Q2 - Chương 95 Ân ân oán oán dễ gì mà kết thúc. (3)
Gió tuyết ngoài đường mù mịt, người Sử gia thôn nhìn Đại Bưu và Căn Oa bị đánh, không ai dám nói một lời, ngay cả Sử Tam Hài thường ngày được coi như nhân vật số hai trong thôn cũng không can ngăn.
Chỉ có Sử Bảo Anh đã thấy dấu hiệu không ổn, hai người bị đánh kia không sợ hãi như mọi khi mà đáy mắt đã tóe lửa, nếu chẳng may họ đánh trả, dù cha cô không làm sao thì Sử Gia Thôn e từ nay loạn mất, vội tới kéo cha mình lại. Sử Bảo Toàn không thấy hai thằng kia khuất phục, vẫn đùng đùng nổi giận chửi:" Giỏi, hai thằng mày giỏi lắm, mới tới thành phố có vài ngày thôi, trong thôn không chưa nổi hai đứa mày nữa rồi."
Căn Oa hừ mạnh một tiếng, Đại Bưu nghiêng đầu nhổ một bãi, đất tuyết lõm lại còn dính máu, thái độ cực kỳ lếu láo. Ông Sử lại càng nổi điên, bị con gái cản lại, nhìn hai người đi bỏ đi, ông già tức lắm quát:" Có giỏi thì chúng mày đừng về thôn."
Hai người kia nhìn nhau rồi cùng nhổ nước bọt đi luôn, đầu không quay lại, Sử Bảo Anh chạy theo kéo Đại Bưu, hắn giật tay ra. Mấy người già cũng chạy theo khuyên bảo, chẳng nói được gì hay lại bảo họ mau mau quay lại xin lỗi trưởng thôn đi, dập đầu mấy cái là xong, nói thế khác gì đổ dầu vào lửa chứ, Căn Oa cùng Đại Bưu bất chấp mọi người khuyên can, cứ thế mà đi, hai tên thổ phỉ hung hãn nhất vậy là quyết liệt với thôn rồi.
Đi rồi, Sử Bảo Toàn giận tới toàn thân run rẩy, hành vi này chẳng khác gì trực tiếp khiêu chiến quyền uy của ông ta. Mấy vị thôn dân có tuổi trong thôn mặt mày rất khó coi, vốn định tới đây bàn bạc bỏ tiền cứu người, ai ngờ người chưa cứu được lại còn đuổi hai người đi. Hơn nữa mọi người mơ hồ thấy hai người đó oan, dù sao so với họ thì đúng là Thuyên Tử và Lăng Đản là thân thích gần hơn của vợ trưởng thôn. Sử Bảo Anh bàng hoàng nhìn cha mình, cô không hiểu sao chuyện lại biến thành thế này.
"Đi, về thôi, toàn thứ gia súc, không rời thôn được đâu, sau này đừng vào thành phố nữa bêu mặt, đi về!." Sử Bảo Toàn thở phì phò muốn về xe:
Một ông già đuổi theo:" Trưởng thôn, ba người bị giam thì sao?"
"Kệ chúng, không ăn đòn chúng không biết thân phận." Ông Sử có chút giận cá chém thớt, bỏ cả thân thích rồi:
Người còn lại không dám lên tiếng, biết trưởng thôn có lúc rất tuyệt tình, đừng nói là thân thích, khi còn trẻ sắn tay áo lên đánh vợ còn hung hơn đánh lừa, lần này xem ra giận thật rồi.
Mọi người nối nhau lên xe, để lại mỗi Sử Tam Hài đứng đó thành tướng không quân, ông vội đuổi theo:" Anh, cửa hiệu phải làm sao?"
"Cậu xem mà làm, đã trả ba năm tiền thuê rồi, cậu muốn đóng, tôi cũng không ý kiến gì."
"Thế thì tiếc lắm."
"Tiếc thì làm tiếp đi, trong thôn có lừa, giết cái là thịt thượng hạng, không phải cậu muôn muốn bán à?" Sử Bảo Toàn biết tâm nguyện của Sử Tam Hài:
Sử Tam Hài tính hiền lành, ngập ngừng:" Nhưng mà..."
"Đừng nhưng..." Sử Bảo Toàn vung tay cắt lời:" Có người nói với tôi, chỉ cần là người họ Sử trong Sử Gia Thôn thì không kinh doanh nổi cửa hiệu đó, con mẹ nó tôi không phục, sau này giao cho cậu, cậu muốn làm gì tự quyết, giỏi thì cậu kiếm được tiền, không thì lỗ sạch cho rồi.... Hôm nay tôi tuyên bố rõ ràng, tôi không xen vào, cậu và Lão Trụ, một người làm một người bán, thôn dân nếu ai dám thò tay vào chuyện làm ăn này, tôi tát vào mặt.... Bảo Anh, về nói với mẹ con, đợi hôm nào tâm tình cha tốt sẽ cho bà ấy vài cái tát, chuyện làm ăn đang tốt như thế bị con cháu bà ta biến thành cái gì rồi... Về nhà."
Quát một tiếng lên xe, tuy nói khó nghe nhưng lần này coi như sáng mắt, không bênh người thân nữa, chuyện rành rành ra đó, không ai dám nói gì. Sử Bảo Anh thậm chí thầm kích động và thống khoái, đáng lẽ phải làm thế lâu rồi, nếu làm sớm đã chẳng tới mức thế này.
Xe đi rồi, đi rất xa rồi Sử Tam Hài mới xịt mũi, lau nước tuyết tan trên mặt, có chút kích động, thế mới là trưởng thôn trước kia chứ, giống nhiều năm trước trong thôn không có gì ăn, dân người đi đào hố chặn đường, liều mạng cũng làm.
Đúng, làm tiếp, dù còn lại một mình cũng làm, Sử Tam Hài nhổ phẹt một bãi, ở trong tuyệt cảnh mà đấu chí hừng hực.
**** ****
Hai chiếc xe và người trong thôn đi rồi, Trần Hoạn Hải mới từ cửa sổ ban trị an chi cục công an rụt đầu lại, chỉ cho Tiền Mặc Hàm thấy:" Một lũ ngu xuẩn."
Tiểu Tiền cười, người ban trị an cũng cười:" Hiện giờ quan niệm pháp chế của nông dân kém lắm, ba thằng ngốc kia còn tưởng đang ở trong thôn, đánh cả cảnh sát 110, đến khi đội chống bạo động tới mới chịu ngoan ngoãn."
"Đất đó nhiều thổ phỉ, người bình thường không trị nổi." Trần công tử cười ha hả:
Tiền Mặc Hàm chỉ quan tâm tới kết quả xử lý, cẩn thận hỏi:" Chú Trương, chuyện tiếp theo sẽ thế nào?"
"Thế thì phải xem thái độ của bọn họ, ít nhất cũng phải tạm giam phạt tiền, nặng chút cho đi cải tạo lao động hai năm. Dám đánh cảnh sát, cục xử lý chuyện này thường không nhẹ tay." Trưởng ban Trương trả lời rất chuyên nghiệp:
"Đi thôi, hết thứ để xem rồi, chú Trương, nhờ chú nhé, cửa hiệu của bọn cháu có người phải vào viện đấy, chúng phải bồi thường viện phí cho cháu." Trần Hoạn Hải khoác vai Tiền Mặc Hàm đi ra
"Được, được cứ yên tâm, cứ theo luật mà làm cũng khiến chúng ăn đủ rồi." Trưởng ban Trần tươi cười tiễn ra tận cửa:
Ra ngoài rồi, Trần Hoạn Hải bộ dạng lấc ca lấc cấc nhỏ giọng nói với Tiểu Tiền:" Dù sao chuyện là thế, bỏ nhiều tiền thì bọn chúng bị giam ít, bị ít tiền chúng bì giam lâu, thủ đoạn của công an ngon hơn thủ đoạn gian thương các cậu nhiều, loại nát tới mấy cũng ép ra được mỡ huống hồ là đại hộ, không biết xẻo không phải công an nhân dân.
Hai người liên tục thì thầm cười nói, mặc dù người trong cửa hiệu nhà mình bị đánh, nhưng chẳng ai lo, rời chi cục Tây Uyển, lên xe đỗ không lâu đã phủ lớp tuyết. Khi có điện thoại tới, Tiền Mặc Hàm báo cáo tình huống, nghe cha mình bảo đi lấy nguyên liệu nấu ăn, lại tức tối nói sao công an không bắt hết mẹ bọn nuôi lừa luôn cho rồi, mẹ nó mỗi con lừa tăng thêm mấy trăm, trả tiền mà đau lòng.
"Thôi đi, cái cửa hiệu đường Giải Phóng đã bị dày bỏ tới chẳng còn làm ăn được gì nữa, chúng đổ một cái, còn chẳng phải là nhà cậu độc chiếm thị trường hay sao? Ở mặt này cậu không bằng cha cậu, tầm nhìn phải xa một chút, chẳng qua là tuyết rơi nên bọn chúng đẩy giá lên chút thôi, đợi trời quang mây tạnh, thức ăn gia súc sung túc, bọn chúng quay sang cầu xin chúng ta mua thịt ấy chứ." Trần công tử có phong phạm nhà quan, tầm nhìn xa, an ủi Tiền Mặc Hàm:
Nói thế làm người ta yên lòng hơn nhiều, đây cũng là tính toán của ba vị trưởng bối Tiền Trung Bình, Đào Thành Chương, Tôn Tồn Trí. Đặc biệt là ông chủ Đào rất có nhãn quang, tối hôm qua đã phân tích tỉ mỉ, lần này tăng giá ảnh hưởng lớn nhất chính là người thực tiếp bán thịt cho người tiêu dùng bọn họ, mà được lợi nhất cũng là bọn họ, vì đám tiểu hộ kia giá cả ảnh hưởng một cái, khả năng bị đóng cửa. Còn bọn họ lấy nhà máy thịt làm cơ sở có cửa hiệu tiêu thụ, còn nhân cơ hội mở rộng thị trường, lãi mỏng nhưng bán nhiều tiêu trừ ảnh hưởng, đợi giả cả quay lại bình ổn, khi đó lợi tương lai nhuận vẫn lớn.
Cho nên tam giác sắt soạn ra phương án là, đi ngược hướng, mở rộng tiêu thụ, nhân mùa tiêu thụ trước Tết khuếch trương thị trường, ép chết nhà nào tốt nhà nấy.
Nói thì nói thế chứ tới Đại Tân Trang giá lại tăng thêm một đồng hai, Tiền Mặc Hàm tức tới độ thiếu chút nữa tóm lấy ông chủ Triệu đập một trận.
...................