Q2 - Chương 99 Tìm tìm kiếm kiếm kẻ thù cũ. (1)
Xuống xe đúng là một cảnh sát của chi cục Ngũ Mã, cũng khách khí lắm, chưa mở miệng thì Đơn Dũng nhét cho anh cảnh sát mấy hộp quà rồi, trong kho chỉ có mấy thứ này đáng giá thôi, không chẳng lẽ cho bao gạo. Không bao lâu sau thì Tống Tư Oánh thay một bộ tươm tất nhất đi ra, đon đả chào đón, thế mà đám kia vẫn còn trêu cô sắp biến thành thôn cô rồi, Tống Tư Oánh tử tế chưa được một phút, tức giận mắng từng tên một.
Đây là cái đội ngũ vốn chẳng hài hòa, vì có nhân vật linh hồn như Lôi Đại Bằng, thêm vào cơ sở làm ăn, liên kết càng thêm chặt chẽ.
Đi vào nhà kho, ngày Tết mà không nghỉ ngơi, mấy lò sấy chạy xình xịch, vào một cái ấm cả người. Lôi Đại Bằng lại gọi Đổng Vĩ tới, phất tay:" Nói với anh ấy, đừng để anh ấy nghĩ anh em ta chỉ biết ăn."
Đơn Dũng vui mừng háy mắt với Tống Tư Oánh, ý bảo thấy chưa có một kho báu chưa được khai quật đấy.
Đồng Tiểu Vĩ cầm di động mở mấy bức hình nói:" Anh xem mấy món quà nhỏ này, có thể làm ra không?"
"Không vấn đề, loại đóng gói chân không này không khó. Qua Tết một cái lượng tiêu thụ hộp quả nhất định sẽ đi xuống, bán ra ngoài là đúng được, có điều giá không lên được, hơn nữa chủng loại phải đơn nhất." Đơn Dũng nhảy vào nghề này mấy tháng, ít nhiều hiểu sản nghiệp đồ khô:
Đồng Vĩ thu di động lại giải thích, té ra là doanh nghiệp di động khu huyện thường có hoạt động tặng quà, mỗi năm tặng vật phẩm như vật dụng thường nhật, chi tiêu tương đối lớn. Mảng này dù chỉ ăn một phần thì lợi nhuận cũng khả quan... Nhà hắn là công ty di động, muốn chế tác món quả nhỏ, một gói hạt dưa một đồng hữu ích hơn tặng móc gắn chìa khóa dùng hai ngày rồi vứt. Huống hồ ăn hạt dưa nhìn gói có in logo, nói không chừng hiệu quả tốt hơn.
Đơn Dũng giơ ngón cái hận không thể ôm Đồng Vĩ hôn vài cái, đang lo nghiệp vụ sau khai xuân, thế mà có chuyện làm ăn tìm tới tận nhà rồi. Đỏng Vĩ vừa nói xong, Lôi Đại Bằng kéo Cái Đình Giáp đầu củ tỏi tới, bảo Tiểu Cái báo cáo.
""Đản ca, kỳ thực thiết kế hộp thức ăn của anh hơi kém một chút, Tết nên mới dễ bán chứ sau Tết khó nói lắm... Em nghĩ, đem hộp làm thành thùng, giữ hình dạng vốn có, dung lượng tăng lên, đồ bên trong làm theo khỏi gói chân không, thoải mái ăn lẫn cất giữ, như vậy thời hạn lâu hơn, không tới mức ỉu một cái là không ngon... Hơn nữa xem nghĩ mở cửa hiệu món quán đặc sản rang khô. Mỗi năm đơn vị bên trên xuống kiểm tra, xe chất đầy quà, trước kia em biết cha em sai thư ký đi khắp nơi tìm món đặc sản hiếm... Chúng ta có cả nội dung lẫn ngoại hình, lại còn gặp quần thể không hỏi giá, anh không muốn kiếm tiền cũng không được.
Tống Tư Oánh vừa nghe mắt đã sáng lên, người khác có lẽ chưa nhận ra, chứ người tinh thông cơ hội như cô thì đã thấy bóng dáng tài phú rồi, nóng ruột lén cấu Đơn Dũng một cái, Đơn Dũng cảm thán:" Đúng là tri kỷ, sao anh không quen cậu sớm hơn, cậu hơn mấy thằng ăn tham này nhiều."
"Hơn cái gì mà hơn, biết hộp thức ăn thành thùng cơm thôi mà." Lôi Đại bằng bĩu môi dè bỉu:
Không khí rất tốt, mấy người khác tranh nhau góp ý, nói một hồi, ăn một hồi, uống một hồi, loạn một hồi. Đơn Dũng thay quần áo, tạm biệt vợ chồng chú Đơn, kéo Tống Tư Oánh, mười mầy người chen chúc nhau ngồi lên chiếc xe đặc quyền, dọc đường nói cười về thành phố...
Lôi Đại Bằng chuyến này đổ máu lớn, nơi mời khách là Xuyên Vị Lâu Lạt Muội Tử ở Liên Hoa Trì, bao cả một phòng lớn, gọi 5 chai ngũ lương dịch, 2 tuýt Trung Hoa mềm. Trong bữa cơm Đơn Dũng mới biết nguyên nhân mấy tên này thích tới đây, té ra vì phục vụ viên pha trà rót nước đều là em gái Tứ Xuyên chính tông, tuổi còn trẻ mà trải đời không ít. Bất kể là nói đùa tục cỡ nào, đừng nói là người ta không giận, mặt còn chẳng đỏ một cái. Lôi Đại Bằng vừa đi vào đã ngoắc tay với em gái mặc đồ Xuyên nhỏ nhắn xinh xắn:" Em gái, tới đây, cười một cái cho anh xem."
"Cười cái gì mà cười, bao lâu rồi không thấy anh tới." Em gái khẩu âm Xuyên, ném ánh mắt u oán nũng nịu làm Lôi ca rất dễ chịu:
Vừa rồi xuống, đang rót trà, Đại Béo ra sức nhìn ngực em gái khác mặc kín như bưng, thèm khát nói nhỏ:" A Phương này, mấy ngày không gặp mà người đẹp ra, dáng cao lên, ngực cũng to ra không ít."
"Em đang định nói đây, của anh Lật cũng to ra đấy, không phải uống thuốc nở ngực chứ, chỉ là thứ phía dưới liệu có to ra không mới là quan trọng." Em gái nhỏ đáp trả ngay, cay hơn ớt, cả đám cười nghiêng ngả:
May là có Tống Tư Oánh ngồi đây nên không có đề tài dâm dục hơn, có điều cũng đủ để cô trợn mắt lên rồi, vừa đợi phục vụ viên đi ra, liền chỉ Lôi Đại Bằng và hai tên béo:" Trước kia tôi không nhận ra, hình như càng béo thì càng lưu manh thì phải, Đại Bằng, trước kia cậu đâu có thế."
"Con người rồi sẽ thay đổi thôi, đại tỷ, lát nữa ăn xong tự về nhà nhé, đám anh em chúng tôi còn có tiết mục." Lôi Đại Bằng phất tay, bộ dạng lão đại:
Tiết mục gì thì Tống Tư Oánh không hỏi, tám phần là sở thích chung của nam nhân, gầy béo đều cần, chẳng có gì tử tế. Có điều không hỏi nhưng cô lại trừng mắt lườm Đơn Dũng.
Đơn Dũng chẳng ngại, cùng đám anh em thành quản bàn chuyện làm ăn, nghe ý tưởng kỳ diệu của bọn họ, thu hoạch không ít. Tống Tư Oánh cũng nghe ra ý đồ của Đơn Dũng, đó là xúi đám con cháu quan viên nhỏ này tham gia kinh doanh mở hiệu, nhưng nói rất uyển chuyển.
"Vệ Hoa, anh thấy cậu có thiên phú kinh doanh đấy, mô hình đóng gói tiêu thụ của cậu rất sáng tạo. Cả Tiểu Cái cũng thế, bọn họ đều nói cậu là trạch nam, sao anh không nhận ra nhỉ, trạch nam làm sao có đầu óc thương nghiệp như thế, với lại trạch nam toàn dựa vào cha mẹ nuôi dưỡng bản thân. Anh thấy cậu không phải, bằng vào đường lối suy nghĩ của cậu, một năm kiếm tám chục một trăm vạn còn là ít..."
Cứ thế không khí bữa cơm đẩy lên cực cao, dao động trước là Lôi Đại Bằng, nói làm thành quản làm chó gì, quay về làm ông chủ, xúi bẩy đám anh em, đều đi làm ông chủ, sau đó mua luôn cả Xuyên Vị Lâu, lúc đó anh em ta tha hồ trêu ghẹo cả phục vụ viên lẫn bà chủ.
Lý tưởng đơn thuần đó làm đám anh em hò reo hưởng ứng nhiệt liệt, Tống Tư Oánh phun trà ra ngoài, đám nam nhân thối tụ tập lại với nhau thì làm sao tránh khỏi đề tài này, huống hồ còn là Nguyên Đán. Cả đám uống Ngũ Lương Dịch, ăn thịt gà cay, lẩu cay, nói chuyện từ tiền tới nữ nhân, nói từ như nhân tới tiền, nói đi nói lại chợt phát hiện ra còn có Tống Tư Oánh ở đây, là thế liệt luôn cô vào hàng ngũ anh em độc thân, xưng anh gọi em luôn.
Uống một vòng hết nửa chai, uống hai vòng hết cả chái, chẳng mấy chốc ăn chưa được bao nhiêu thì hai tên nôn ra ngoài, một tên uống say, hô hào muốn tới KTV chơi, tên thì đòi đi xoa bóp mát xa. Vẫn là Lôi ca uy vũ nhất, vỗ bàn quyết định:" Đi, hát trước chơi sau, hôm nay cao hứng, trừ về nhà ra, muốn đi đâu anh mời hết."
Cả đám đầu choáng mắt hoa chân đi loạng choạng, mất cả phương hướng xúm quanh Lôi Đại Bằng xuống lầu, tiêu sái quẹt thẻ thanh toán, trêu ghẹo bà chủ xinh đẹp vài câu. Lôi Đại Bằng chợt nhớ khách mời hôm nay, thấy Đơn Dũng và Tống Tư Oánh đi cùng nhau, nói Đản ca, anh thì thôi đi, trông anh và đại tỷ cũng hợp, kiếm cái nhà nghỉ giải trí qua đêm, em không mời nữa... Tống Tư Oánh đỏ mặt đuổi theo đá vài phát, đám khốn kiếp bỏ chạy ra ngoài chặn taxi, tranh nhau chui vào đi chơi.