống Tư Oánh nghĩ lại, cô dốc lòng vào chuyện tuyển sinh cũng không có thu nhập cao như vậy, có điều chưa nguôi giận:" Anh chẳng nói gì với tôi thì tôi hợp tác với anh thế nào, lại muốn tôi ứng tiền à?"

"Đúng, ứng tiền." Đơn Dũng trả lời làm Tống Tư Oánh hừ mạnh, Đơn Dũng bảo để mình lái xe, hai người đổi vị trí:" Cho tôi hai tiếng để tôi thuyết phục cô, nếu cô không đồng ý, coi như tôi mù, thế nào?"

"Chả thế nào, chia tiền, đường ai nấy đi, muốn dụ tôi ứng tiền cho anh à, đừng mơ." Tống Tư Oánh tuy rất tò mò, nhưng do còn đang giận nên át hết thông minh thường ngày:

"Nói sớm quá đó.." Đơn Dũng lái xe xuống núi, nhếch môi tự tin: