← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 83 Thiên hạ xôn xao đều vì lợi.  (3)

Cuộc sống cứ như thế hồ đồ trôi đi, cũng may là chuyện kinh doanh quá bận rộn, Đào Thiên Hạc chẳng rảnh để ý chuyện riêng tư. Buổi trưa cha cô và mấy chú bác đều tới, mấy ngày qua lượng tiêu thụ vượt quá dự liệu,  doanh thu bằng quá nửa Lư Nhục Hương, đặc biệt là địa điểm này, gần với trường Tứ Trung và nhà máy Lộ Hoa, lượng bán lẻ cực kỳ khả quan. Thêm vào Đào Thành Chương cố ý cho vào phong cách của lẩu Lư Nhục Hương, cũng thành cách cục bán buôn lẫn bán lẻ, tất nhiên ai nấy cùng vui.

Ăn một bữa cơm, kết quả là ba nhà quyết định chọn địa điểm mở cửa hiệu thứ hai.

Thị trường là một quá trình bên lên bên xuống, người làm ăn trong thành phố đều hiểu, người dưới quê chưa chắc đã nhìn ra. Người trong cuộc nhìn thấu, người ngoài cuộc chưa chắc đã biết. Ví dụ như Sử Bảo Toàn đánh xe lừa cả đời, nuôi lừa cả đời, sờ cổ con lừa một cái là ông ta đoán ra bệnh của nó, chuyện làm ăn ông ta rõ ràng là chẳng nhìn ra.

Buổi trưa rời lò mổ, mặt ông ta hoang mang lắm, trước kia một ngày mổ 12 con lừa, ngày nhiều nhất thậm chí mổ tới 20 con, chỉ có không đủ thời gian, chứ không có chuyện thừa hàng. Tiếp nhận cửa hiệu được 10 ngày rồi, người trong thôn điều tới tăng thêm, tiêu thụ không tăng mà lại giảm, may là mùa đông, nếu là mùa hè không dễ xử lý.

Đi được vài bước, ông già kẹp điếu thuốc lá suy đi nghĩ lại mãi, phải chăng là thằng khốn kiếp Đơn Dũng đó giở trò gì trong cửa hiệu à? Không đúng, toàn bộ là người trong thôn, không ai thấy bóng dáng Đơn Dũng, thằng nhãi đó biết giữ lời, phủi mông đi không quay trở lại. Nhưng mà vô lý, nắm trong tay Đơn Dũng thì là cục vàng, sao tới tay mình thành bao cỏ rồi?

Ông ta đâu thấy Đơn Dũng có gì giỏi giang đâu, cái trò bỏ công bán sức thôi mà, người trong thôn ai kém thằng nhãi đó.

Đi vài vòng lại tới chỗ chăn nuôi trong thôn, thời gian qua hai cha con có khúc mắc lớn, không ai để ý tới ai. Nhưng lúc này Sử Bảo Toàn biết mình không thể làm cao nữa, trong nhà muốn thương lượng chỉ có hai người là con gái và Tam Hà, Tam Hài ở thành phố, chỉ còn lại con gái thôi.

Khi vén tấm rèm chiên dày đi vào thì Sử Bảo Anh đang lạch cạch gảy bàn tính, tính toán giao dịch khách hàng các nơi. Giờ là nhập đông, lừa xuất chuồng gần hết, trừ lừa giống thì chỉ còn lại một ít giành cho năm mới. Hiện chuyện ở trại từ chăn nuôi, thức ăn, phòng bệnh đều do con gái ông lo liệu, lớn tướng rồi không tìm chồng, nghĩ tới đó làm ông Sử thở dài.

"Cha ngồi đi." Sử Bảo Anh đứng dậy bê ghế tới, chuyển lò than tới gần cha mình một chút, thấy cha cau mày xem sổ thì giải thích một câu:" Không có chuyện gì cả, buổi sáng Sử Thanh đi lấy thức ăn gia súc, lại tăng giá rồi, tăng thêm ba đồng."

"Mọi năm sau khi xuất chuồng thì giá đều giảm xuống cơ mà, sao năm nay lại tăng?" Sử Bảo Toàn không tin:

"Người trong thành phố nói, trừ tiền lương không tăng ra thì cái gì cũng tăng cũng chẳng lạ." Sử Bảo Anh chẳng để ý, dù sao lông dê trên người dê, thượng du tăng giá thì kéo hạ du tăng theo, thức ăn gia súc tăng thêm thì giá lừa tăng thêm thôi:" Cha có chuyện gì thế?"

"Bảo Anh, cha hỏi con cái này... Con nói xem, cái cửa hiệu nhà ta, có phải là mắc bẫy rồi không?" Sử Bảo Toàn nói nghi hoặc trong lòng ra:

"Thế là sao ạ?" Sử Bảo Anh chưa hiểu:

"Con xem, khi Đơn Dũng làm thì lượng tiêu thụ tăng lên từng ngày, khi đó nhìn con số tăng thêm mà giật mình, cha lấy làm lạ, sao khi vào tay chúng ta thì không tăng nữa? Không tăng đã đành, hôm qua còn thừa tới hơn 400 cân, trước kia chưa từng có chuyện đó, đâu ra thừa, chỉ có không đủ." Nếp nhăn trên mặt Sử Bảo Toàn càng sâu:

"Cha, nếu con nói lời khó nghe, không biết cha có nghe lọt không?" Sử Bảo Anh hiện đã bình tĩnh hơn:

"Con cứ nói." Giờ ông già chịu nghe rồi:

"Con hỏi cha nhé, cha nói vì sao mà bốn xung quanh đây chỉ có Sử Gia Thôn nuôi lừa khỏe mạnh, ít bệnh tật."

"Ha ha ha, chuyện này còn phải hỏi à, điều kiện thôn ta không kiếm được nơi thứ hai, nguồn nước tốt, bãi cỏ tốt, lại cả trong thôn toàn người giỏi nuôi lừa, nhìn cái biết có bệnh không, sờ cái là biết bệnh gì. Ngoài kia nuôi lừa toàn dân tay mơ, không nuôi tám năm mười năm không học được đâu."

"Đúng rồi, có điều nếu đổi hoàn cảnh khác, người trong thành phố nghĩ cái gì còn khó đoán hơn lừa, trong cái nghề này, cha chính là tay mơ." Sử Bảo Anh yên tĩnh nhiều ngày đã nghĩ thông rồi:

Câu nói này làm Sử Bảo Toàn đang dương dương đắc ý cứng người, từ từ hiểu ra, câu này đúng, thằng con lừa Đơn Dung đó ngày ngày đi cái xe đạp nát bán thịt lừa khắp đường phố nhiều năm, quen đường rồi. Còn mình thì mới vào nghề, khẳng định không nhận ra đông tây nam bắc gì cả, ngay cả vì sao tiêu thụ sụt giảm cũng không biết. Nói không chừng thằng đó thấy tình thế không ổn, nên bán hiệu cho mình.

"Cùng nghề chẳng cùng lợi, khi đó cha thấy người ta kiếm tiền nảy lòng tham, con khuyên thế nào cũng không được, giờ hay rồi, chẳng những cha nhảy vào, trong thôn có nhà bác cả, nhà cậu Sử Thanh, còn có dì Ba thôn sau, không bị cha thì bị mẹ cổ vũ vào thành phố mở cửa hiệu. Kiếm được tiền chẳng nói, nếu họ thua lỗ, họ trách ai?" Sử Bảo Anh chẳng trách Đơn Dũng phất tay bỏ đi nữa, chuyện này nhà cô sai, đổi lại là ai thì lòng cũng nguội lạnh:

"Gì tới mức đó, đây là tay nghề tổ truyền, là đồ tốt, kiếm nhiều hay kiếm ít là nhờ vào bản lĩnh chứ làm sao mà lỗ được." Sử Bảo Toàn cứng đầu nói, ông ta thấy thịt ngâm nhà mình ngon nhất, sợ gì không bán được:

"Cha cứ tính chi phí vốn và nhân công đi, không kiếm được chính là lỗ, đừng nói là tài nghệ tổ truyền, cha bảo trong thành phố người ta nhận ra được với ngon một chút và kém một chút không? Làm thủ công rất tốt, đúng, mọi người đều thừa nhận, nhưng đâu ngon hơn là bao, còn bao người làm thuần thủ công nữa?" Sử Bảo Anh tiếp tục hỏi:

Sử Bảo Toàn cứng họng, đúng vậy, đám thành phố ngu lắm, đến thịt lừa kéo xe, lừa nuôi thả, lừa nuôi nhốt còn chẳng phân biệt nổi, mấy người nhận ra sự tinh tế trong món ăn Sử Gia Thôn khác mấy nhà còn lại thế nào. Nhả ra làn khói đậm, ông sợ mình vào lúc đắc ý nhất đi nước cờ thối nhất rồi.

"Cha, còn chuyện nữa, hôm qua con mới biết thôi."

"Chuyện gì?"

"Cha có biết trừ bốn nhà trong thôn chúng ta ra, toàn thành phố có bao nhiêu hiệu thịt lừa Hưởng Mã Trại không?"

"Bao nhiêu?"

"Có mười bảy cái lớn nhỏ, hôm qua Đại Bưu đi đưa hàng một vòng chuyên môn đếm qua. Kỳ thực khi Đơn Dũng mở đã có rồi, chẳng qua là giờ xuất hiện mấy nhà lớn hơn, riêng đường Lộ Hoa đã có 3 cửa hiệu lớn hơn nhà ta, họ cũng đi theo đường giao hàng, sau này e chúng ta làm ăn không dễ đâu." Sử Bảo Anh mặt mày u sầu nói:

Lão lừa già mắt mở to, câu này nếu mà là người khác nói thì ông ta không tin, nhưng con gái nói, lại do Đại Bưu đếm thì không ai được.  Lúc này tư duy của ông ta đình trệ, kiểu làm ăn khốn kiếp này giống năm xưa bọn bán thịt ngựa thị la cũng hô là thịt lừa, sớm muộn cũng làm chuyện làm ăn hỏng bét hết.

Sử Bảo Toàn hiểu ra rồi, Đơn Dũng hẳn là hiểu ra sớm hơn ông ta, nói không chừng là y đã nhìn thấy, chẳng qua là giả ngốc để ném củ khoai nóng cho mình, còn đòi lấy giá cao nữa.

Cảm giác bị người ta đùa bỡn dâng lên trong lòng Sử Bảo Toàn làm ông ta uất không nói lên lời, hận không thể tóm lấy thằng nhãi đó tát cho vài cái, nó làm thế có xứng với thôn dân ưu ái nó bao năm không? Không có Sử Gia Thôn thì nó có ngày này à?

Đột nhiên tay bị bỏng, điếu thuốc cháy tới kẽ ngón tay ông ta rồi.

.........................