← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 114 Sự đời chẳng như ý, sự cố luôn sinh ra. (2)

Đơn Dũng cả kinh, nếu mà đám đại hộ thành phố liên kết được với ông già này thì đã tìm ra mình là người đứng sau rồi, khi đó thì phiền to, trà trong miệng đắng hơn hẳn:" Bác Sử, bác chẳng có chứng cứ gì mà trách cháu là không đúng, cứ cho là chuyện này do cháu làm thì cũng là vì trong thôn xuất hàng nhiều hơn, bán được nhiều hơn... Ha ha, bác đừng nói cháu, nếu đám người bán thịt, chế biến thịt ở thành phố liên kết với nhau, bác một mình đứng ngoài, chẳng may người ta lấy đi thương hiệu, bác liền thành xâm phạm quyền sở hữu, bồi thường thôi đã mấy chục vạn..."

"Ha ha ha, cho bọn chúng mười cái lá gan cũng chẳng có tên nào dám tới đòi tiền tôi, cùng lắm thì tôi đóng cửa không bán nữa. Còn cậu thì thảm rồi, bây giờ vụ làm ăn này lớn lắm, trừ ba nhà ban đầu liên kết mở rưa cửa hiệu đường Lộ Hoa, đã có 9 nhà gia nhập, đông tây nam bắc bốn phía đều có cửa hiệu Hưởng Mã Trại. Đừng nói đám đại hộ, dù đám tiểu hộ thì gia sản cũng chỉ nhiều hơn chứ chẳng ít hơn cậu đâu... Bây giờ, cậu đang ngậm một miếng thịt làm đàn sói đói thèm khát đấy."

Ông Sử cầm chén trà lên làm động tác thổi một hơi màu mè nhìn Đơn Dũng, cái thương hiệu này chỉ ở Lộ Châu mới đáng tiếng, ra ngoài thì chẳng là cái gì nữa, mà ở Lộ Châu, chiêu của Lão Đào đã khiến bọn họ chiếm sạch tiên cơ, so với Đơn Dũng mà nói thì khác nào có thực lực tuyệt đối.

"Cậu là người thông minh đấy, nhưng tiếp theo đây phải giải quyết thế nào thì không đơn giản, đám người đó liên kết với nhau, chẳng mấy chốc mà thị trường sẽ bị người ta độc chiếm, đến tôi không nể mặt cũng không được. Hơn nữa cái đầu của Lão Đạo không kém gì cậu đâu, có vết xe đổ của Lão Tần, nên ông ta đề phòng cậu nghiêm lắm, lại thêm quan hệ với chi cục công an không tệ... Muốn dẫm đạp cậu dễ như không vậy."

Đây gần như chính là tình cảnh mà Đơn Dũng đang phải đối diện, hơn nữa vì Sử Gia Thôn có ba người đang bị giam, ông Sử cũng bị người ta tròng dây vào cổ rồi. Có điều nếu ông ta chịu để đám người kia dắt đi thì đã không có cuộc nói chuyện này nữa, thế nên Đơn Dũng hỏi thẳng luôn:" Vậy bác muốn chúng ta hợp tác đối địch sao?"

"Ha ha ha, còn cách nào khác à? Tôi chẳng thèm cái thương hiệu kia, mà tôi cũng chẳng hiểu thứ đó... Đợi khai xuân tôi định mở vài cái trại nữa ở Tróc Mã, Thấm Nguyên, Hậu Trang. Tuổi tôi ngày một lớn rồi, cần người giúp, mỗi Bảo Anh thì chẳng giúp được, cậu kinh doanh đồ khô kiếm vài đồng.... Sử Gia Thôn này có người giỏi nghề, cậu dẫn dắt bọn họ làm, còn sợ không kiếm được tiền à?.... Đây chẳng phải là kế hoạch năm ngoái cậu và Bảo Anh đã định ra hay sao? Năm sau lượng lừa nuôi ở Lư Viên sẽ giảm đi một nửa."

"Đơn Dũng, bất kể nói thế nào, hai đứa cũng đã quen biết bốn năm năm rồi, nếu cậu không tin tôi, tôi bỏ tiền đầu tư trước. Chuyện cửa hiệu lần trước, con gái tôi vì thế mà giận tôi lâu lắm rồi, nó nói đúng, dựa vào người trong thôn thôi chẳng có được mấy đứa ra hồn, nếu cậu tới Sử Gia Thôn, tôi còn phải lo gì nữa."

Té ra vòng vo hột hồi, muốn nhân lúc Đơn Dũng khó khăn mới chiêu mộ tới thôn. Đơn Dũng quay sang Sử Bảo Anh, thấy cô đỏ mặt tựa hồ xấu hổ, đến lúc nên nói thì cô lại ấp úng chẳng nói được gì. Đơn Dũng ngạc nhiên, té ra chị Sử làm mặt lạnh không phải giận mình, mà là giận cha, mà căn nguyên tức giận lại là mình. Còn kết quả là thế này đây, ông già khuất phục rồi.

Xong rồi, chỉ có chuyện đó thôi, nói nửa ngày trời ông Sử nhìn Đơn Dũng không chớp, Sử Bảo Anh cũng nhìn Đơn Dũng kỳ vọng, đôi mắt chân thành.

"Đồng ý hay không thì cậu cũng phải đánh một phát rắm đi chứ, im thin thít thế?" Ông già là người rất nóng tính, chuyện quan trọng như thế chẳng cho người ta suy nghĩ quá nửa phút đã thúc giục. Thế là lại bị con gái khó chịu lườm một cái.

"Có gì phải nói đâu ạ, bác muốn cháu tới giúp thì gọi tới lúc nào cũng được." Đơn Dũng nói rất hào sảng:" Có điều bác Sử, nếu bác cho rằng cháu đã cùng đường phải đi nương nhờ bác thì bác si rồi, bác cho rằng cháu đã bị người ta chặn hết cửa ở thành phố thì càng sai, nếu bác cho rằng cháu kinh doanh đồ khô kém hơn bác nuôi lừa thì cũng sai luôn, bác cho rằng mấy kẻ kia liên kết với nhau khiến cháu sợ thì vẫn là sai."

"Ái dà, con lừa nhỏ trở thành ngựa lớn rồi kia à?" Sử Bảo Toàn không tin Đơn Dũng còn có khả năng đột phá trùng vây, ông ta cho rằng mình đã đưa ra một điều kiện Đơn Dũng không thể từ chối:

"Cháu chẳng có gì thay đổi cả, trước giờ cháu luôn tính toán cho bản thân, giống như bác luôn vì cái thôn này vậy. Chỉ khác cháu chân thành đối xử với người khác, còn bác thì dùng uy. Ở cái nơi đặc thù như Sử Gia Thôn, dù cháu có đổi họ cũng chắc gì hòa nhập được, điều kiện bác đưa ra hôm nay cao hơn năm ngoài ở ngày hội nhập hàng, có ý nghĩa gì không? Người có thể công khai ra giá mua chuộc được nhiều lắm, hôm nay bị bác mua, có khi mai bị người khác mua, dù bác dùng cháu, nhưng bác vẫn luôn đề phòng cháu, thế thì để làm gì chứ?" Đơn Dũng thong thả nói:

Câu này nói trúng tim ông già, cơ mặt ông Sử co giật, ông ta đúng là có ý đố, không ngờ bị Đơn Dũng nói thẳng ra ngay trước mặt, có chút lúng túng. Sử Bảo Anh vội vàng nói:" Đơn Dũng, cậu đừng nghĩ thế, tôi luôn coi cậu là bạn, là người nhà."

"Cho nên mới nói, bác có chuyện gì gọi một tiếng là được, không cần phải lấy tiền đầu tư ra để làm mồi nhử đâu." Đơn Dũng nói rất chân thành, như chuyện y khuyên Căn Oa và Đại Bưu về nhà, chuyện y giúp được sẽ giúp, nếu cho rằng y vì cùng đường nên làm thế lấy lòng Sử Gia Thôn thì nhầm to rồi:

Câu này làm Sử Bảo Anh rất cảm động: "Cám ơn cậu."

Bầu không khí xấu hổ thế này chẳng thể tiếp tục nói chuyện nữa, trời cũng đã tối rồi, Đơn Dũng cáo từ, hai cha con cùng tiễn y ra tận đường thôn. Khi cái xe nát kia đi mất, Sử Bảo Toàn còn chút bực bội:" Này con gái, thằng con lừa đó rõ ràng chơi nhà ta hai chuyến, vì sao nói ra cứ như nhà ta đuối lý vậy?"

"Cha tính toán quá rõ ràng, quá tham, chẳng nói tới chút tình nghĩa nào, cha trách được ai? Chuyện mở rộng chăn nuôi cậu ta đề xuất ra đầu tiên, rồi chuyện dùng máy móc sản xuất cũng do cậu ấy đưa ra, bây giờ nhìn lại rõ ràng đều đúng. Cậu ta tới bằng thiện chí, cha cứ luôn cho rằng cậu ta có mưu đồ, trong thôn cũng thế, vừa thấy cậu ta làm ăn được thì đố kỵ, muốn gạt cậu ta ra ngoài." Sử Bảo Anh buồn bã nói, hai bên vốn có cơ sở tình nghĩa cuối cùng hỏng hết cả:

Lần này liệu vãn hồi được gì không, chẳng ai chắc.

Đơn Dũng đi mất hai tiếng mới từ Sử Gia Thôn về tới Hưởng Mã trại, đố xe đi xuống, nói chuyện với ông già đó một buổi, mệt hơn cả ngày vất vả, chuyện trên đời có bảy tám phần chẳng như ý muốn. Hôm nay coi như y mới thực sự được thấy thế nào là mặt dày vô sỉ, ngang nhiên treo thứ vô sỉ đó lên chính cửa hiệu, so ra ông Sử còn thành thật chán, ít ra còn ra giá bản thân với y.

Ồ, có xe, có chiếc xe hầm hố trông qua như xe việt dã, nhưng nhìn kỹ thì là chiếc Hummer, trong xe thấp thoáng có ánh lửa từ đầu thuốc lá, đỗ cách chỗ xe Đơn Dũng không xa. Tức thì Đơn Dũng vừa mới lơi lỏng liền trở nên khẩn trương, y ngồi xuống nhặt một cục đá bằng quả trứng, muộn thế này còn tới, không phải nhắm vào mình chứ? Y ẩn vào bóng tối, đi thật nhanh về nhà đóng cửa lại.

Vừa mới khóa cửa thì mẹ chạy ra mắng:" Khóa cái gì mà khóa, mới mấy giờ chứ... Dũng này, có người bạn đợi con đấy, trời gần tối thì tới, đến giờ chưa đi."