Q2 - Chương 102 Thù cũ chưa hết hận mới đã sinh. (1)
Ngày 7 tháng 1, thành phố vừa mới ngừng tuyết, hai chiếc xe cảnh sát đồn công an Tây Uyển đỗ ở cổng nhà máy thịt, ba cảnh sát chụp ảnh, lấy lời khai, ghi chép, ai làm việc nấy. Chỉ đạo viên nhận điện thoại ra ngoài nói chuyện, đồn trưởng Ngũ bị kế toán Trương quấn lấy, mời tới văn phòng ngồi, ông ta sống chết không đi, đùn đẩy nói là công vụ bận rộn, không có thời gian. Nhìn vẻ mặt đồn trưởng Ngũ là biết, nhà máy thịt này thuộc về đơn vị thường ngày ít chăm chỉ thắp hương, cho nên người ta chẳng thèm để ý tới.
Có điều giám đốc Vương Thủ Nghĩa không chịu nổi nữa rồi, mặt mày đau khổ cầu xin:" Đồn trưởng Vương, anh phải làm gì đi chứ, hai tháng đập cửa kính chúng tôi 7 lần, cứ thế này chúng tôi phải đóng cửa mất."
"Đúng thế đồn trưởng, chúng tôi lại phải ngừng sản xuất rồi." Kế toán Trương muốn khóc:" Trước kia còn ném gạch, giờ dùng đá vôi, ném vào thùng nước một cái thế là cả nồi thịt vứt đi luôn."
"Đồn trưởng Ngũ, hay là thế này, anh tới văn phòng tôi ngồi ... Chúng tôi hiểu, chúng tôi cung cấp kinh phí." Giám đốc Vương cắn răng nói, ông ta biết nút thắt ở đâu:
Quả nhiên nói thế làm sắc mặt đồn trưởng Ngũ hòa hoãn hơn:" Các anh chắc chắn là phải gánh một phần kinh phí phá án rồi. Có điều, tôi bảo các anh nhé, đừng có chỉ biết kiếm tiền, phải biết rằng hoàn cảnh trị an tốt đẹp do không biết bao nhiêu đồng chí cảnh sát đổ mồ hôi nước mắt đổi lại. Bình thường bảo các anh giúp ít kinh phí thì lải nhải khó chịu, nếu làm tốt quan hệ với cảnh sát thì có xảy ra chuyện này không ... Đợi tôi chút."
Là chỉ đạo viên đang đứng ở cổng vẫy tay, đồn trưởng Ngũ còn tưởng là chuyện đơn vị, không ngờ ra ngoài, chỉ đạo viên thần bí hỏi:" Lão Ngũ, anh chuẩn bị làm thế nào?"
" Tra chứ làm sao, họ chịu cấp kinh phí rồi."
"Không thể tra."
"Sao thế, có gì khó đâu, chỉ mấy thằng lưu manh đường phố, một ngày là làm rõ rồi."
"Chuyện này mà làm rõ thì anh cũng rời ghế luôn đấy." Chỉ đạo viên thận trọng nói:
"Không thể nào, anh có ý gì?" Đồn trưởng Ngũ giật nảy mình, không biết trong chuyện này còn có ẩn tình gì nữa:
Chỉ đạo viên khoác vai đồn trưởng Ngũ, hai vị cộng sự đi vài bước, nói:" Chuyện này rõ ràng là cùng nghề phá nhau, chẳng qua mấy trò đó thôi, cắt dây điện, đập cửa kính, chọc lốp xe ... Nhưng lần này thì khác, anh biết hiệu thịt ngâm trên đường Lộ Hoa là do ai mở không? Ông chủ Đào của Như Nhục Hương đấy, lúc khai trương cục trưởng Trần và khu trưởng tới cắt băng, chuyện rõ ra đó, có lãnh đạo chống lưng ... Mấy ngày trước người của cửa hiệu đường Giải Phóng đánh người, chính công tử nhà cục trưởng Trần đánh tiếng với chúng ta đấy thôi."
"Ồ, tôi quên mất việc này." Đồn trưởng Ngũ bừng tỉnh, rồi lại hồ nghi nói:" Không chơi bẩn tới mức đó chứ?"
Dù gì cũng có chi cục trưởng tọa trấn, bày trò gì không được, cần gì thuê lưu manh phá nhà người ta, đúng không?
Không ngờ không có bẩn nhất, chỉ có bẩn hơn, chỉ đạo viên nghiêm giọng nói:" Bẩn à, chỉ cần kiếm được tiền thì không gọi là bẩn ... Anh không tin là, từ đường Giải Phóng, Tiền Tây, Bát Nhất, hai ngày qua có 9 nhà bị đập cửa kính ... Chỉ hai nhà ở đường Lộ Hoa và Anh Hùng không sao, anh nói xem ai làm? Bẩn thì bẩn nhưng hữu dụng, nhà khác dừng sản xuất một cái, người ta tiêu thụ tăng lên ngay, lãi bằng mấy. Nhà máy thịt Tây Uyển bán ra ngoài cũng dùng danh nghĩa thịt Hưởng Mã Trại, nên bị đập nhiều nhất ... Chuyện này ở, mắt nhắp mắt mở thôi ...
Chỉ đạo viên trên 40 rồi, trải qua mấy đời cục trưởng, lưu manh đường phố cũng thay mấy đám, ông ta vẫn cứ ở đây. Cho nên vài việc đồn trưởng Ngũ không thể không nghe ông ta, gật gù vỗ vai cám ơn, sau đó quay lại nhà máy. Giám đốc Vương và kế toán Trương khom người đợi nghe giáo huấn, không ngờ tình hình lại thay đổi, đồn trưởng Ngũ nghiêm mặt mắng.
"Giám đốc Vương, anh đừng chê tôi nói lời khó nghe, chuyện này anh không cung cấp kinh phí thì tôi cũng làm, nhưng lời tôi phải nói ... Làm người phải thành thật, làm ăn phải tín nghĩa, ruồi không chui được vào trứng lành, quả táo nào có sâu sẽ thối trước, vì sao chỉ đập chỗ các anh mà không đập chỗ người khác ... Làm người phải có đạo đức, làm ăn càng phải có đạo đức, các anh chắc chắn gây thù chuốc oán không ít, không cần hỏi tôi cũng đoán ra ... Chính bởi vì tác phong kinh doanh của các anh có vấn đề, mới đem lại nhiều khó khăn trong công tác của chúng tôi ... Bất kể là có bao nhiêu khó khăn, chúng tôi cũng sẽ tra, khẩn trương điều tra, các anh cũng phải tăng cường trực ban, có chuyện gì liên hệ ... Về đồn.
Nói về đồn một cái, gập sổ lại các dân cảnh khác cũng lên xe, chuẩn bị trở về. Chớp mắt một cái hai chiếc xe hú cói rất có thanh thế phóng đi, bỏ lại giám đốc Vương và kế toán Trương thộn mặt đứng đó, chuyện này không giống phong cách cảnh sát tí nào, ít nhất phải ăn bữa cơm chứ.
"Giám đốc, chuyện này là sao, ngay cả kinh phí cũng không lấy, có phải chúng ta chọc vào ai đó rồi, nên cảnh sát cũng không dám quản không?" Kiểm toán Trương lo lắng hỏi, cảnh sát cũng không giúp thì phải làm sao:
"Còn cần phải nói à, chọc vào ai, chọc vào nhà không bị đập kính ấy." Giám đốc Vương bực tức, dùng ngón chân mà nghĩ cũng ra kết quả:
Hai người mặt âm trầm vào nhà máy, nhìn cửa kính bị đập thủng, không biết làm sao nữa. Cuối cùng phát động công nhân viên chức bàn bạc, quyết định, lắp thêm lưới phòng hộ bằng thép, xem bọn con lừa kia có đập được nữa không?
Đường Giải Phóng, hiệu thịt ngâm Hưởng Mã Trại, lần này đồn trưởng Ngũ không ra mặt, chỉ có hai cảnh sát tới hiện trường lấy lời khai, mà lấy lời khai không dễ, ba người trong cửa hiệu mặt đỏ phừng phừng. Biết là đám thổ phỉ Sử Gia Thôn, vì thế cảnh sát cũng khách khí, chụp ảnh qua loa, đăng ký báo án rồi đi. Không vì cái gì khác, trong hiệu lạnh cóng, đôi lúc không thể không phục chiêu đập cửa kính này, đặc biệt với cửa hiệu mà dùng cửa kính sát trần, đập một phát là bốn phía gió lùa.
Cảnh sát A lên xe, nhỏ giọng nói:" Tôi dám nói người đập cửa kính là dân chuyên nghiệp, kính công nghiệp 14 ly, đập mạnh cỡ nào mới vỡ chứ?"
"Dân chuyên nghiệp làm thế nào?" Cảnh sát B hỏi:
"Dùng dao cắt kính rạch hai đường, sau đó dùng mũi nhọn đâm vào chỗ giao cắt, thế là rạn, cho cục đá nữa là xong. Cao cấp hơn nữa là dùng giác hút, đập cả lỗ lớn mà chẳng phát ra tiếng nào, cách này đội hình cảnh dạy tôi đấy. Biết bọn đập cửa kính chuyên nghiệp tới mức nào không? Tôi cho anh biết, 3 giây thôi đủ chúng vừa đập cửa kính vừa trộm đồ, bọn trình độ cao còn có cả máy gây nhiễu, chuông báo động còn chẳng eo. Không tin anh xem ghi hình đi, đảm bảo bị che rồi, không tìm được đâu."
"Ha ha ha, đó là đập xe trộm đồ, đây là đập cửa sổ mà, làm gì chứ?"
"Còn làm gì, anh không thấy à, lạnh tới đứng chẳng vững còn làm ăn gì nữa, nhà này không làm ăn được thì nhà khác tha hồ bán rồi ... Bọn gian thương còn ác hơn tội phạm."
Hai cảnh sát tán gẫu, về đăng ký báo án như thường ngày nhận được tin chồng đánh vợ, vợ đánh vợ bé, bà già mất mèo, tiểu khu mất chó vậy, chẳng bao lâu là quên mất rồi.
Có điều đồn trưởng Ngũ không quên, ông ta về tới đồn gọi điện cho các đồn trưởng khác, quả nhiên tổng kết được, nhiều cửa hiệu treo biển thịt ngâm Hưởng Mã Trại bị đập phá, chỉ có hai ba nhà không sao, hiệu không sao do ai mở, đồn trưởng Ngũ không hỏi nữa.
Q2 - Chương 103 : Thù cũ chưa hết hận mới đã sinh. (2)
"Cha, cha ở đâu thế?"
Tiền Mặc Hàm vui sướng chạy vào sân nhà máy thịt Hâm Vinh gọi lớn, bảo an chỉ phòng tài vụ, Tiểu Tiền chẳng kịp cám ơn đã chạy thẳng lên phòng tài vụ ở tầng hai, xông vào cửa một cái xô luôn phải Lão Tiền.
Lão Tiền đỡ lấy thằng con, mắng:" Lớn tướng rồi còn vụng về."
"Cha, chuyện mừng, chuyện mừng lớn ..." Tiền Tiền ôm vai cha thì thầm kể chuyện, liên tiếp nhiều ngày cửa hiệu treo biển thịt lừa Hưởng Mã Trại bị đập, không phải cửa sổ thì xe đưa hàng. Thậm chí nhà máy thịt Đông Minh, Tây Uyển còn bị ném đá vôi vào nồi, phải ngừng kinh doanh rửa nồi ba ngày. Vừa xong Tiểu Tiền còn tới cửa hiệu đường Giải Phóng, úi da, lạnh muốn thành que kem luôn, đám người đó mặt như chết cha chết mẹ.
Nghe vậy Lão Tiền cũng mừng, bừng tỉnh:" Cha bảo sao mấy ngày qua lượng tiêu thụ tăng vọt, tăng nhanh tới mức cha làm không xuể ... A, té ra là có kẻ giúp chúng ta thanh ý môn hộ. Này, không phải con giở trò chứ?"
"Con làm gì rảnh mà nửa đêm đi làm chuyện đó, sớm biết chuyện này hiệu quả như thế thì con làm từ lâu rồi." Tiền Mặc Hàm buồn nản, như mình bỏ lỡ chuyện gì hay lắm vậy:
"Cũng phải, chỗ nào không có gái thì mày chắc chắn là không tới ... Mà không đúng, ai giúp chúng ta chứ?" Tiền Trung Bình khó hiểu:
"Con nghĩ chắc là Trần công tử kiếm người làm, hắn chỉ nhận tiền mà không làm gì thì cũng xấu hổ mà." Tiền Mặc Hàm nghĩ tới người có khả năng làm việc này nhất:
Tiền Trung Bình gật đầu, không nói chuyện này nữa, không hay ho gì, cho nên giả vờ không biết. Hai cha con xuống lầu, đi từng nhà xưởng một vòng, hiện giờ gần như dừng gia công thịt lợn thịt dê rồi, toàn tâm toàn ý làm thịt lừa. Lúc này không thể không bội phục nhãn quang khi đó của ông chủ Đào, ba nhà liên hợp, uy lực thật kinh người, hiện giờ lượng xuất hàng mỗi ngày đã lên tới ba tấn rồi, vẫn còn đang tăng lên. Nếu như có hai ba nhà máy, thêm thời gian nữa, Tiền Trung Bình thấy lũng đoạn gia công thịt lừa toàn thành phố cũng không thành vấn đề.
Hai cha con đang triển vọng tình thế tốt đẹp năm nay thì có điện thoại, thông thường gọi vào giờ này là các hộ đặt hàng, cửa hiệu đường Lộ Hoa kinh doanh hưng thịnh, hiệu mới ở đường Anh Hùng cũng tưng bừng không kém. Tiền Trung Bình lấy di động ra nhìn số, là điện thoại của Đào Thành Chương, vừa nhận điện thoại liền hỏi:" Sao thế Lão Đào, anh cũng nghe nói rồi à ... Ha ha ha, tôi đang nói chuyện với Mặc Hàm về chuyện này, xem ra tên thiếu gia kia cũng chẳng phải vô dụng ... Cái gì? Được, được, tôi tới ngay."
Cúp điện thoại rồi, không biết là lại có biến cố gì, Lão Tiền bước nhanh, mở cửa xe nổ máy đi ngay, Tiểu Tiền đuổi theo nhảy vào xe cha mình, vừa hỏi xảy ra chuyện gì, nghe được nguồn cơn cũng làm bộ dạng đau răng.
Lại xảy ra chuyện rồi à?
Xảy ra rồi, còn không nhỏ, Tiền Trung Bình gặp được Tôn Tồn Trí vội vàng tới nơi ở trước cổng nhà hàng Lư Nhục Hương, sắc mặt hai người đều khó coi, lên thẳng văn phòng của Lão Đào ở tầng trên cùng. Vừa vào cửa, Lão Tiền đã không vui ầm ĩ lên:" Lão Đào, làm sao có thể xảy ra chuyện này được."
"Đúng thế, ông nói chuyện này không có sơ hở gì cơ mà." Tôn Tồn Trí cũng chất vấn:
Tiền Mặc Hàm nhìn Đào Thiên Hạc dài mặt ngồi trên ghế sô pha, trước mặt cô là một đống tư liệu, cô đưa cho những người khác xem.
Thương hiệu Hưởng Mã Trại bị người ta đăng ký rồi, phạm phái sai lầm cấp thấp thế này, Đào Thành Chương vỗ đầu, hối hận không thôi.
"Chuyện này trách tôi tính toán kỹ lưỡng quá mức ..." Đào Thành Chương hối hận không thôi :" Thương hiệu từ nộp lên tới thẩm hạch tuy chừng hơn 20 ngày, thẩm tra và công bố cần chừng một năm. Khi đó tôi phán đoán, cửa hiệu này mở một tháng, bọn chúng căn bản không có ý thức thương hiệu, hơn nữa không kịp đăng ký, càng chẳng nói tới biết văn kiện pháp luật tương quan ... Ai mà ngờ hôm nay tài liệu của chúng ta bị trả về mới biết là bị đăng ký rồi.
"Bọn chúng đăng ký tháng trước à?" Tiền Trung Bình không tin:
"Không phải, đăng ký một năm trước rồi, bản thân người đăng ký cũng chưa có được thương hiệu, song cũng sắp rồi. Đó là nguyên nhân chúng ta không tìm thấy thương hiệu tương tự khi tra trên website thương hiệu, vì còn đang thẩm hạch nội bộ chưa đưa vào dự liệu, sau Nguyên Đán mới công bố." Đào Thành Chương nói chuyện này mà khóc không ra nước mắt:
Vất vả ném mấy trăm vạn vào lập nên một thương hiệu, té ra là thương hiệu của người ta, còn có chuyện gì làm người ta đau răng hơn nữa không?
"Không thể nào, có người đăng ký thương hiệu Hưởng Mã Trại từ một năm trước, làm sao có thể tính ra thương hiệu đó hưng thịnh như bây giờ?" Tôn Tốn Trí không tin:
Đào Thành Chương càng hối hận:" Không phải một năm trước, y đã làm hơn bốn năm rồi, y luôn dùng thương hiệu Hưởng Mã Trại bán thịt lừa... Đó là nguyên nhân y quyết đoán lùi khỏi ngành này, đó là đợi người khác trồng cây còn y hái quả. Sống nửa đời người rồi sao còn phạm phải sai lầm cấp thấp này, giờ cưới hổ khó xuống."
Trăm lần cẩn thận, vạn lần đề phòng, không ngờ trúng phải điểm mù, vẫn phạm phải sai lầm. Ba vị hợp tác nhìn nhau bắt đầu lo lắng, đầu tư vào cửa hiệu chưa nói, riêng quảng cáo khắp nơi trong thành phố đã mấy chục vạn, thêm vào cửa hiệu nhỏ lập khắp nơi, thương hiệu Hưởng Mã Trại đã đi vào lòng người. Bây giờ đổi thương hiệu khác gì làm lại từ đầu, nếu không thì bằng với làm cho người ta.
"Thôi rồi, tôi bắt đầu in ấn túi đóng gói chân không? Làm sao bây giờ?" Tiền Trung Bình cuống lên:
"Sớm biết vậy không bằng dùng thương hiệu Lư Nhục Hương hoặc Vị Nguyên cho rồi." Tôn Tồn Trí uống thuốc hối hận cũng không ích gì, nếu nói tổn thất thì ông ta ít nhất, có điều thu lợi cũng ít nhất, chỉ cung cấp phối phương mà thôi:
Vô kế khả thi, chỉ có Tiểu Tiên chưa hiểu:" Đào Đào, thằng khốn đó là ai?"
Đào Thiên Hạc muốn nói, nhưng mà khóe miệng nhếch lên một cách quỷ dị, tựa như bực tới phát cười. Ngay cả Đào Thành Chương cũng cái vẻ mặt ấy, tức không để đâu cho hết:" Đoán xem, cho mọi người một cơ hội, có thể đoán ra ngay."
Quả nhiên Tiền Trung Bình và Tôn Tốn Trí cùng buột miệng:" Đơn Dũng à?"
Không đáp, đoán đúng rồi chứ sao, Tiểu Tiền lửa giận ngùn ngụt chửi mắng :" Sao lần nào cũng là thằng khốn đó chứ? Chú Đào, sao chúng ta không chơi chết nó luôn đi, sợ gì, chẳng lẽ nó dám tới cửa đòi tiền à?"
"Cút, không tiến bộ gì cả, không phải chuyện gì cũng giờ thủ đoạn chây ì là giải quyết được." Tiền Trung Bình quát con trai đuổi qua bên:
Đào Thành Chương châm chước nói:" Nếu y tới cửa đòi tiền thì dễ rồi, tám vạn mười vạn, thậm chí cao hơn nữa cũng không sao, tôi chỉ sợ y cứ im lặng che giấu, ngay chúng ta cũng không biết phải làm thế nào ... Nói thế nào thì chúng ta cũng phạm pháp, kiện cái chết ngay, dù không đòi được tiền bồi thường cũng có thể khiến thanh danh chúng ta thối hoắc. Huống hồ tôi nghĩ, y từ lúc bán thịt lừa đã biết đăng ký thương hiệu, vậy y không chỉ nhắm vào tám mười vạn đâu."
Lão Tiền mất kiên nhẫn xua tay:" Thôi, ông nói phải làm sao là được, càng nghe tôi càng thấy bực."
"Nghĩ cách lấy về, nếu không đầu tư trước đó trôi theo dòng nước hết." Tôn Tồn Trí nhỏ giọng nói:
"Đúng là phải nghĩ cách lấy về, nếu không hơn 400 vạn bỏ vào hai cái cửa hiệu thành cơm sống, làm lớn thì chúng ta chột dạ, không làm lớn thì chúng ta thấy tiếc." Đào Thành Chương so sánh hai bên, tất nhiên không muốn chịu tổn thất lớn, phải bỏ ra phí chuyển nhượng thôi:
"Nếu y không chịu thì sao?" Tiền Mặc Hàm hỏi:
"Tất nhiên là không dễ dàng ... Lão Tiền, Lão Tôn, chuyện này tôi thấy để bọn tiểu bối xử lý thì hơn." Đài Thành Chương nhìn hai người kia, xem ra đó là nguyên do gọi cha con họ Tiền tới:
Q2 - Chương 104 : Thù cũ chưa hết hận mới đã sinh. (3)
Tiền Trung Bình chỉ cần thoáng nghĩ là hiểu ý ông ta rồi, tiểu bối ra mặt trước, chẳng may không thành là thì còn đường lùi là người lớn bọn họ, hơn nữa cũng để Đơn Dũng không thể nào im ỉm nấp bên hưởng lợi nữa, chỉ tay an bài con trai: "Mặc Hàm, chuyện này con đi bàn với y, thăm dò ý y xem sao, mua được thì mua, không mua được thì dùng cách khác."
Nói tới đó mắt ánh lên hung dữ, xem ra bị kích thích tới nổi giận thực sự rồi. Tiền Mặc Hàm biết ý cha mình, không chịu tử tế giao ra, thì bất kể lừa hay là ép, thậm chí tàn nhẫn một chút cũng phải có được. Dù sao thì làm ăn là cướp đoạt, còn cách nào khác nữa à?
"Cao nhất không thể quá 20 vạn, không, 50 vạn, y mà đòi hơn con số này thì một xu cũng không cho." Đào Thành Chương giận dữ vỗ bàn, lần này bị người ta nắm trúng chỗ hiểm yếu, phải đổ máu lớn thôi:
Chuyện cứ quyết định như thế, ba ông chủ đứng dậy đi xuống lầu, Tiền Mặc Hàm khó khăn lắm mới có cơ hội thể hiện, vỗ ngực với mấy người chú, đảm bảo sẽ làm thành chuyện này. Sau đó nói tới việc mấy cửa hiệu khác bị đập khiến làm ăn thuận lợi, Đào Thành Chương chẳng có tí vui vẻ nào, mặt âm trầm hoài nghi, giờ lượng tiêu thụ có tăng lên bao nhiêu chăng nữa cũng chẳng thể làm ông ta vui được.
Đào Thiên Hạc ở trong văn phòng cha lặng lẽ thu dọn hồ sơ xin phép thương hiệu mà cô dày công làm ra, cô chợt nhớ Đơn Dũng từng nói với cô vào ngày cô biết tin y chuyển nhượng cửa hiệu, y đã nói: Đừng xen vào chuyện này.
Khi đó Đào Thiên Hạc không coi trọng lời cảnh báo của kẻ thất thế như Đơn Dũng, tay cô bất giác dừng lại, tất cả có dự mưu, đã có tính toán hết rồi, nhưng y có thể tính được tới cục diện thương hiệu Hưởng Mã Trại trở nên cực thịnh như bây giờ sao? Nếu vậy chuyện y chuyển nhượng cửa hiệu cũng rất đáng nghi, không phải bị Sử Gia Thôn gây sức ép mà có mưu đồ.
Đúng, Đào Thiên Hạc lúc này nghĩ lại thật kỹ từng chuyển đã qua, đây rõ ràng là cái bẫy, đoán chừng là không ai nghĩ tới thương hiệu này đã bị đăng ký, thấy vụ làm ăn tốt như thế, sẵn có như thế, ai mà nỡ bỏ nền tảng sẵn có chứ? Dù nhà họ không nhặt thì nhà khác cũng lấy cái tên này để làm lớn, anh càng làm lớn càng tốt, nhà ai cũng thế thôi ... Bực mình là, Đào gia trúng bẫy.
"Gia súc!"
Đào Thiên Hạc thầm mắng, mắng con gia súc âm hồn bất tán, cô dùng nỗ lực rất lớn mới quên đi được một chút, nhưng càng cố quên thì y luôn vô tình nhảy ra khiến ấn tượng thêm sâu sắc. Lần này không chỉ cô, e là đám chú bác cô, không ai quên nổi rồi.
Mắng một câu, trong lòng dâng lên cảm giác phức tạp, một cảm giác trộn lẫn vô vàn loại tình cảm, thậm chí ... Đào Thiên Hạc buông di dộng ra như bị bỏng tay, trong lúc vô thức không biết cô cầm lấy di động từ lúc nào rồi, chuyện như vậy xảy ra rất nhiều lần. Mỗi lần cô thầm trách Đơn Dũng ngay cả gọi điện hỏi thăm cũng không có, đều xảy ra chuyện như thế, lần nào cũng nhịn được không gọi điện, dù sao đó là tình một đêm chứ không phải là tình cảm ... Dù sao cô có một người bạn trai chính thức được cha mẹ thừa nhận.
Lòng rối rắm, Đào Thiên Hạc bực bội bứt rứt khó chịu, hồi lâu sau mới cầm di động lên, lật xem danh bạ, nửa số người mẫu đã nghỉ phép rồi, là bà chủ, bình thường cô không có ai tâm sự ... Càng không có bạn khác giới. Là một cô gái xinh đẹp, lại không thiếu tiền, nam nhân vây quanh đều dùng ánh mắt muốn lột sạch quần áo kéo lên giường, khiến cô rất phản cảm.
Đúng rồi, Ninh Giai, Đào Thiên Hạc kéo tới số di động này thì dừng lại, gọi điện vừa đi vừa nói:" Giai Giai, cứ ở lì trong nhà làm gì, ra ngoài ăn cơm với chị đi ... Cái gì, em làm cơm ở nhà à? Hi hi ... Chị hạnh phúc quá rồi, tới ngay, hôm nay chị đi ăn cơm chùa xem tư vị nó ra sao ..."
Cô đi xuống lầu, rời khỏi đại sảnh, nhìn thấy Tiền Mặc Hàm xách túi quà, xem ra chuẩn bị đi đàm phán, có điều Đào Thiên Hạc đã có dự cảm, không hi vọng gì.
Nếu thằng béo được nuông chiều nhà chú Tiền mà có thể làm được chuyện này, đó mới là trò cười, nói không chừng chú Tiền ngầm giở thủ đoạn, để vị Trần công tử kia ra mặt. Nếu là thế thì có khả năng đấy, nhưng Đơn Dũng đã thắt cái thòng lọng vào cổ người ta rồi, làm gì có chuyện y dễ dàng cho người khác cởi.
………. ……….
Trong một căn phòng ngủ trang trí bởi hai màu trắng hồng tràn ngập hơi thở nữ tính, hai cô gái xinh đẹp mặc áo ngủ vải bông rộng rãi thoải mái, đang bày biện mấy món ăn lên chiếc bàn thấp ở giữa phòng, hai cô gái cứ thế ngồi bệt trên sàn nhà, vừa ăn uống vừa tâm sự. Lúc này Ninh Giai mới hỏi Đào Thiên Hạc sao bỗng dưng lại nhớ tới cô.
Đào Thiên Hạc mặc áo ngủ Ninh Giai nên có chật một chút, vì cô cao hơn, vóc dáng cũng đầy đặn hơn, mái tóc rủ xuống che mất nửa khuôn mặt, lộ ra vẻ đẹp yếu mềm mà thường ngày không thấy được, tay lắc khẽ ly rượu vang thở dài kể chuyện gặp phải hôm nay.
"Hả, anh ấy đăng ký mất thương hiệu của nhà chị rồi à?"
Ninh Giai miệng mở to, không khép lại được, biểu cảm cứng đờ, đo đang đấu tranh vất vả giữa đồng tình hay là cười lớn, nhịn rất khó chịu. Không chị đăng ký mà chênh lệch thời gian rất vừa vặn, bên này vừa đăng ký thì bên kia công bố ra.
Đào Thiên Hạc rốt cuộc cũng kiếm được người để trút bầu tâm sự, hết thở dài lại u oán nói:" Cha chị vốn tưởng nhặt được món hời lớn, ai ngờ nhặt sợi dây thừng treo cổ, đầu kia nắm trong tay Đơn Dũng, không biết khi nào y kéo một cái, nhà chị tha hồ khó chịu."
Ninh Giai không dám cười nữa, khó khăn lắm mới nuốt xuống được, rót cho Đào Đào một ly rượu vang, lại nhón một cái cánh gà, an ủi:" Không tới mức đó đâu, Đơn Dũng không xấu như thế."
"Em giả vờ không biết hay không biết thật vậy?" Đào Thiên Hạc chợt hỏi:
"Biết cái gì ạ?" Ninh Giai mặt đầy vẻ ngạc nhiên, xem ra không biết thật.
"Chẳng lẽ em không biết nhà cậu ta vốn mở nhà hàng Lư Uyển?"
"Em có nghe nói, có điều chưa tới bao giờ, khi đó em còn học cao trung, ở trong KTX, một tháng ra ngoài có ba ngày thôi ... Sao thế ạ?"
"Đó là tiền thân của Lư Nhục Hương, đó vốn là nhà Đơn Dũng." Đào Thiên Hạc đặt đũa xuống, nói chuyện giấu trong lòng đã lâu:
Câu này thực sự khiến Ninh Giai chấn kinh, ngây ra nhìn Đào Thiên Hạc ủ rũ, chỉ là cô không hiểu, nỗi buồn đó từ đâu tới?
"Chị nói hết luôn cho em nhé." Đào Thiên Hạc biết Ninh Giai tuy là con nhà thương nhân, nhưng mà rất đơn thuần, nên nói rõ:" Cha chị là người giỏi tính kế, mà em biết rồi đấy, làm cái nghề này làm gì có ai hoàn toàn trong sạch. Năm xưa nhà Đơn Dũng phá sản, chị nghĩ cha chị đóng vai trò chẳng vẻ vang gì, nếu không sẽ chẳng tự nhiên bỏ việc ở xí nghiệp quốc doanh, ra ngoài làm ăn .... Khi ăn cơm ở Lư Nhục Hương, Đơn Dũng đã nói riêng với chị rồi, y sớm muộn cũng sẽ lấy lại nhà hàng này, khi đó chị coi như trò cười ... Nhưng bây giờ chị dám coi đó là trò cười nữa sao?"
"Làm gì tới mức ấy ạ? Bây giờ giá trị Lư Nhục Hương đã lên tới cả trăm triệu rồi, anh ấy lấy lại thế nào? Chị có nghĩa quá không." Ninh Giai không tin:
Đào Thiên Hạc khe khẽ lắc đầu, làm sao cô nghĩ quá được, ngay cả bao nhiêu hộ chăn nuôi còn bị y cứa cổ, huống hồ người từng cướp chuyện làm ăn của nhà y.
Nhưng rốt cuộc Đơn Dũng muốn làm gì? Đào Thiên Hạc nghĩ tới kiến trúc hùng vĩ của nhà hàng Lư Nhục Hương, nơi này luôn mang tới cho cô cảm giác kiêu ngạo và tự hào, nhưng bây giờ khiến cô lo lắng, có dự cảm không lành ngày một rõ trong lòng cô.