← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 77 Báo thù dang dở lòng bứt rứt.  (1)

Ánh mặt trời mùa đông lờ mờ chiếu lên khách sạn, trong căn phòng khoảng sáng khoảng tối, một cặp mắt lười nhác mở ra, hơi nghiêng đầu nhìn giai nhân gối đầu lên tay mình, mặt xuất hiện nụ cười, kiểu cưới đắc ý của nam nhân khi đưa được cô gái lên giường. Điều khác biệt duy nhất là trong sự đắc ý đó mang theo thỏa mãn và khoái trá.

Rất nhiều năm trước, Đơn Dũng từng đứng ở bên đường nhìn Đào Thành Chương quát tháo công nhân rỡ tấm biển "Lư Uyển Lâu", khi đó cô gái trần truồng đang nằm bên cạnh này đứng ở bên ông ta, trong tiếng pháo nổ vang, cô vỗ tay reo hò. Khi đó Đơn Dũng căm hận nghĩ, sẽ có một ngày y phải đè mỹ nữ đó dưới người, thô bạo dày vò.

Có điều lý tưởng và hiện thực xuất hiện sai lệch trong đêm hôm qua, đúng là y ra sức dày vò cô, có điều mang theo thành phẩn sảng khoái, đè cô dưới người lại là vì tình dục dâng trào. Nghĩ tới mình khao khát báo thù bao năm lại khiến giai nhân sung sướng rên siết, Đơn Dũng dở khóc dở cười.

Có kiểu báo thù nào như thế cơ chứ, có điều hình như không tệ, hồi tưởng lại cảm xúc cả đêm phong lưu, Đơn Dũng khẽ kéo chăn, động tác rất nhẹ nhàng, vén lên, muốn thưởng thức lần nữa.

Trong căn phòng lờ mờ, thân thể trắng trẻo đó tựa như bức tượng điêu khác bằng bạch ngọc, Đơn Dũng vuốt ve bầu vú kề sát mình, trơn mịn mà mềm mại, tựa như chất liệu lụa thượng hạng, làm người ta vuốt ve không thỏa mãn được. Tay từ từ đi xuống cái bụng nhỏ bằng phẳng, tay hơi dừng lại, sau đó cười ranh mãnh đi xuống dưới.

Ứ một tiếng, Đào Thiên Hạc đang ngũ phát ra tiếng rên khẽ rụt người lại, cô tỉnh rồi, mơ màng né tránh. Đơn Dũng bật cười. Ý thức Đào Thiên Hạc khôi phục, nghiêng người qua lẩm bẩm "đáng ghét", vươn tay ra lấy di động trên bàn đầu giường, đó là động tác đầu tiên mỗi khi cô thức dậy. Đơn Dũng từ phía sau ôm lấy cô, áp lên tấm lưng như láng mịn như tơ lụa của cô, áp sát vào cặp mông tròn của cô, vùi đầu giữa mái tóc dầy, ngửi mùi tóc lẫn mùi thơm cơ thể, hôn lên tai cô.

Đào Thiên Hạc vừa mở mày vừa trách:" Đừng quấy, bị anh lừa rồi."

"Hả, lừa cái gì?"

"Còn dám nói, rõ ràng là anh không có ý đồ gì tốt đẹp, hôm qua không phải đi câu cá, mà coi tôi là cá để câu đúng không?"

Đơn Dũng cười ha hả:" Bây giờ mới phát hiện ra có phải quá muộn rồi không?"

"A, muộn thế này rồi, tám giờ hơn, bao nhiêu điện thoại chưa nhận... Tôi đi đây, anh đừng đắc ý... Á " Đào Thiên Hạc cầm di động ngồi bật dậy, không ngờ bị Đơn Dũng kéo lại, tích tắc sau cảm thấy hạ thân đau đớn vì bị nhét đầy, lúc đó cô như không thở nổi, toàn thân co giật, gục trên người Đơn Dũng, sau đó ánh mắt thêm mơ màng, thủ thỉ giận dỗi: "Nhẹ chút, đừng thô lỗ như thế."

"Nam nhân không thô lỗ, nữ nhân không thoải mái." Đơn Dũng ghé tai cô nói làm Đào Thiên Hạc cười khúc khích, khẽ cắn vào vai y, cảm thụ khoái cảm dồn dập:

Lần này không thô lỗ như đêm qua nữa, cả một đêm khích thích lúc này chẳng qua là ôn nhu kéo dài, Đơn Dung nhìn Đào Thiên Hạc quỳ trên giường, toàn thân trắng bóng không tỳ vết, trắng tới mức làm người ta hoa mắt, da dẻ trơn mịn như ngọc, từ vai tới eo tạo thành đường cong kinh tâm động phách, cặp mông tròn căng nhô lên một cách khoa trương, nối liền cặp đùi dài, đẹp không sao tả siết, càng thêm nhiệt tình.

Sắc trời sáng hẳn, Đào Thiên Hạc cưỡi trên người Đơn Dũng liên tục nhấp nhô, hai tay che ngực, có chút xấu hổ hai tay ôm ngực không cho Đơn Dũng nhìn. Đơn Dũng lấy sức tách ra, cô cười khanh khách nằm úp xuống, nô đùa không cho y toại nguyện.

Reng reng reng... Tiếng chuông điện thoại vừa vang lên, Đơn Dũng thấy hạ thân bị siết chặt đột ngột, suýt nữa thì đầu hàng. Đào Thiên Hạc dừng động tác, cầm di động, vẫn cưỡi trên người y, khẽ suỵt một cái:"... Alo, cha, con đang ở trên đường, lát nữa tới..."

Là Đào Thành Chương, Đơn Dũng không khỏi trào dâng khoái cảm báo thù, ông ta mà biết con gái bảo bối mình đang làm gì, không biết cái mặt đặc sắc thế nào. Tâm tư của y vừa sinh ra, cô gái đang có gắn kết chặt chẽ với y liền nhận ra ngay, đưa tay néo một cái trấn áp.

Vừa cúp điện thoại, động tác ôn nhu lại tiếp tục, Đào Thiên Hạc mông chuyển động mỗi lúc một nhanh, cầu khẩn trong tiếng rên đứt quãng:" Lần này thôi nhẽ, tôi phải về làm việc rồi."

Nói xong chu môi ra hôn Đơn Dũng thật sâu, Đơn Dũng ngồi dậy, xoay người cô lại, ấn xuống giường, tấn công như cuồng phong bạo vũ. Bị động tác kịch liệt kích thích, Đào Thiên Hạc nắm chặt lấy ga trải giường, cắn răng,  hàng mi nhíu làm một, mồ hôi chảy theo gò má.

Cánh môi quyến rũ của cô theo từng nhịp ra vào của Đơn Dũng mà phát ra tiếng rên xiết như nức nở, kêu càng lúc càng lớn, tới khi miệng há to mọi âm thanh như kẹt trong cổ họng, kêu cũng không kêu ra được, hồi lâu sau như bị điện giật lan tỏa toàn thân, cô nhũn người ra, tới xương cũng muốn bủn rủn.... Động tác Đơn Dũng dừng lại, Đào Thiên Hạc vẫn nằm bẹp ở đó, người co giật, khoái cảm quá mạnh làm cô tựa hồ lịm đi trong thời gian ngắn, lúc lâu sau mới tỉnh.

"Chát" Khẽ tát Đơn Dũng một cái, Đào Thiên Hạc cuốn chăn nhảy xuống giường, quay đầu lại ném cho cái lườm tình tứ, mắng:" Gia súc."

Đây không phải lời xúc phạm, mà là lời tán thưởng. Đơn Dũng cười thở ra một hơi dài, nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm, cảm giác rất có thành tựu. Đào Thiên Hạc tắm qua loa chạy ra, đi khắp phòng tìm quần áo, đồ lót dưới sàn, quần ở ghế sô pha, tất chẳng biết đâu rồi... Thoáng chốc lại thành cô gái bạch phú mỹ cao ngạo, vừa mặc quần áo vừa buộc tóc. Đơn Dũng nhắc:" Đừng lái xe của tôi đấy."

Đào Thiên Hạc xì một tiếng:" Sợ người ta không biết cái xe nát của cậu à, tôi dùng xe đưa đón của khách sạn."

Nói rồi nhặt túi xách ở đầu giường đeo lên vai, khi đi ra tới cửa quay đầu lưu luyến nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng làm bộ sợ hãi kéo chăn che ngực, khẩn trương nói:" Cô yên tâm, chuyện hôm nay tôi không nói với ai đâu."

Đào Thiên Hạc phì cười, định nói cái gì mà chính bản thân lại quên mắt rồi, mặt đỏ au như táo chín, quay lại nhéo tai Đơn Dũng xoắn mạnh, nghĩ tới cảm giác mỹ diệu tột độ đêm qua, cô không ngờ nam nữ hoan ái có thể đạt khoái cảm lớn đến thế, lưu luyến hôn y một cái thật sâu mới đi.

Đi thật rồi, tiếng giày cao gót đã biến mất rất lâu Đơn Dũng mới lười nhác vặn mình mấy cái rời giường, đi tắm rửa. Lúc quay về phòng ngồi xuống mới thấy toàn thân kiệt quệ, không có lấy chút tinh thần nào, lại nằm xuống nhưng không ngủ, cứ thấy chuyện trái với dự tính hết sức.

Chứ còn sao nữa, vốn y chỉ muốn báo thù, giờ người bị báo thù lại sung sướng như vậy có bẽ mặt không, thậm chí Đơn Dũng thấy nếu phát sinh đoạn tình cảm với bà chị này là loại cuộc sống không tệ.

"Không được, mình ngàn vạn lần không thể sa lầy, bà chị lẳng lơ này nói không chừng đội cho chồng tương lai cả đống nón xanh ấy chứ." Đơn Dũng vỗ đầu, trấn áp suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, mỹ nữ này lang chạ chút còn được, chớ nghĩ chuyện nghiêm túc, mặc quần áo lấy di động mở máy chuẩn bị đi:

Tiếng báo tin nhắn tới, thuận tay kéo xem, Đơn Dũng cười, tin báo doanh thu hôm qua, 40 vạn.

Con lừa già xem ra nóng ruột thu hồi cái cửa hiệu rồi, vừa định bỏ di động xuống thì phát hiện còn một tin nhắn nữa, hiển thị là Tả Hi Dĩnh. Từ khi cố tình bỏ lại phần tình cảm kia, y cố tình lãng quân, có điều sư tỷ vẫn ngày ngày 0 giờ đêm gửi tin cho y, dù y có lúc cố tình không trả lời, cô vẫn gửi đều đều.

"Hôm nay tôi thấy dự báo thời tiết nói, không khí lạnh phương bắc sắp tới, chú ý sức khỏe." Sau đó lại tin nhắn nữa:" Cha tôi về rồi, cám ơn các cậu khoản đãi."

Dọn dẹp xong đồ đạc, Đơn Dũng bực bội rời phòng, đến khi vào thang máy, lòng vẫn giằng xé.

Con mẹ nó, cuộc sống làm sao rối rắm như vậy.

....................