← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 84 Thiên hạ xôn xao đều vì lợi.  (4)

Lại đây lại đây, mọi người tới cả đây, nghe chú Tam Hài nói vài câu."

Căn Oa quát nhân viên trong cửa hiệu như quát lừa, Tiểu Như và mấy nhân viên đưa hàng nhìn nhau, ai nấy đều khó chịu. Nhớ thời ông chủ cũ, đâu lên mặt như thế, chẳng những hiền hòa, thậm chí việc gì cũng làm, vác hàng, giao hàng, chỗ nào bận bịu là nhảy vào giúp. Giờ hay rồi, tới một đám người, toàn là người Sử Gia Thôn, ai cũng coi mình như ông chủ.

Trừ Sử Tam Hai gầy gò nhỏ bé ra thì người mới tới từ trong thôn, bao gồm cả Lăng Đản và Thuyên Tử đều cao lớn lực lưỡng, vừa rỡ hàng buổi tối xong, miệng còn nhai không ngừng. Bốn nhân viên giao hàng đứng trước mặt Sử Tam Hài, Sử Tam Hài nói chuyện ôn hòa:" Mấy ngày qua mọi người vất vả rồi, có điều vẫn phải chạy nhiều hơn, lôi kéo quan hệ với khách hàng cũ, vất vả thế nào cũng có hiệu quả. Hôm qua bán được bao nhiêu Tiểu Như nói với mọi người chưa? Hơn 1400 cân, ít hơn thường ngày tới 600 cân rồi, vừa mới đổi người, không tăng đã đành, sao giảm nhiều thế?"

"Chú Tam Hài, không phải bọn cháu lười, nhưng mà nhà máy thịt Tây Uyển bán ba cân tặng một cái phổi, năm cân tặng bộ lòng, bọn họ có ưu đãi mà." Một người đưa hàng nói:

"Không những thế họ bán rẻ hơn chúng ta 2 đồng."

"Nhà máy ở Lộ Hoa cũng đưa hàng tới bán, chuyên môn nắm vào quán hàng nhỏ, bọn họ cũng mang biển Hưởng Mã Trại, bọn cháu chưa tới người ta đã giao hàng xong."

"Giờ ai cũng hùa vào treo biển Hưởng Mã Trại rồi."

Mấy người đưa hàng ủ rũ, thị trường giờ là thế, có cái thương hiệu nào bán tốt, thế nào cũng có một đống hiệu cùng tên xuất hiện. Ví dụ Lộ Tửu từng nổi danh một thời bị những cái xưởng nhỏ kéo sập. Trong thành phố chẳng thiếu những món ăn từng vang danh, có điều chẳng được lâu, quán xá cùng tên mọc lên như nấm sau mưa, không phân biệt nổi cái nào là thật cái nào là giả nữa. Buồn nhất là nghiệp vụ viên tuyến đầu, ai nấy mặt ỉu xìu, bọn họ thường làm tiêu thụ nên biết, ngày tháng tốt đẹp đã kết thúc.

Quả nhiên Sử Tam Hài chưa nói xong, Lăng Đản đã nhảy vào mắng chửi:" Đừng, đừng, đừng... Lải nhải mấy lời vô vô vô nghĩa... Làm việc tử tế tế tế không làm... Tôi tôi nói nói nói sao... Làm không tốt trừ tiền tiền..."

Tên lắp vừa mới nói xong, Thuyên Tử cũng dùng thái độ địa chủ nhảy vào:" Các người kẻ nào không làm được thì cuốn xéo, đừng tưởng là chúng tôi thiếu các người là không được, con mẹ nó thất nghiệp trong thành phố còn nhiều hơn lừa trong thôn."

Mấy người đưa hàng mặt trắng bệch, cắn răng không nói, Tam Hài quát mắng hai thằng ngốc kia, trong thôn ăn nói bỗ bã như vậy đấy, nhưng người ngoài chịu không nổi. Căn Oa lên thành phố một thời gian cũng khôn ra rồi, mắng Lăng Đản:" Thằng con lừa này, mày mới tới được mấy ngày đã mắng mỏ người ta, khi bọn tao làm việc ở đây thì con mẹ mày đang nhặt phân lừa trong chuồng."

Lăng Đản không vừa:" Thím, thím, thím tao bảo tao đến... Mày, mày quản quản được à?"

Thím hắn là ai, chính là bà Sử, vợ Sử Bảo Toàn, nói ra là thân thích gần, chứ còn Căn Oa là loại thân thích bắn đại bác không tới.

Hai tên này chướng mắt nhau thế là Căn Oa xông vào bóp cổ, Lăng Đản tuy vừa ngốc vừa lắp nhưng nắm đấm hắn to, đấm Căn Oa vẹo người. Đại Bưu phải kéo một tên, Thuyên Tử kéo một tên, tuy giữ được rồi nhưng vẫn chửi nhau váng nhà.

May mà sau đó có khách tới cho nên phải dừng cãi nhau, Sử Tam Hài bố trí nhiệm vụ, đưa hàng ra ngoài, một người định lên xe, người khác giữ lại:" Quảng Kiến, tôi thấy chúng ta nên có tính toán khác đi thôi."

"Cậu muốn đi à?" Quảng Kiến hỏi:

"Cậu không đi thì ở lại để bọn chó đó sai bảo như gia súc sao?" Dương Hồng Phong người gầy gò, không đánh nổi đám thổ phỉ, nếu không đã chẳng nhịn:

"Tôi chẳng qua là nể mặt Đơn Dũng cho nên mới chưa bỏ mà đi." Quảng Kiến hơi do dự, song cũng muốn đi rồi:

"Hay là chúng ta theo Đơn Dũng đi." Dương Hồng Phong kiến nghị:

"Cậu ta đang ở trấn Triêu Dương thu mua lương thực, chúng ta đã bao giờ làm chuyện ấy đâu, với lại bây giờ tôi cũng không phải là chỉ có một mình, bạn gái tôi ở thành phố, chia ra sợ cô ấy theo người ta kiếm không về nữa." Quảng Kiến là người thiếu quyết đoán, làm cái gì cũng lo trước sợ sau:

"Dù sao thì tôi cũng đi, đám đó quá lắm... Khi Đơn Dũng ở đây tôi không nói, nhưng giờ cậu ta đi rồi, thực ra cậu ta cũng tệ, nói bán là bán, ném chúng ta ở lại đây."

"Bỏ đi, làm ở đâu mà chẳng bị chửi mắng chứ? Tôi có người bạn cùng khóa vào nhà máy Đài Loan đầu tư, nơi đó quản lý còn nghiêm hơn nhà tù, cường độ lao động cao hơn chúng ta, làm nửa năm đã bị bệnh thần kinh...."

Hai người vừa đi vừa nói, cũng giống như vô số người rễ cỏ kiếm ăn ở thành phố, trừ cắn răng mà chịu ra thì làm gì còn cách nào khác.

Đột nhiên một luồng ánh sáng chói lòa xua tan đi bóng đêm trùng trùng, chiếu sáng con đường phía trước của bọn họ... Hai người che mắt, sáng quá rồi.

Là đèn ô tô chứ cái xe, xe đỗ lại chắn đường bọn họ, hai người theo bản năng né tránh, sợ gặp phải bất trắc, cùng nghề cạnh tranh, nếu như có xung đột gì thì nhân viên tuyến đầu là gặp họa trước tiên.

Không ngờ từ trên xem xuống là một tên béo, cười tươi như hoa:" Khoan đã, Quảng Kiến, Hồng Phong, tôi tìm các anh lâu rồi."

Hai người ngạc nhiên, bọn họ đều là người nghèo rỗng túi, đã bao giờ quen người có tiền như vậy? Có điều người ta chẳng những nhận ra, còn đi tới phát thuốc lá như thân thiết lắm, giúp châm lửa, hai người vẫn đề phòng không hút.

Tên béo rút danh thiếp ra đưa hai người:" Hai anh không biết tôi nhưng tôi biết các anh, các anh làm việc chịu khó, cần cù, không than vãn, tôi thấy hết... Phải rồi, hiện giờ lương tháng của các anh là bao nhiêu?"

"Hơn hai nghìn." Hồng Phong như hiểu ra gì đó, xem danh thiếp ghi giám đốc của nhà máy thịt, thân phận này không giả được, cùng nghề khoét góc tường nhau thôi mà, hắn làm tiêu thụ vài năm rồi, gặp chuyện tương tự không phải ít:

Chát một tiếng, Tiền Mặc Hàm tức giận vỗ hai tay vào nhau:" Con mẹ nó chứ, có coi người ta ra người nữa không, hai nghìn thôi mà bắt người ta phải đội mưa đội gió làm việc đầu tắt mặt tối, ít nhất phải ba nghìn chứ."

Cái giá này tức thì làm tim hai người đập mạnh, thiếu chút nữa chủ động tới xin việc rồi.

Tiền Mặc Hàm thở dài:"Bây giờ tìm được một người chịu khổ, chịu khó không phải dễ, tôi giới thiệu cho hai anh một chỗ, làm việc các anh quen thuộc, lương khởi điểm 2500, còn có thưởng và phần trăm, đồng ý thì gọi điện cho tôi, mai đi làm luôn. Đừng lo bị hiệu cũ giữ lương, họ giữ bao nhiêu, tôi đền bấy nhiêu, đừng lo bị họ kiếm chuyện, dám gây rắc rối cho các anh, tôi chặn hết. Thế nào hả, bây giờ đi xem cửa hiệu của chúng tôi cũng được."

"Chuyện này... Bất ngờ quá, để chúng tôi suy nghĩ đã." Quảng Kiến lại mắc cái bệnh do dự:

"Hay là chúng tôi gọi điện cho anh sau." Dương Hồng Phong nói:

"Được, tự nguyện tự giác mà, có điều cơ hội phải nắm chắc trong tay mình. Hỏi hai anh một câu, chuyện làm ăn trong cửa hiệu của các anh đi xuống dốc rồi phải không? Đừng để tới lúc vì 2000 đồng mà chết chùm với họ, tới khi đó các anh vẫn phải tìm việc mà. Suy nghĩ cho kỹ đi, cửa hiệu của tôi ở đường Lộ Hoa, có thể tới xem bất kỳ lúc nào, giám đốc khách hàng của chúng tôi đợi các anh đó, đừng để họ tuyển được người rồi thì các anh mất cơ hội đấy." Tiền Mặc Hàm nói xong về xe, cười chào rồi quay xe đi:

Nhảy việc hay thủ tiết đây?

"Hay là chúng ta đi xem sao?" Dương Hồng Phong động lòng rồi, thấy Triệu Quảng Kiến gật đầu, liền không đi dưa hàng nữa, lên xe đạp điện, tới thẳng đơn vị mới...