Q2 - Chương 108 Gừng càng già càng cay. (1)
Xuống, ra cổng đợi, tới đều là khách đấy, mời từng người một cho tử tế."
Ở trong xe Tiền Trung Bình mắng thằng con không nên người của mình, thấy nó không nhúc nhích, cơn giận nổi lên định đánh, ai ngờ thằng con cũng ương lên, quay sang trừng mắt:" Cha, con một lòng giúp cha, cha lại hết đánh rồi chửi con trước mặt người ta, cùng lắm con không làm nữa."
Tiểu Mặc Mặc nổi điên rồi, dù cha ruột cũng không thể làm thế chứ, khó khăn lắm mới có tâm tình học kinh doanh, vất vả chưa nói, còn suốt ngày bị mắng chửi. Hai ngày trước bị tát ngay trước mặt người ngoài, mất hết thể diện. Sau đó Đào Thành Chương lại hỏi kỹ chuyện cửa hiệu thịt lừa bị đập, hỏi thì hỏi đi, hỏi xong lại mắng hắn. Con mẹ nó, mình thành chỗ trút giận của người ta à?
Tiền Trung Bình thở hắt ra một hơi, cố nén giận, có mỗi đứa con bảo bối này thôi, nó chưa bao giờ phải chịu khổ, cho nên không hiểu được ra ngoài lăn lộn kiếm được một đồng vất vả gian lao ra sao, mắng chửi vô ích, đổi ngữ khí:" Mặc Mặc, không phải cha ép con, có ép con cũng không tiến bộ, bảo con đi bàn việc, con uống say khướt bị người ta trêu chọc, về còn nói tốt cho người ta, có bẽ mặt không? Còn cái chuyện đập cửa kính nhà người ta, chuyện đó biết trong lòng là được, uống vài chén vào liền đi khoe khắp nơi, con không sợ người ta hận à? Điểm này con không bằng Tiền Hoạn Hải, con xem đi, người ta trừ nhận tiền ra thì không nói một lời nào. Nào như con, đi nói oang oang, cha nửa đời phấn đấu có gia nghiệp này, phải trông cậy vào ai mà giữ nó đây?"
Tiền Mặc Hàm bẽ mặt lắm, khó chịu lắm chứ:" Vậy cũng không cần mời họ chứ, làm như chúng ta chột dạ ấy."
"Chuyện này con phải học chú Đào con, dù là chúng ta làm, cũng phải tỏ thái độ, chưa nói còn không phải chúng ta làm... Với lại người ta cũng ít nhiều có thực lực, nếu thực sự tập trung lại làm một, dù thế nào cũng hơn nắm cát rời. Cửa hiệu, người đều có sẵn, hơn so với chúng ta tự trải đường, chuyện thương hiệu chưa giải quyết, đây là cách tốt nhất... Đi mau."
Tiền Trung Bình thúc giục, lại dạy bảo một phen, vốn chuyện đập cửa kính giúp lượng tiêu thụ tăng lên là chuyện tốt, có điều Đào Thành Chương nhạy bén phát hiện ra khả năng xuất hiện nguy cơ nên làm ngược lại, từ chèn ép chuyển sang chiêu an.
Điều này cũng là bị ép bất đắc dĩ thôi, thương hiệu bị người ta đăng ký mất rồi, ai dại gì tiếp tục ném tiền vào đó nữa.
Bị cha dùng cả cứng lẫn mềm thuyết phục, Tiền Mặc Hàm bực bội xuống xe, nơi chiêu đãi những hộ kinh doanh nhỏ lẻ này là khách sạn Minh Châu, bàn công việc thì đương nhiên không có phần của hắn, đành làm vai trò chân chạy đón khách. Nói ra thì Tiền Mặc Hàm cũng có chỗ hơn người, bất kể trong lòng có ấm ức ra sao, khi đứng ở cửa đón khách, nụ cười vẫn hết sức tươi tắn.
Đồn trưởng Ngũ của đồn công an Tây Uyển tới, gọi ngay một câu chú Ngũ, chớp mắt chỉ đạo viên đồn công an Đông Quan tới, Tiểu Mặc thân thiết gọi chị. Ông chủ thịt lừa Tử Phương tới, vội chạy ra đón chào bác. Mọi người chẳng có khúc mắc gì với thằng con vô dụng của ông chủ Tiền, nhưng mà không hiểu sao hai cha con họ đi từng nhà mời khách, kéo Tiểu Tiền ra hỏi nguyên do.
Tiểu Tiền học được cách vờ vịt rồi, nghiêm mặt nói:" Đồn công an điều tra, đám tiểu hộ giết mổ lậu làm đấy ạ, chuyện này phải nói rõ, không thể hất nước bẩn lên người nhà cháu... Dạ, cha cháu còn chuẩn bị một món quà lớn, đảm bảo mọi người không uổng chuyến đi này."
Nói rồi khom lưng mời khách, người ta là đại hộ đã hạ mình tới thế rồi, đám tiểu hộ dù lòng còn tức giận thì thái độ cũng hòa hoãn không ít. Lần lượt tới phòng hội nghị nhỏ chuyên môn chuẩn bị của khách sạn Minh Châu, tham gia còn có hai vị mặc cảnh phục, có điều mọi người chỉ để ý tới Đào Thành Chương, Tiền Trung Bình và Tôn Tồn Trí, cơn giận lại bốc lên.
Cùng nghề là oan gia, huống hồ oan gia đó kiếm được nhiều hơn mình.
Đào Thành Chương ung dung nhàn nhã, nửa đời trước ông ta phấn đấu ở xĩ nghiệp quốc doanh, có cảnh tượng đàm phán nào chưa thấy. Hôm nay mời những ông chủ kinh doanh "thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại" có chút danh tiếng tới, rõ ràng nhìn thấy trong mắt mỗi người có lửa giận. Ông ta hiểu, một nửa là do tâm lý thù nhà giàu, cùng với chuyện thối nát kia ảnh hưởng, giờ đang truyền khắp nơi mấy đại hộ liên kết chèn ép tiểu hộ, từ góc độ lâu dài mà nói, bọn họ không dám không tới, nếu không bị đập tiếp thì sao?
Lúc này đâu chỉ đám Đào Thành Chương, Hưởng Mã Trại đã thành củ khoai nóng của tất cả mọi người rồi.
"Khụ khụ, các ông chủ, các hộ kinh doanh..." Vị đồn trưởng lắm lời hắng giọng vài tiếng mời mọi người ngồi xuống, nói thật là đồn trưởng Ngũ chẳng muốn dính vào chuyện này, nhưng trên có cục trưởng Trần đánh tiếng, dưới có ông chủ Đào mời, nên không thể không tới, đành coi đây là buổi tọa đàm giữa cảnh sát và nhân dân.
"Mười ngày sau Nguyên Đán, toàn thành phố chúng ta xảy ra nhiều sự kiện cửa hiệu kinh doanh thịt lừa bị đập cửa kính, đâm thủng xe, còn có chuyện hai mấy cân dái lửa đường Vương Trang bị trộm..."
Câu này vừa nói ra phía dưới cười rộ, chuyện thối tha này gặp phải thì tức điên, nói ra thì ê răng.
Nghe tiếng cười, đồn trưởng Ngũ cũng nhẹ nhõm hơn:" Trước tiên tôi thông báo cho mọi người biết tiến triển của vụ án... Theo đồn công an Tây Uyển và Đông Quan liên hợp điều tra phát hiện, có bốn hộ gia công giết thịt lừa không giấy phép ở Tiểu Doanh Trang, đường Thắng Lợi, trong đó có chủ doanh nghiệp tư nhân tới từ Thông Châu Hà Bắc có tiền án gây thương tích, người dưới thuê bảy kẻ thất nghiệp, trong đó có hai người tham dự đập phá cướp của cửa hiệu. Chúng tôi hiện đã khống chế nghi phạm..."
"Á, té ra là do Vương mồm méo làm à?"
"Chắc thế rồi, tên đó cho người kéo xe ba bánh đi dọc đường rao bán, có khi chính là ông ta."
"Đồn trưởng Ngũ, vậy tổn thất của chúng tôi thì sao? Ai đền?"
"Người đã vào trại rồi thì ai đền, tự nhận xui xẻo đi."
"Có chắc không? Vương mồm méo từ Hà Bắc tới, có thể đập nhiều nhà vậy à, hắn có gan đó sao?"
Thì thầm bàn tán, đột nhiên vang lên một câu chất vấn, giờ ai cũng vậy, càng là lời chính phủ càng không ai tin, càng là thông báo của cảnh sát thì người ta càng nghi ngờ. Nghi ngờ một cái bàn tán càng lớn, nhìn thế trận hôm nay càng nghi hơn, nghi ba đại hộ thông đồng, mua chuộc cảnh sát lừa dối tiểu hộ.
Nữ chỉ đạo viên đồn công an Đông Quan giải thích, sau khi vụ án xảy ra, lãnh đạo trên cục coi trọng cao độ, đốc thúc bọn họ ngày đêm điều tra, còn liên hợp với công thương phát hiện mấy hộ kinh doanh phi pháp. Có điều chẳng giúp hộ kinh doanh tin tưởng hơn, nữ chỉ đạo viên khó xử nhìn đồn trưởng Ngũ, đồn trưởng Ngũ đi thì thầm với Đào Thành Chương.
Đào Thành Chương đối diện với những ánh mắt nghi ngờ, đứng lên, rất có phong độ nói:" Chắc là mọi người biết rồi, chúng tôi còn tổn thất hơn các vị, hai nhân viên bị đánh trọng thương vào viện, kẻ hành hung còn đánh cả cảnh sát, đã bị giam giữ... Thực ra hôm nay tôi dù bỏ cái thể diện xuống cũng phải nói, cái biển hiệu Hưởng Mã Trại này, tôi và các vị đều là ăn sái của người ta, chúng ta từ đầu tới cuối ở chung một con thuyền, chúng tôi bị hại trước tiên, người của chúng tôi tới giờ còn chưa ra viện."
Lời này nói rất chân thành, tha thiết, so với Đậu Nga còn oan hơn, nói cho chủ hiệu kinh doanh trên đường Thắng Lợi xấu hổ, là ông ta cực lực báo với công an do bên đường Lộ Hoa làm, xem ra không giống.