Q2 - Chương 98 Nguyên Đán đến trong gió tuyết. (3)
Đơn Dũng dở khóc dở cười, chuyện này phải nói nghiêm túc:" Cô đừng có như thế, hai ngày trước cô còn sắp khóc tới nơi, lo không bán đi được. Giờ bán được giá cao, cô lại chê kiếm được ít, cô cứ do đo như thế thì cô không bao giờ vui vẻ được đâu. Tôi nói cho cô biết, con người vui vẻ, không phải là vì kiếm được nhiều tiền, mà là vì ít so đo. Cô cứ thế này tôi không thể hợp tác với cô nữa, cô tự tính sổ sách đi, chia tiền, đường ai nấy đi."
"Hả?" Tống Tư Oánh giật bắt bắn mình, giữ lấy Đơn Dũng không cho đi, đe dọa:" Anh đừng mơ, giờ bán đồ khô tốt thế, anh định bỏ tôi lại làm một mình à? Không có cửa đâu, tôi cứ canh ở đây, Tết không về."
"Đúng rồi, bán đồ khô tốt vậy, hà tất phải so đo thứ kia nữa?" Đơn Dũng nghiêm mặt hỏi lại:
Tống Tư Oánh không nói nữa, đó mới là khoản lớn, hơn nữa không phải kiếm từng hào, một hộp thức ăn chi phí chưa tới 30 đồng, đem tới đơn vị bán giá tăng gấp đôi, số tiền đó còn chưa tính ra, con số không phải đùa.
Đơn Dũng béo cằm Tống Tư Oánh trêu:" Còn nửa kho hàng tồn mà, nói là kiếm cho cô chiếc Audi mà cô không tin, giờ thành sự thực rồi, sao còn không vui? Nào, cười cho anh đây xem."
"Phì ..." Tống Tư Oánh cười rồi, nhưng lại làm động tác nhổ nước bọt vào Đơn Dũng:
Đơn Dũng né tránh, cười ha hả muốn đi, Tống Tư Oánh chưa hết chuyện phiền lòng, nói hộp quà bán rất tốt, nhưng hoa hồng chia cho bọn ngốc Lôi Đại Bằng quá cao, mất đi nửa lợi nhuận, lải nhải xót xa. Đơn Dũng thực sự hết kiên nhẫn sắn tay áo lên:" Có phải cô thấy tuyết rơi tôi không có chuyện gì làm, muốn tôi đánh cho cô một trận không? Kiếm bao nhiêu tiền còn lải nhải, nếu lỗ vốn cô dày vò chết tôi à?"
"Tôi xót thay anh mà, đồ vô lương tâm, còn muốn đánh tôi, anh đánh đi." Tống Tư Oánh ưỡn ngực sấn tới:
Đơn Dũng đau rằng, xua tay không nói nữa, chạy ra khỏi kho cho yên chuyện.
Khi xe cuối cùng của nhà máy thức ăn gia súc Đông Minh chất hàng xong, người dẫn đội xe nhảy xuống, nhận một cuộc điện thoại, chạy về phía Đơn Dũng, đưa danh thiếp ra mời:" Ông chủ Đơn, giám đốc Thạch của chúng tôi muốn mời anh hôm nào tới nhà máy chơi:
"Ồ, nhìn trúng tôi rồi à, có điều chỗ chúng tôi hết hàng tồn rồi, bị các anh lấy cả rồi đấy." Đơn Dũng cười:
"Không phải, hôm qua cúng tôi không mang đủ tiền, lấy được có hai xe, mang về kiểm tra, thấy không bị trộn cát không dính đất, không bị mốc hỏng. Thực ra nhà máy chúng tôi thường xuống nông thôn thu mua, nhưng hiệu quả chẳng ra sao, người nông thôn không ưa người thành phố, họ chơi xấu ác lắm, không để ý một chút là họ cho đủ thứ linh tinh vào, về sàng lọc rất mệt. Giám đốc nhà máy chúng tôi nói, nếu có thể thu mua ở mức độ thế này, về sau chúng ta hợp tác lâu dài." Người này là giám đốc nghiệp vụ của nhà máy, xem ra trừ giá cao một chút tì rất hài lòng:
"Không thành vấn đề, đây là chuyện tốt, tôi về thành phố sẽ đi tìm các anh thảo luận kỹ hơn, Nguyên Đán vui vẻ." Đơn Dũng bắt tay tạm biệt, đích thân mở cửa tiễn đi đội xe cuối cùng:
Xe rời đi để lại khoảng sân trống đã mau chóng phủ một lớp tuyết mỏng, Đơn Dũng nhìn xung quanh một lượt, khung cảnh náo nhiệt nhanh chóng trở nên vắng vẻ, số ít công nhân còn lại cũng vào hết kho sưởi ấm. Nghĩ lại một tháng qua vất vả, y không phải người không biết đủ như Tống Tư Oánh, dựa vào cánh cửa sắt, mệt mà vui.
Không vui sao được, một tiểu hộ có thể nhảy vào sản nghiệp lớn này chia một chén canh đủ cho Đơn Dũng cười trộm rồi, huống hồ nhà máy lớn như Đông Minh cũng vươn cành ô liu ra, thời buổi này không sợ anh làm bừa, chỉ sợ anh không dám làm, chỉ cần anh làm được việc, sẽ có người tìm tới anh.
Thực ra Đơn Dũng cũng lo ngai ngái chứ, toàn bộ gia sản ném vào đây rồi, nếu không có đợt tuyết này, hoặc giả tuyết tới muộn, qua giai đoạn gia súc xuất chuồng, hoặc là có nhà máy nào đó lên cơn thần kinh đã tích trữ hàng, vậy thì số hàng tồn kia đù cho y khóc.
Giờ thì tốt rồi, có thể tập trung tinh lực vào thị trường hộp quà rồi, tranh thủ trước Tết Xuân xuất hàng, thu tiền, lại sẽ có một khoản lớn nữa. Còn có một nguyện vọng rất rất lớn đang chờ thực hiện, Đơn Dũng ngẩng đầu nhìn bầu trời sắc tuyết mơ hồ, phân biệt phương hướng, ở phương nam xa xôi có một lời mời khiến y trông đợi, nơi đó hẳn là không có tuyết, cây cối xanh um, có lẽ còn có hoa trái trĩu cành, tán tỉnh sư tỷ trong hoàn cảnh đó chẳng biết sẽ có cảm giác gì.
Chỉ là bằng vào dáng vẻ mình bây giờ ... Đơn Dũng cúi đầu nhìn, không chấp nhận được, nếu không phải vì hầu bao căng một chút, đã chẳng chịu làm việc mệt nhọc thế này. Nhưng vì nguyện vọng rất rất lớn đó, khổ nữa cũng đáng lắm.
Mấy tiếng còi cắt ngang dòng suy nghĩ của Đơn Dũng, quay đầu nhìn thấy một chiếc Iveco đi vào sân, trên xe dán chữ "công an", Đơn Dũng giật mình lùi lại, không rõ xảy ra chuyện gì. Đã thế cái xe kia đi tới cổng còn hú còi cảnh báo, tới gần sát Đơn Dũng mới phanh lại, cửa xe mở ra, người nhảy xuống làm y trào ngược dạ dày.
"Kha kha kha ..." Lôi Đại Bằng xuống xe cười ngả ra sau, chỉ mặt Đơn Dũng cười như thằng điên:" Anh sợ chết khiếp rồi chứ gì, trông anh như thế nhất định là làm việc trái lương tâm rồi cho nên mới sợ cảnh sát tới nhà như thế."
Lật Tiểu Lực và Cái Đình Giáp nhảy xuống, hai người bị bộ dạng của Đơn Dũng làm cười phá lên, Bạch Thự Quang bị Trương Vệ Hoa đẩy xuống cũng chấn kinh vô cùng, một đám ngốc xuống xe đã cười tới không đứng vững. Tống Tư Oánh từ xa vừa chạy ra, thấy thế trận này ré lên, vội vàng quay về.
Đơn Dũng phủi trấu cám trên người, không nghĩ tới Nguyên Đán mà cái đám này không hẹn đã mò tới, lại còn lái xe cảnh sát, khỏi cần nói cũng biết là Trương Vệ Hoa lợi dụng thân phận trong nhà rồi.
Lôi Đại Bằng oai hùng đi tới, mặc bộ vest mới tinh, ra hiệu cho đám anh em yên tĩnh, ôm Đơn Dũng:" Mặc dù anh ấy nghèo khó như thế, có điều anh em chúng ta đều không chê anh ấy, đúng không ... Đản ca, anh nhìn đi, đám anh em Nguyên Đán không về nhà mà xuống quê thăm anh đây này. Tuyết lớn như thế, bọn em phải mạo hiểm tính mạng mà tới đấy, đúng không các anh em?"
Một người hô, cả đám hưởng ứng, náo nhiệt vô cùng. Đơn Dũng ngạc nhiên:" Các cậu không phải đi xẻo thịt đại hộ đấy chứ, chỗ anh không có nhà hàng đâu đấy."
"Thèm vào, đồ keo kiệt, hôm nay cha mẹ nuôi gọi điện bảo anh chưa về, em liền tới đón anh, hôm nay em mời khách, không ai được cướp." Lôi Đại Bằng vỗ ngực nói với vẻ hào khí ngút trời:
Tên này mà lại hào phóng như thế thì khẳng định là có chuyện vui rồi, Đơn Dũng hiểu Lôi đệ quá mà, hỏi:" Sao thế, có phải kiếm được nhiều quá nên xấu hổ, có điều tính ra thì Tiều Cái mới kiếm được nhiều nhất."
"Xì, mấy cái đồng tiền của anh mà to à, chẳng thèm để y, sớm ăn hết rồi." Lôi Đại Bằng búng tay điệu nghệ, hấm hàm bảo Đại Béo: "Cho anh ấy biết đi."
Lật Tiểu Lực đi lên cười tươi hơn hớn :" Lôi ca được vinh dự chọn làm cá nhân tiên tiến số một của đội thành quản Thái Đông năm nay."
Đơn Dũng còn chưa tiêu hóa hết tin này thì Bạch Thự Quang báo tin lớn hơn:" Cha Lôi ca được đề bạt làm phó cục trưởng cục thành quản, sau này Lôi ca là công tử cục trưởng rồi."
Bộ dạng tên này còn đắc ý hơn cả cha hắn được đề bạt, Đơn Dũng buồn bã:" Ôi, sao xã hội hài hòa toàn xảy ra chuyện không hài hòa thế này, nhìn cậu đắc ý thế này không xẻo cậu cũng ngại lắm ... Được, lát nữa về thành phố. Nào, nào, mọi người vào nhà cho ấm áp. A, các cậu giỏi lắm, kiếm được cả cảnh sát lái xe, anh còn tưởng tới bắt anh."