Q2 - Chương 105 Xưa nay hoàn khố làm được cái gì đâu. (1)
"Em suốt ngày ở nhà sao biết được chiêu số của y khó lường thế nào, chị tra rõ việc làm của Đơn Dũng sau khi chia tay em rồi, y nghỉ học một năm làm công, sau đó học Đh Lộ Châu, ở trường bị xử phạt 4 lần, năm thứ hai dẫn đầu sinh viên tới cục giáo dục ngồi biểu tình im lặng, kéo ngã một giáo viên ... Năm thứ 4 đại học, là năm ngoái, lại dẫn đầu một đám sinh viên hư hỏng, khiến trưởng ban bảo vệ bị cách chức, náo loạn toàn trường, nhưng lần này kỳ lạ là không bị xử phạt gì cả. Hơn nữa chị nghe nói y có quan hệ thân mật với Tả thị, thực lực Tả thị cường đại thế nào em không biết đâu, bọn họ đầu tư vào Lộ Châu tương đương 20% tổng giá trị sản xuất của toàn thành phố."
Đào Thiên Hạc không rõ bị cái gì kích thích, thấy Ninh Giai không tin mình, tuôn ra cả tràng.
"Không nói tới nhân tố đó cũng khiến chị không xem thường được, tự khi tốt nghiệp tới nay, y không đi xin việc cũng không vào làm nhà nước, một mình lái xe đi khắp nơi bán thịt lừa. Sau đó có chuyện bị người ta chém ở quảng trưởng Bát Nhất, đánh người bị thương phải nộp phạt rất nhiều mới được thả. Sau đó nữa lập lên cửa hiệu thịt ngâm kia, chuyện này xả ra cùng với đó là hai đại hộ ở Tây Uyển bị rớt đài một cách khó hiểu ... Rồi khi chúng ta đều cho rằng y vì va chạm với người của Sử Gia Thôn nên mới phải rút khỏi sản nghiệp thịt lừa. Y liền xuống trấn Triêu Dương lập ra công ty ẩm thực xanh Lộ Phong, lúc đó ai cũng nghĩ y kinh doanh đồ khô và lương thực phụ, hoàn toàn rút khỏi sản nghiệp thịt lừa rồi, làm việc khác rồi, không ai để ý cả. Chính vì thế y dùng lý do thu mua đồ khô che mắt, đi khắp nơi tích góp nguyên liệu làm thức ăn gia súc, đợi tuyết xuống vận chuyển khó khăn, bóp cổ toàn bộ hộ chăn nuôi kiếm lớn ... Tới giờ y mới rời trường nửa năm thôi, để y thêm thời gian không biết sẽ còn lớn mạnh tới mức độ nào ... Hơn nữa đăng ký thương hiệu này, y làm từ khi còn ở trường học, y dày công mưu tính như thế để làm gì? Chị nghĩ thôi đã sợ."
Thời gian qua Đào Thiên Hạc không nhàn rồi, thăm dò hết tin tức liên quan tới Đơn Dũng, càng biết nhiều thì cô lại càng thêm sợ hãi. Lúc này tâm sự với Ninh Giai cũng là để san sẻ lo lắng, vì càng lo, nên cô ngăn không cho tình cảm của mình phát triển.
Ninh Giai nghe mà sững sờ, trong toàn bộ câu chuyện dài đó, cô chẳng tìm ra được chút hình bóng quen thuộc nào, đôi mắt to như biết nói chớp chớp, tựa như đang tự hỏi: Đó là Đơn Dũng sao?
Trong phòng im phăng phắc, cả hai bần thần ngồi nhìn cả bàn thức ăn bọn họ cùng làm, nhưng chẳng có chút khẩu vị nào. Đào Đào mong đợi có thể tìm chút an ủi từ Ninh Giai, nhưng cô bé đơn thuần đó lúc này tựa hồ còn chưa muốn tin lời cô nói, cứ ngồi ngây ra, thậm chí thò cả đũa vào ly rượu cũng không nhận ra.
"Giai Giai." Đào Thiên Hạc vỗ tay mấy cái:
"Đào Đào ... Vậy, chị bảo ... Em giúp chị thế nào?" Ninh Giái sực tỉnh rụt đũa lại, nhìn Đào Thiên Hạc, có vẻ muốn thoái thác :" Em và anh ấy bao năm rồi không liên hệ, em không dám tin anh ấy thành ra như thế ... Bọn em vốn quan hệ rất tốt, còn có thời gian ngồi cùng bàn, lên năm thứ ba đột nhiên nghe nói nhà anh ấy xảy ra chuyện, cùng ngày hôm đó anh ấy biến mất. Con cái nhà giàu trong trường, nhà ai xảy ra chuyện, nhà ai phá sản, đều thành trò cười ở trong trường. Một tuần sau anh ấy tới trường, làm thủ tục thôi học, lúc đi mặt âm trầm sợ lắm ... Về sau em và Lôi Đại Bằng đi tìm anh ấy, mới biết chuyện rất lớn, cha anh ấy suy sụp rồi, chẳng những nhà hàng sang tay, ngay cả nhà cũng bán. Chuyện đó hẳn gây tổn thương cho anh ấy rất lớn ... Chị xem, khi bọn em gặp lại, bộ dạng anh ấy thế nào, em gần như không nhận ra được, anh ấy như thành con người khác, trông như chàng trai nông thôn lên thành phố làm việc ... Chị có biết không, loại gia đình như bọn em, dù có chết cũng giữ lấy thể diện, nghèo không một xu dính túi cũng không thể cho ai biết ... Anh ấy như thế, chứng tỏ anh ấy đã chẳng bận tâm tới cái gì nữa rồi, bao gồm cả em, thậm chí cả bản thân anh ấy."
"Không, Đơn Dũng rất để ý tới em." Đào Thiên Hạc nhấp ngụm rượu, nhìn Ninh Giai buộc tóc sừng dê rất thanh thuần đáng yêu:" Nếu không đã chẳng cố tình xa lánh em như thế."
Ninh Giai vừa rót lý rượu tay run một cái, miệng ly chạm phải chai rượu, cô hơi ngơ ngác không biết đáp lại thế nào, bất bờ nhận ra một tâm tình không nên có từ chị Đào.
Đó là thói xấu chung của toàn bộ nữ nhân: Quen tuông.
.............. .................
Với Tiền Mặc Hàm lúc này đã lên núi, đỗ xe ở ngoài rìa Hưởng Mã Trại mà nói, cảm giác hoàn toàn khác, khắp tầm mắt là rừng cây xanh thẫm, bao quanh bởi ngọn núi mấp mô cao thấp khác nhau. Nơi này gần như bị núi rừng bao phủ, cách đó không xa là bãi trượt tuyết nhân tạo duy nhất trong tỉnh, xuống xe một cái bị không khí lạnh buốt ập tới, trong mát tới mức làm dạ dày muốn nổ tung, rùng mình mà thoải mái.
Lại nhìn những căn nhà xây dựa vào núi, bốn góc nhà giữ phong cách kiến trúc truyền thống của Lộ Châu, mái nghiêng, hung thú. Nhiều nơi còn đọng tuyết chưa tan, bao quanh bởi một vòng hàng rào gỗ, đúng là giống một cái trại thời cổ.
" Nơi này hay đấy, bảo sao đám anh em lại thích dẫn em gái tới đây thuê phòng, ha ha ha, đúng là rất hay, như này mới có cảm hứng chứ." Tiền Hàm Mặc cảm khái, thế rồi có con chó nhỏ lông xù hai màu đen trắng chạy ra sủa gâu gâu đón khách, hắn cúi xuống gãi cổ con chó, con chó kêu ư ử rất thoải mái:
Đi cùng còn có cô gái là giám đốc đại sảnh của Lư Nhục Hương, nghe Tiền Mặc Hàm nói vậy chỉ khẽ mỉm cười coi như phụ họa, trang trọng theo sau.
Đi được vài bước Tiền Mặc Hàm mới nhớ ra:" Tiểu Tuệ, cái nào mới là nhà Đơn Dũng?"
"Tôi, tôi cũng không biết." Tiểu Tuệ ấp úng:
Tiền Mặc Hàm phất tay:" Đi hỏi đi, khách khí vào."
Chuyện này thì không thể đẩy cho ai rồi, Tiểu Tuệ chọn một căn nhà gõ gõ cửa, không có ai cả, cũng phải thôi, thời điểm này nhà hàng thành phố đông đúc, nông gia nhạc vắng vẻ, trời lạnh như thế ở trên núi, nhà nào nhà nấy đóng chặt cửa sưởi ấm. Thời gian trước lại còn tuyết lớn, khiến nơi đây càng vắng bóng vết tích con người, bãi đỗ xe chỉ có vài cái. Lại đi qua mấy nhà, thấy một cái sân có khói bốc lên, Tiểu Tuệ đẩy cửa gỗ, không ngờ cửa mở ra.
Ở trong sân, có hai chàng trai ngồi đối diện với nhau, gần đó là bếp củi, bên bếp là cái bàn thấp đặt các loại bát thức ăn, một chai rượu, nối trên bếp sôi ùng ục rồi. Tiểu Tuệ vừa đi vào bị người xấu xí làm giật mình, cái tên xấu xí lấm lem thấy cô lại mừng rỡ:" A, mỹ nữ .... Đản ca, khuê nữ nhà ai mà trông mọng nước thế?"
Người còn lại ngẩng đầu lên:" Rất mọng nước, không phải là người Hưởng Mã Trại, cô là?"
Không phải hỏi nữa, mặc dù hai người không nhận ra cô nhưng Tiểu Tuệ vẫn còn nhớ hai kẻ đại náo Lư Nhục Hương, bảo sao nhìn tên béo lại thấy quen như vậy, mỉm cười:" Tìm hai người đấy."
"A, thế thì tốt quá, uống với anh vài chén, cho em thưởng thức mùi vị gà rừng trong núi." Lôi Đại Bằng miệng chảy dãi, mắt hiện ánh sao, vẫy vẫy tay gọi:
Tiểu Tuệ nghe lời này cau mày, sao ăn nói thô thiển trắng trợn như thế, may mà Đơn Dũng còn biết làm người, đẩy cái mặt béo núc qua bên, cười nói:" Bây giờ chắc là cô đã nhận ra tìm nhầm người nhầm chỗ rồi nhỉ?"