← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 80 Hôm nay bước đi bước đầu tiên.  (2)

Từ xưởng đồ gỗ đi ra, xe tiếp tục đi về phía bắc, chính là phương hướng xã Tróc Mã, nói là đi xem địa điểm. Tống Tư Oánh nhìn hồi lâu, cuối cùng không chịu được nữa, hỏi thẳng:" Đơn Dũng, rốt cuộc anh định làm cái gì? Nói luôn đi không được à? Bán thịt lừa vài ngày bị lừa đá vào đầu rồi hay sao? Anh làm cái gì thế hả?"

"Nhìn vậy mà cô chưa rõ à, hộp quà cổ điển, hộp chia ngăn, đựng mấy món đồ rang khô, cô nói để trong nhà có phải là phong cách không? Tiền của nữ nhân là dễ kiếm nhất, cô nghĩ mà xem, bất kể là cô bé hay bà già, đều có bệnh chung là miệng ăn không ngừng, sản phẩm của chúng ta là nhắm vào sở thích này..." Đơn Dũng nói dở thì bị Tống Tư Oánh thò tay đánh, y cười né ngay, nắm chặt vô lăng:" Đang lái xe đấy, đừng đùa."

Phương hướng thì biết rồi, nhưng con đường này đi được hay không thì Tống Tư Oánh không nắm chắc, nói thẳng:" Được hay không vậy, coi như nhảy nghề khác rồi còn gì?"

"Người thì tham ăn, bán cho thứ ăn tham, nhảy gì mà nhảy." Đơn Dũng nhún vai:

"Vậy anh phải phát triển bao loại hộp thức ăn, phải thu bao nhiêu loại quả khô, cần bao nhiêu người đóng gói? Chưa nói cái khác, riêng việc xuống quê thu gom những thứ này đã làm anh chết mệt." Tống Tư Oánh tiếp tục bới móc.

"À, quên nói với cô, tôi đã làm xong hết rồi."

Đơn Dũng cười đưa ra đáp án làm Tống Tư Oanh líu lưỡi, hơn nữa lần này đi xem cơ sở. Cơ sở là một cái xưởng gia công lương thực hiệu ích không tốn lắm của trấn, tiền thuê cả năm có 2 vạn. Đơn Dũng hô to quá rẻ, làm Tống Tư Oánh tức lắm, suốt dọc đường đả kích tính tích cực của y, nói tiêu thụ khó thế nào, phân phối hàng khó thế nào, khai phát thị trường khó thế nào. Nói đi nói lại là nguy hiểm thị trường quá lớn, Đơn Dũng đầu tư mù quáng sẽ ngã dập mặt.

Hai người tranh cãi mãi, tạm thời không ai thuyết phục được ai, huống hồ Tống Tư Oanh còn giận hơn, giận ở chỗ tên này sớm làm hết mọi việc, chỉ báo cho cô kết quả, nếu không phải hôm nay cô tới tám phần là còn chẳng nói.

Xe đi trên đường cấp hai rời khỏi địa giới xã Tróc Mã, tới trấn Triều Dương cách Lộ Châu 30 km, bên đường cách trấn vài km, xe đỗ lại trước nơi chẳng có biển báo gì, Tống Tư Oánh nhìn trố mắt.

Tên khốn này chơi lớn rồi, địa điểm rất rộng, tới ba bốn chục mẫu, bao la mênh mông, một bên là sân phơi, một bên bốn nhà kho lớn như bốn cái pháo đài, xung quanh pháo đài người đông nhung nhúc, giống đang thu lương thực. Cảnh tượng này Tống Tư Oánh mới chỉ thấy trên TV, bên trong thu, bên ngoài còn có xe ba bánh, xe gia xúc, chở từng bao tải lớn nhỏ tới. Tống Tư Oánh mãi mới hoàn hồn, miệng lắp ba lắp bắp:" Anh... Anh ném hết tiền vào đây rồi à?"

"Ừ, tôi gom được bảy tám chục vạn, ném cả vào đây, từ khi thảo luận dùng xưởng gia công máy móc mở rộng làm ăn với Sử Gia Thôn không thành là tôi biết cái cửa hiệu kia không có tương lai rồi, tôi chuyển qua nơi này. Mấy chục vạn ném vào thành phố chẳng ai để ý, nhưng ở đây gây hiệu ứng oanh động, hồi sinh nơi này đấy." Đơn Dũng lần đầu tiên tiết lộ huyền cơ, té ra y chuẩn bị cả tháng rồi chứ chẳng phải là nhất thời nóng đầu mà làm.

Có điều Tống Tư Oánh vẫn chưa hiểu, hồ nghi đi theo Đơn Dũng, Đơn Dũng chào người trông coi nơi này là chú. Hỏi ra mới biết là hiệu trưởng tạm quyền trường trung học xã, tên Đơn Trường Căn, vì chuyện làm ăn của cháu trai mà nghỉ hưu sớm, dù sao tốt hơn là ở trong thôn, huống hồ công việc thu mua lương thực phụ, quả khô với người ở quê mà nói là chuyện nhỏ, chỉ đưa tiền là xong, khỏi cần hóa đơn giấy tờ, người ta sẽ chở tới.

Mấy người đi tới một cái kho, nhìn lướt qua, nào là đỗ tương, đỗ xanh, cao lương, vừng, còn có cả hạch đào, quả thông rất đắt. Đơn Dũng gập ngón tay tính, có hai mấy loại, minh họa trên không, nếu những thứ này đều đem rang khô cho vào hộp thức ăn cổ kính kia, sẽ bắt kịp đợt chi tiêu Tết. Nếu đem lương thực phụ đóng gói đẹp đẽ, có khi còn thay đổi thói quen tặng quà trong thành phố. Thực ra không cần nhiều, chỉ cần lọt vào mắt xanh của một phàn nhỏ thị trường cũng đem lại cơ hội lớn.

Đương nhiên quan trọng nhất là Đơn Dũng đứng ở thế bất bại, dù chuyện hộp thức ăn không bán đi được, đợi khai xuân số lương thực này sẽ lên giá. Mang tới xưởng chế biến trong thành phố, hiệu đồ khố, hiệu thuốc bán, không tới mức lỗ hộc máu.

Nói như vậy thì xem chừng cũng ổn thỏa lắm, thuần túy là thu mua lương thực phụ, loại quả khô, hạt khô, những thứ thổ sản này ở quê dù tám mười cân cũng chẳng đáng tiền. Có điều nếu đóng gói mang vào thành phố bán, tất nhiên giá tăng không ít, Tống Tư Oánh ngẫm nghĩ, làm ăn tất nhiên là có nguy hiểm rồi, nhưng ở mức độ này thì chấp nhận được.

Dần dần Tống Tư Oánh bị thuyết phục, tuy thế nhìn đống lương thực số lượng ước chừng phải tới mấy chục tấn, cô vẫn có chút sợ hãi, nhất thời không quyết định được. Đơn Dũng kéo tay Tống Tư Oánh ra sau một đống bao tải, cảnh giác nhìn quanh không thấy ai, ghé tai cô thì thầm hồi lâu.

Nét mặt Tống Tư Oánh dần trở nên vui mừng, lo âu biến mất hết, đợi nghe Đơn Dũng nói xong thì cô đã che miệng cười nghiêng ngả, hồi lâu không nói lên lời, chắc là nghe được huyền cơ lớn.

"Giờ cô đã yên tâm rồi chứ? Thế nào, nói một câu đi chứ?" Đơn Dũng nhìn Tống Tư Oánh kỳ vọng, tay chọc chọc:

Vị trí này hơi nhạy cảm, Tống Tư Oánh đứng mé bên Đơn Dũng, bị y chọc chọc vào eo, cao thêm chút nữa thôi là vào chỗ không nên đụng chạm rồi, cô không vui đánh bạt móng lợn của y, lườm một cái. Đoán chừng chẳng phải giận chuyện này, mà là giận làm lớn như thế rồi mà giấu mình bao lâu, Tống Tư Oánh mắng:" Chẳng ra làm sao cả, Đơn Dũng, tôi nói rõ ràng cho anh biết, sau này anh còn dám tự ý chủ trương thì đừng hi vọng tôi giúp anh."

"Đương nhiên rồi, sau này tôi sẽ nghe cô chỉ huy, được chưa?" Đơn Dũng nghiêm mặt đồng ý, rồi lại cười toét miệng nhỏ giọng giục:" Mau quay về lấy hết tiền ra cho tôi, có bao nhiêu tiền hay bấy nhiêu, cái trường học nát của cô, không làm nữa cũng được. Vụ làm ăn này mà làm tốt, đổi cái Audi là chuyện vặt... Phía bên tôi vài ngày nữa là tiêu hết tiền, đợi khi tuyết xuống mà chưa làm xong là hỏng."

" Ái dà, biết rồi, người ta không nói là không cho anh... Ngẩn ra làm gì, đi thôi, hôm nay tâm tình không tệ, lát nữa về thành phố đi dạo với tôi." Tống Tư Oánh đã bị thuyết phục, kéo Đơn Dũng một cái, chỉ là vẻ mặt làm sao trong vui mừng lại còn mang theo vẻ thẹn thùng?

Lại nhìn Đơn Dũng, trông có vẻ hào hứng bồi tiếp mỹ nhân, nhưng mà động tác làm sao lại có vẻ làm bộ làm tịch thế? Trông chẳng tự nhiên tí nào cả.

Bốn cái kho lớn, còn có máy xay bột, máy tuốt hạt, máy sấy khô đều đủ hết, thậm chí Tống Tư Oánh còn thấy thành phẩm đã đóng gói, tên văn vẻ "Lộ Phong". Nghe Đơn Dũng đắc ý nói, mấy chục vạn đầu tư đã giải quyết được vấn đề công ăn việc làm của hai mấy công nhân vừa thất nghiệp, trong đó có mấy hộ suốt ngày đi khiếu nại, ngay cả bí thư trấn ủy bị kinh động, chuẩn bị cấp y vinh dự "nhà doanh nghiệp thanh niên" toàn trấn, khiến Tống Tư Oánh lại một phen cưới nghiêng ngả.

Hai người đi xem hết một vòng, khi sắp đi, quay đầu lại nhìn cái kho lớn dài mười mấy mét, bên trong là công nhân bận rộn, rồi từng chiếc xe chạy ra chạy vào, cả một khu nhà xưởng rộng bao la, cả Tống Tư Oánh cũng phải dâng lên một cảm giác thành tựu.