Q2 - Chương 81 Thiên hạ xôn xao đều vì lợi. (1)
Kinh doanh cái này ấy à, cái thứ vớ vẩn này thì có gì hay?" Một câu hỏi hết sức khinh bỉ, xuất phát từ người trẻ tuổi ngồi trong xe passat, ngón trỏ và ngón cái lấy điếu thuốc từ miệng ra, ném xuống lòng đường, cái mặt trông như thằng Hán gian không ưa nổi:
Ngồi bên cạnh ở ghế phụ lái là một tên béo cũng chẳng khiến người ta có thiện cảm hơn, Tiền Mặc Hàm, không phải ai xa lạ, chính là thằng con trai ăn hại của Tiền Trung Bình.
Hai người lúc này đang ở đường Giải Phóng, mé bên chính là hiệu thịt ngâm Hưởng Mã Trại khách đông nườm nượp. Người hỏi là Trần Hoạn Hải công tử nhà cục trưởng phân cục công an, cái cửa hiệu nhỏ xíu không lọt vào mắt Trần công tử, nếu nói là tiếp nhận trung tâm tắm rửa, KTX hoặc là cái nhà nghỉ khác sạn nào đó thì còn đáng cân nhắc, ai cũng biết mấy thứ đó kiếm tiền nhanh.
Làm thằng bán thịt, nghe nó mất tư cách con người, đúng không?
" Anh Trần, anh đừng coi thường, hiệu tuy nhỏ nhưng tiền kiếm được không ít đâu, anh biết mỗi tháng ở đây kiếm được bao nhiêu không?" Tiền Mặc Hàm làm ra vẻ thần bí:
"Bao nhiêu?" Trần công tử giọng khinh khỉnh, dăm ba nghìn chẳng đáng để vào mắt:
"Ít nhất phải thế này." Tiền Mặc Hàm giơ ba ngón tay lên:
"Ba vạn à? Ờ, như thế thì cũng tàm tạm đấy."
"Ba mươi vạn đấy, thậm chí còn là ít nhất đấy nhé."
"Lừa tôi không biết tiền là gì hay sao?" Trần công tử vì con số này mà giật mình trừng mắt lên, rõ ràng không phải là vị đại công tử gì, với hắn ở thành phố này mỗi tháng vài vạn là sống sung sướng phủ phê lắm rồi, mấy chục vạn thì không dám nghĩ:
"Lừa anh làm cái gì, cách đây không xa có chi nhánh ngân hàng, tiền của họ đều gửi vào đó, ngày nào chẳng gửi vào vài vạn, hôm làm ăn tốt còn cả chục vạn. Anh đừng coi thường chuyện làm ăn này, con người ta sống chẳng phải trên ăn dưới chơi, phần dưới kiếm bao nhiêu tiền thì phần trên kiếm được bấy nhiêu tiền." Tiền Mặc Hàm khoe khoang chuyện làm ăn này:
Trần công tử ngẫm nghĩ, hết chép miệng lại vuốt mái tóc Hán gian, không tin tưởng tẹo nào:" Nếu kiếm tiền như thế thì ông già keo kiệt nhà cậu sao chịu chia phần cho tôi?"
Đây là điểm nghĩ không ra, hai người tuy là bạn đấy, nhưng chỉ vẻn vẹn giới hạn ở rượu chè với chơi gái thôi, Trần Hoạn Hải tuy vô dụng cũng biết mình dựa vào thân phận của cha mình mới được người ta nể mặt. Theo như kinh nghiệm của hắn, phàm là chuyện làm ăn cần ô dù bảo vệ mới cần loại người như hắn, nói thẳng ra là cái kiểu làm ăn có tí màu xám như là nhà khách, KTV rồi mấy hiệu mát xa gội đầu.
Chẳng lẽ nhà Lão Tiền lại kinh doanh gái gọi ngầm trong nhà hàng? Ai chơi thế, Trần Hoạn Hải nheo mắt nhìn một lúc, chẳng thấy liên quan gì cả.
Tiền Mặc Hàm không hiểu Trần công tử đang nghĩ gì trong đầu, hạ thấp giọng xuống nói:" Anh Trần, anh không hiểu cái hiệu này ai mở, chính là con mẹ nó đám thổ phỉ Sử Gia Thôn đấy, chúng tàn nhẫn lắm. Cha tôi nói Tần Lão Hổ và Khổng Tường Trung bị bọn chúng chơi cho sập tiệm. Tần Lão Hổ là ai? Chục năm qua ở khu Tây Uyển ai đụng vào được ông ta.... Nên nhà chúng tôi mở chuyện làm ăn này hơi sợ, kéo anh vào thêm tự tin."
"Nói láo, Tần Lão Hổ nợ mấy ngàn vạn ôm tiền chạy trốn, liên quan gì tới bọn chúng?" Trần công tử không tin, hắn có nguồn tin của mình:
"Vậy Khổng Tường Trung thì sao?" Xem ra Tiền Mặc Hàm cũng không rõ nội tình cho lắm:
"Càng không phải, cái thằng ngốc đó buôn bán lừa không có giấy phép, đem cả đàn lừa lớn vào thành phố, địa điểm chật hẹp, làm chúng phá chuồng chạy ra ngoài. Đúng là ngu không chịu nổi, không xử trí hắn thì xử ai? Đừng nói tiền phạt, riêng tiền làm hỏng trang thiết bị công cộng đù làm hắn đền nghèo luôn. Cha tôi nói hắn ở trong đó ngày ngày khóc hết nước mắt nhận sai với chính phủ." Trần công tử cười khẩy:
"Bất kể thế nào thì đám người kia cũng không dễ chọc đâu."
"Hiện giờ có ai dễ trêu chọc chứ? Đến cả đám tiểu thư ở KTV đường Hoàn Đông còn bãi công kìa, kêu ông chủ và cảnh sát bóc lột họ quá mức. Tôi nói cho cậu biết, thời buổi này chẳng vụ làm ăn nào là dễ làm hết, tôi cũng biết nhà cậu kinh doanh thịt lừa không tệ, nhưng ví tôi eo hẹp lắm, không có tiền đầu tư đâu."
Mặc dù Trần công tử hút Trung Hoa mềm, lái xe Passat, hàng hiệu trên người đổi ra NDT cũng vài nghìn, nhưng mà không ngại làm ra vẻ nghèo đói vét hòm bảy ngày không ra gạo.
Nghe tới đó Tiền Hàm mới nhận ra là năng lực biểu đạt của mình có vấn đề, té ra là Trần công tử tưởng rằng mình tới để lôi kéo đầu tư, vội nói:" Anh Trần, anh hiểu lầm rồi, có thân phận của cha anh, anh đầu tư kinh doanh gì chứ? Với giao tình của anh em ta, anh đưa tiền tôi cũng không lấy. Ý cha tôi là, anh lấy tiếng đầu tư thôi, khi khai trương tới đó, khi nào có chuyện anh tới nơi, thế là đủ... Chuyện còn lại cuối tháng tôi đưa tiền anh là được. Nhiều không nhiều, chút ý tứ thôi mà, chủ yếu vẫn là giao tình."
"À, lải nhải nửa ngày trời té ra là thế, vậy mà không nói sớm... Khách khí làm cái gì, đi nào, hôm nay tôi mời, chúng ta đi mát xa, đừng nói chuyện tiền bạc gì nữa, là anh em cả, ngại lắm... Có chuyện gì cứ nói một tiếng, chuyện lớn không làm được chứ chuyện nhỏ thì yên tâm đi. Cái gì mà thổ phỉ thôn chứ, thời buổi này thổ phỉ mặc đồng phục hết rồi, không tới lượt bọn chúng làm đâu."
Trần công tử nghe nói không mất tiền thì mừng lắm, thái độ thay đổi hẳn chở thằng con béo của Lão Tiền đi chơi.
Hiệu thịt ngâm phía sau làm ăn vẫn tấp nập, chỉ có điều thiếu đi một gương mặt quen thuộc, thêm vào vài gương mặt lạ.
Ngày hôm đó có lẽ là đêm trước khi thị trưởng bắt đầu chỉnh hợp, Tiền Trung Bình biết con mình làm chuyện đàng hoàng không ra sao chứ làm mấy trò bàng môn tà đạo thì chẳng có chút vấn đề gì. Khi có được tin Trần công tử đã nhận lời thì ông ta đang cùng Tôn Tồn Trí của Vị Nguyên thử máy móc, dù sao trước kia toàn làm thủ công, liệu có thể dùng nồi điện để chế biến món thịt n gâm không phải thử mới được, như nhiệt độ bao nhiêu, đun bao lâu, rồi nguyên liệu phối chế phải tăng giảm ra sao cho phù hợp. Nồi đầu tiên làm ra, nếm thử, lắc đầu, lại phải điều chỉnh tỉ lệ, đến nồi thứ N, ông chủ Tôn mới gật gù, tạm được.
Lúc này ông chủ Đào cũng rải người ra khắp nơi, làm một chuyện, tìm địa điểm! Nói một cách chính xác hơn là tìm một nơi kinh doanh diện tích không ít hơn 300 mét vuông, có tiền làm gì cũng dễ, riêng buổi sáng thôi có mười mấy nhà bàn xong ý hướng cơ bản, trừ phí chuyển nhượng cao ra thì những cái khác không thành vấn đề.
Cùng lúc đó nhà máy thịt Tây Uyển của Tây Thành cũng đang tích cực chuẩn bị, hai tháng qua chuyện làm ăn gần như bị cướp sạch. Người ngoài không biết chứ vấn đề không chỉ có thế, nhà máy xảy ra không ít chuyện khác, ảnh hưởng lớn nhất là ban đêm thường bị người ta đập vỡ cửa kính, nữ công nhân đi làm ca sáng bị người ta quấy rối, xe đông lạnh bị kẹt hai lần, còn bị đâm thủng lốp xe. Không nói cũng biết là thủ đoạn bẩn thỉu của đối thủ cạnh tranh, dù sao bọn họ cách Tây Uyển gần nhất, bọn họ không xuất hàng được, thị trường sẽ trống một mảng lớn.
Mơ hồ nhận ra chính là tên bán thịt lừa bị chém một dao đang gây sóng gió, nhưng mà loại người này giám đốc Vương không dám chọc vào, đành phải nhịn. Có một số chuyện mọi người đều biết, không phải đặt lên bàn thảo luận là giải quyết được... Giờ tốt rồi, vấn đề được giải quyết rồi, bọn chúng lục đục nội bộ, thằng ôn thần đi rồi, 10 ngày qua không ai đập cửa kính nữa.