Q2 - Chương 94 Ân ân oán oán dễ gì mà kết thúc. (2)
Là y thực sự là y rồi, Đào Thiên Hạc đầu óc nhanh nhạy, cô thậm chí nghi ngờ Đơn Dũng kinh doanh hộp thức ăn là chủ đoạn che mắt, khiến không ai để ý tới chuyện y gom hàng.
“Đào Đào, sao thế?” Tiền Mặc Hàm xua tay lần nữa:
"Ừm, buổi chiều tôi ở đó, vậy mà không nhìn ra." Đào Thiên Hạc yếu ớt nói một câu, giờ thì cô đã hiểu vì sao khi đó Đơn Dũng lại mừng như phát cuồng rồi. Lúc đấy thấy y toàn thân bẩn thỉu kiếm được vài đồng mà còn vui vẻ, lòng cô thầm thất vọng, giờ mới nhận ra, kẻ ngu ngốc là mình, người có bản lĩnh biến nguyên liệu thừa của xưởng gia công lương thực biến thành mỏ vàng, e là không tìm ra người thứ hai.
Vì thế sau khi kinh ngạc, Đào Thiên Hạc tràn ngập một niềm vui, nghĩ tới kẻ chơi xỏ gia súc, cô bỗng nhiên mỉm cười.
Có điều nụ cười này làm Tiền Mặc Hàm khó hiểu, không hiểu doanh thu giảm bao nhiêu rồi mà con gái chú Đào vui như thế. Đang định nói thì có điện thoại, cửa hiệu mới đường Lộ Hoa gọi tới, vừa nghe một cái mặt biến sắc, kệ Đào Thiên Hạc, chạy thẳng vào nhà hàng, đẩy cửa phòng giám đốc, gọi.
"Cha, chú Đào, chú Tôn... Đánh nhau rồi, người Sử Gia Thôn đánh nhân viên mới tuyển của chúng ta..."
******* *************
Nửa tiếng trước trong cửa hiệu thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại ở đường Giải Phóng lại nổ ra một cuộc tranh chấp nội bộ, đưa hàng đi về, nói với Sử Tam Hài thấy Triệu Quảng Kiến và Dương Hồng Phong đi đưa hàng cho cửa hiệu ở đường Lộ Hoa. Tình huống thông thường là nhân viên nghiệp vụ đi sẽ mang theo rất nhiều nghiệp vụ, mà nghiệp vụ của cửa hiệu thì ngày càng đi xuống, thời gian qua 4 cửa hiệu mà lượng xuất hàng không bằng nổi một cửa hiệu trước kia, lại có tuyết, càng chẳng bán được bao nhiêu.
Chuyện này đành phải chịu thôi, cuộc chơi là thế, nhưng thôn dân không hiểu như thế, mẹ chúng mày vô sỉ quá rồi.
Sử Tam Hài giỏi làm thịt lừa chứ chuyện kinh doanh khiến ông ta sức cùng lực kiệt, Lăng Đản và Thuyên Tử càng không chịu nghe khuyên can, vỗ bàn rút dao muốn đi xin tí máu, anh đây ở thôn có sợ ai? Bọn họ cho rằng té ra là có nội gián nên mới làm ăn tệ như thế, bọn thành phố chẳng tử tế gì, cố ý chơi chúng ta, bao sao làm ăn đi xuống. Căn Oa nghe mà khó chịu, mắng, người ta là do bọn mày đuổi đi đấy. Đại Bưu không nói gì, song luôn chướng mắt với hai thằng tự nhận là thân thích gần của ông Sử.
Hai thằng kia không chịu nổi đá đổ bàn ghế, Lăng Đản phất tay gọi Thuyên Tử, cùng người đưa hàng trong thôn đi tìm đám phản đồ.
Còn bỏ lại một câu: Rồi chúng mày xem lão tử có bản lĩnh hay không, chúng mày chuẩn bị xéo cả về thôn nuôi lừa đi.
Sử Tam Hại sợ xảy ra chuyện bảo Căn Oa và Đại Bưu đi cản người, không ngờ chẳng ai nghe, hai người đó vờ không nghe thấy, ông ta tức giận chém dao xuống thớt, chẳng buồn nói nữa.
Lòng người đã hỏng rồi, muốn quy tụ lại khó lắm.
15 phút trước, ba thằng ngốc trong thôn bắt taxi đuổi tới gần Học viện Y, rốt cuộc đuổi kịp xe đưa hàng cỡ nhỏ dán tên thịt lừa ngâm Hưởng Ma Trại. Xuống xe thì bóng tuyết thê lương, từ xa nhìn thấy trong xe có hai người, một là lái xe, một là Triệu Quảng Kiến trước kia làm cho cửa hiệu, đang đưa hàng cho một quán cơm.
Hay lắm, nhân chứng vật chứng đầy đủ rồi, quán cơm đó trước kia vốn đặt hàng nhà mình, Lăng Đản lửa giận ngút trời, xông tới tóm lấy ngay Triệu Quảng Kiến vả cho hai cái tối tắm mặt mũi:" Thằng chó, ăn trong rào ngoài."
"Này, ở đâu ra thế, sao đán người của chúng tôi?" Lái xe nhảy xuống quát, không ngờ sau lưng còn có người, bị người ta đá một phá từ phía sau, ngã cắm mặt xuống đất. Thuyên Tử đuổi tới, dẫm liên hồi lên người, dẫm lái xe kêu cha gọi mẹ cầu xin. Ba thôn dân cao lớn đánh hai người thành phố còm nhom một trận dế rên sên bò, đánh xong còn chưa hả, gom tuyết xung quanh nhét vào mồm bọn họ. May mà là ở trong thành phố đấy, nếu là ở trong thôn thì đã nhét phân lừa rồi.
Có điều chuyện cũng chẳng giống ở trong thôn, đánh một trận ai về nhà nấy là xong, cảnh sát 110 đi tới, hai cảnh sát nghe báo còn tưởng là tranh chấp bình thường, nhảy xuống quát:" Dừng tay, thả người ra."
Phàm là thấy cảnh sát, bọn lưu manh sẽ chạy bán sống bán chết, hôm nay gặp được thôn thổ phỉ, bình thường cảnh sát xã tới thôn cũng khép na khép nép, thế nên ba bên thôn dân quen thói, nhổ phì một bãi nước bọt không thèm để ý. Cảnh sát chạy tới ngăn cản, không may bị trúng một cú đá bay đi. Quần chúng xung quanh vỗ tay, khen ba thằng ngốc, đánh hay lắm.
Ba thằng ngốc thấy quần chúng vỗ tay càng hào hứng, ở trông thôn chỉ sợ trưởng thôn thôi, cảnh sát là cái bùi, vào thôn cũng bị đuổi đi. Thế là ngay cả cảnh sát cũng bị Thuyên Tử ấn xuống đất đánh, đám hiếu sự xung quanh biết to chuyện rồi, người bình thường đã tránh đi, chỉ còn lại đám hiếu sự, vừa cười vừa hú hét cổ vũ, ba tên thôn dân càng hăng, đánh gục hai cảnh sát, hè nhau hợp lực xô đổ cả cái xe hàng nhỏ. Quần chúng vây quanh lúc này không reo hò nữa rồi, có vẻ sợ hãi tản cả đi, ba tên thôn dân không hiểu gì, quay đầu lại mới trố mắt.
Trong sắc tuyết trắng xóa, cảnh sát chống bạo động đen xì xì cầm khiên rầm rập chạy tới.
…….. ………….
Khi Sử Tam Hài và Căn Oa, Đại Bưu từ chi cục công an Tây Uyển đi ra, từ xa nhìn thấy thôn dân đứng lố nhố ở cổng, bảy người toàn là người có tuổi cả, đi hai xe. Lúc này đã là 9 giờ sáng, tuyết vẫn đang rơi lả tả, người trong thôn đội tuyết tới thành phố hỏi tình huống. Vì ba thằng ngốc đánh người, liên lụy ba người khác trong cửa hiệu bị cảnh sát 110 tới điều tra bắt đi, tra hỏi tới quá nửa đêm sau đó lại bị đưa tới chi cục Tây Uyển cho tới tận bây giờ.
Chuyện rất đơn giản, ba thôn dân đánh cho hai người đưa hàng nhập viện, thế cũng đã đành, ngay cả cảnh sát tuần tra 110 cũng bị đánh thì tình hình ác liệt quá rồi, ác liệt tới mức Sử Bảo Toàn muốn thông qua cảnh sát xã tìm người quen nói đỡ cũng chẳng ai thèm để ý, chỉ đành tới chi cục đợi tin. Cái chuyện tới cục công an đợi người đối với trưởng thôn thổ phỉ như ông ta thì chẳng phải là một hai lần nữa, nhưng chưa lần nào thấy bẽ mặt như lần này.
Ba người ù rũ đi ra cửa, Sử Bảo Toàn đi tới hỏi:" Đã gặp ba thằng kia chưa?"
Chưa gặp, Sử Tam Hài lắc đầu chẳng nói gì, có chút bất mãn với người anh em trong tộc. Sử Bảo Toàn càng giận hơn chỉ hai thằng to xác:" Căn Oa, Đại Bưu các cậu làm ăn kiểu gì thế, sao không ngăn cản mà trơ mắt nhìn chúng xảy ra chuyện?"
"Thím của nó là ai? Cháu quản được à?" Căn Oa nhịn lâu rồi, cãi lại:
Sử Bảo Toàn sôi máu, vừa trừng mắt lên thì Đại Bưu cũng nói:" Không đánh chúng là may, chúng nó ngày nào cũng huênh hoang, đây là cửa hiệu nhà tao, dọa đuổi bọn cháu đi đấy."
Sử Bảo Anh tròn mắt, chuyện còn tệ hơn dự liệu của cô nữa, cô biết hỏng rồi, nhưng can cũng không kịp. Chát, chát hai cái, Sử Bảo Toan vung tay tát hai phát, làm người cùng thôn tới đây sợ hãi. Người trong thôn chưa bao giờ dám cãi lại trưởng thôn, không biết hai thằng kia làm sao hôm nay to gan như thế, cãi trưởng thôn còn khó tin hơn cả đánh cảnh sát.
Hai người kia bị đánh giữa đường giữa phố, má hằn vết ngón tay, mắt lừa trừng lên, như muốn xông vào đánh người.
Không hổ là lão đại thôn thổ phỉ, Sử Bảo Toàn bước tới dứt khoát vung tay tát hai cái nữa, bất kể đối với thôn dân hay gia súc không chịu nghe lời đều làm thế, không dọa được thì phải đánh cho sợ, dám cãi à? Đánh, đánh chúng nó không há mồm ra được thì thôi.