← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 107 Xưa nay hoàn khố làm được cái gì đâu. (3)

Chuyện này đâu dám, thứ đó tôi còn chưa có, khả năng là phải một tháng nữa mới có cơ." Đơn Dũng nói chuyện rất tùy ý, như căn bản không để trong lòng, hơn nữa y nói thật, ngoài ra tên này không tự quyết được cái gì, nói ra chỉ lộ ý định của mình, y lờ mờ đoán được ý đồ của mấy kẻ phía sau khi cử một tên vô dụng như vậy đi đàm phán với mình:

Tiền Hàm Mặc truy hỏi:" Nếu có được thì cậu bán bao nhiêu?"

" Anh nói thế tôi không thích đâu, Đại Bằng đã nói rồi mà, bán cái gì mà bán." Đơn Dũng xua tay, Tiền Mặc Hàm tim đập loạn, Lôi Đại Bằng khó chịu nhưng lời lỡ nói ra rồi không tiện nuốt lại, trừng mắt với Đơn Dũng. Vậy nhưng Đơn Dũng như quyết ý muốn kết giao người bạn này, khoác vai Tiền Hàm Mặc nói: "Thế này nhé anh Tiền, đăng ký thương hiệu có quyền sử dụng 10 năm, trực tiếp cấp quyền sử dụng là được, tôi không thu tiền thì anh ngại... Vậy dựa theo năm trả phí thương hiệu, được không?"

"Được, được, được... Sao cũng được." Tiền Mặc Hàm mừng lắm, song vẫn lo về giá:" Giá thì sao?"

"Thế này đi, tôi bỏ ra hơn 2000 thôi, vậy chúng ta chọn một số đẹp, phí năm nay là 2888 nhé?" Đơn Dũng mỉm cười:

"Hả?" Cả Tiền Mặc Hàm và Lôi Đại Bằng cùng choáng váng, từ 10 vạn, hạ một phát còn 2888, còn tỉnh táo đấy chứ.

"Đừng mặc cả với tôi, thấp hơn một xu không được, cao hơn một đồng cũng không lấy, con số này may mắn, cũng là nể giao tình giữa ba chúng ta. Nếu là người khác tôi chẳng chịu, vốn tôi định tự mở hiệu, có điều cửa hiệu không còn, thôi cho anh Tiền kết bạn." Đơn Dũng rộng rãi vô cùng:

Khí thế này làm Tiền Mặc Hàm gật đầu lia lịa, lúng túng không nói lên lời.

"Năm sau thì đơn giản, nhân 2 lên trả tôi, năm sau nữa lại nhân 2 tiếp..." Đơn Dũng cười rất tươi:

Tiền Mặc Hàm nhẩm tính, nhân hai mới hơn 5000, rồi nhân hai nữa vẫn hơn 1 vạn thôi, nhân hai tiếp thì chỉ 2 vạn … hắn lười tính, nhưng mà nhân mấy năm còn chẳng được 10 vạn như hắn ra giá, trong khi chú Đào sẵn sàng trả tới 50 vạn cơ mà, tức là còn rẻ lắm. Người anh em này thật tốt, trong lòng cười muốn rách miệng, bề ngoài tỏ ra cảm động, vừa nói muốn soạn hợp đồng, Đơn Dũng nhỏ giọng nói:" Anh Tiền, chuyện này anh về bàn riêng với cha anh đi, tôi cũng biết chuyện kia là ba nhà hợp tác, nếu đáng tiền một nhà tốt hơn chia ba... Nên tôi chỉ cho anh thôi, trước đó đừng để người khác biết, nhất là người ngoài kia kìa..."

Tiền Mặc Hàm liếc mắt nhìn Tiểu Tuệ, gật đầu ngay, nói chúng ta thảo luận kỹ hơn sau, cáo từ rời nông gia nhạc, Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng tiễn Tiền công tử ra tận xe, nhìn hắn vui vẻ xuống núi.

Người vừa đi, Lôi Đại Bằng đã chịu hết nổi, nhảy dựng lên mắng Đơn Dũng:" Đản ca, anh bị ngốc à, người ta chịu trả anh 10 vạn đấy, gật đầu một cái là xong, anh khách khí gì chứ?"

"Cậu bảo tặng miễn phí mà." Đơn Dũng đẩy trách nhiệm:

"Em sao biết giá trị như thế, những 10 vạn đấy, anh lấy luôn đi, sao lại lấy 2888, anh không phải là bị lừa đá rồi đấy chứ? Hay ăn thịt lừa nhiều quá bị lừa bị lú rồi? " Lôi Đại Bằng hối hận lắm, lúc đấy mình ra vẻ hào sảng cái gì chứ, tiền cả, tiền ơi là tiền, thế là bay mất rồi:

"Cậu không hiểu à, năm nay 2888, mỗi năm gấp đôi, năm sau là 2x2888, năm sau nữa là 4x2888, rồi 8x2888... Cứ thế mà tính cậu còn nghĩ 10 năm sau anh ngốc không?"

"Không ai ngốc hơn anh, ngu ngốc."

Lôi Đại Bằng lườm một cái bỏ đi, Đơn Dũng gãi gãi mũi càng vui, nếu đối thủ toàn thế này cả thì tốt quá.

***** *****

"Cha, cha... Xong rồi, bác Tôn, chú Đào, xong rồi, xong rồi... Ai dà, chuyện căn bản không như mọi người nghĩ đâu, hai người họ tốt lắm, cháu không ngờ họ còn là đầu bếp, món canh phù dung tuyết kê ngon cực.... Không kém gì nhà hàng chú Đào."

Tiền Mặc Hàm mồm đầy hơi rượu chạy về tầng trên cùng Lư Nhục Hương, ba người kia đợi tin tức đã lâu, nghe qua điện thoại chỉ nghe nói đàm phán thành công không tin.

Lão Tiền thấy con về trong trạng thái say tới nói năng lẫn lộn thế này, không vui:" Mặc Mặc, đi đâu uống rượu thế, chuyện rốt cuộc thế nào? Đầu bếp cái gì, phù dung tuyết kê cái gì?"

"Xong rồi, họ mời con uống, thật đấy, còn mời cả Tiểu Tuệ ăn thử món ăn bọn họ làm. Úi dời, mùi vị thật đúng là hết xảy mà, ăn một bữa như thế ở thành phố phải cả nghìn đồng mà chưa chắc có vị thuần như vậy, còn không khí thì tuyệt vời, như đi cắm trại trong rừng..." Tiền Mặc Hàm vẫn chấn kinh bởi món canh kia cùng với khung cảnh nên thơ ở Hưởng Mã Trại, đang muốn chia sẻ cảm xúc dào dạt trong lòng, có điều thấy ba vị trước mặt không vui, vội quay lại chủ đề cũ:" Con làm rồi, họ đồng ý rồi, hứa thương hiệu có một cái là ký cấp quyền sử dụng cho chúng ta, mọi người đoán xem bao nhiêu tiền?"

"Bao nhiêu?" Đào Thành Chương giỏng tai lên, sợ nghe nhầm:

"2888, Đơn Dũng ấy mà, cậu ấy tốt lắm, hoàn toàn không như mọi người nói đâu, đơn thuần lắm, sống ở một nơi như vậy làm sao có thể là người toan tính gì chứ? Mọi người biết không, cậu ấy và một tên béo nữa tốn một ngày trời đi săn gà đấy, còn hứng tuyết để nấu canh, cháu thấy chỉ nho sĩ thời cổ mới có nhã hứng đó. Rồi nấu trong nồi đá to thế này này, đun bằng củi nhé, mấy người bọn cháu uống một bữa, nói chuyện với nhau rất tâm đầu ý hợp, cậu ấy liền nhận cháu làm bạn, dù sao cậu ấy không mở cửa hiệu bán thịt lừa nữa, chuyển sang làm việc khác rồi, cầm quyền sử dụng thương hiệu cũng vô nghĩa đúng không, thế nên coi như tặng cháu luôn." Tiền Mặc Hàm đắc ý khoe, lần này làm được việc lớn khiến ba vị chưởng bối phải đau đầu nhức óc, thấy vô cùng tự hào:

2888? Nếu mấy chục vạn cũng thường thôi, nhưng con số này làm tất cả sững sờ, hai người còn lại nhìn Tiền Trung Bình, đều biết thằng con Lão Tiền chỉ ăn uống gái gú là giỏi, chuyện khác chẳng ra hồn, ai mà dám tin mấy lời đó chứ? Đào Thành Chương gọi điện cho Tiểu Tuệ ở phía dưới nhà, xác nhận câu chuyện rồi vẫn bán tín bán nghi hỏi lần nữa:" Mặc Mặc, cháu không nghe nhầm chứ 2888 đồng à? Đó là tiền đăng ký mà."

"Tiền bạc gì, cậu ta còn định tặng cháu luôn, cháu ngại không lấy, nhất quyết đòi trả tiền đấy." Tiền Mặc Hàm nhớ ra:" À đúng, 2888 là tiền năm nay, năm sau nhân hai, năm sau nữa nhân hai tiếp, cứ thế nhân hai hết 10 năm bản quyền... Người anh em đó tốt thật, cháu đưa 10 vạn không cần... Í, mọi người sao thế?"

Không đúng rồi, ba vị kia mắt như mũi dao nhìn Tiền Mặc Hàm, làm  hắn linh cảm không lành không dám nói nữa:

"Xem ra lòng tham của cậu ta không nhỏ." Đào Thành Chương thở dài nói xong đứng dậy, Tôn Tồn Trí chẳng nói gì đã đi, Tiền Trung Bình chỉ mặt con nói không lên lời.

Tiểu Tiền chưa hiểu gì, còn thấy bất bình thay cho Đơn Dũng:" Sao vậy à, người ta tử tế như vậy, mọi người không thể keo kiệt, chẳng lẽ định lấy trắng của người ta."

Chát... Úi da... Tiền Mặc không kịp tránh, bị cha hắn tát một phát, che mặt ngã xuống sô pha, Lão Tiền chưa hả giận còn đá thằng con một cái:" Tự tính đi, mày đúng là thứ làm người ta bêu mặt."

Nói rồi tức tối bỏ đi, Tiền Mặc Hàm ủy khuất muốn lao xuống lầu, chửi đám chú bác, chửi luôn cả cha mình, vừa chửi vừa lấy di động ra bấm 2888 x2 rồi lại x2, rồi lại x2.... Hắn học hành chẳng ra làm sao, tính đi tính lại mới ra, nhìn con số còn nghĩ mình tính sai. Tính mấy lần mà đáp án vẫn như nhau mới tức hộc máu.

Phí chuyển nhượng 10 năm là:2.954.424 đồng, gầm gần 6 lần giá cao nhất Đào Thành Chương đưa ra.