← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 113 Sự đời chẳng như ý, sự cố luôn sinh ra. (1)

Cháu không ăn được nữa, no rồi, đủ rồi..."

Đơn Dũng miễn cưỡng ăn hết một bát, chuyện ăn uống ấy mà, lúc vui vẻ thì gọi là hưởng thụ, còn trong tình cảnh như thế này thì ăn thêm một miếng là thêm một phần khó chịu, nuốt không trôi, tiêu hóa không tốt, càng ăn nhiều càng hại người.

Tiểu Bảo Quý thì vẫn cứ rất vô tâm trêu chọc Đơn Dũng, suốt cả bữa nó cứ chọn ớt gắp cho y, y chẳng thể bỏ lại đĩa, thế là cay tới nhăn mặt. Đến khi ông già phát hiện ra trừng mắt lên thì thằng tiểu quỷ mới chịu thôi cái trò đùa ác của mình.

Sử Bảo Anh thì khác, cô như cố tình làm cho Đơn Dũng xem vậy, mặt lạnh như tiền chẳng nói chẳng rằng.

Khó khăn lắm xong bữa cơm, Đơn Dũng đợi ông già đứng dậy cũng đứng lên theo, định cáo từ, ai ngờ ông già nói:" Lên lầu, nói chuyện chút... Bảo Anh, con cũng lên."

Đơn Dũng thoáng ngạc nhiên rồi đi trước, Sử Bảo Anh lặng lẽ theo sau, Tiểu Bảo Quý làm mặt quỷ, lại bị chị đá cho một cái. Ông Sử đi lên tầng hai, khoanh chân ngồi bên cái bàn gỗ kiểu cũ cực lớn, làm Sử Bảo Anh bất ngờ là Đơn Dũng thoải mái kéo ghế ngồi, ngay cả những đại hộ thịt lừa trong thành phố tới cũng không tùy ý như vậy, cô nhận ra, Đơn Dũng thoát khỏi trói buộc của trong thôn, giờ y có thể ngồi ngang hàng với cha mình rồi.

Mà hết thảy những chuyện này xảy ra một cách lặng lẽ, cô cứ cảm tưởng ngày Đơn Dũng rụt rè tới Sử gia thôn còn chưa bao lâu. Sử Bảo Anh đưa hộp thuốc lá cho cha mình, im lặng đứng đó chờ đợi sự thay đổi đột ngột của Đơn Dũng làm cô chẳng biết phải dùng thái độ nào với y mới chính xác.

"Nói thế nào đây, tôi phải cám ơn cậu, Đơn Dũng, hai thằng con lừa đó bây giờ trừ cậu ra chẳng ai chỉ huy được, sau này lời tôi nói cũng không hữu dụng nữa rồi." Sử Bảo Toàn châm điếu thuốc, hiền hòa nói:

Đơn Dũng thấy cơ hội là nói:" Hay bác để họ theo cháu đi."

"Phì!" Ông Sử nhổ bã thuốc, có điều nhổ rất mạnh, rõ ràng là đang muốn nhổ cái khác, liếc xéo y:" Muốn sức lao động thì trong thôn tôi có đấy, hay cho cậu luôn ba thằng ở trong trại nhé?"

"Bác làm khó cháu à, tấn công cảnh sát là trọng tội." Đơn Dũng nói rõ ràng dứt khoát, gạt ngay để tài đi, không dây vào nữa:

"Ài, chuyện hay ho tôi làm đấy, giờ trong ngoài đều ghét, cả con gái lẫn mẹ nó oán trách, thân thích nói ra nói vào..." Sử Bảo Toàn thở dài, thời gian qua ông cũng không dễ sống:" Dũng này, cậu nói xem, có thể cứu mấy đứa kia ra không?"

Xem ra không tránh được chuyện này rồi, Sử Bảo Anh cũng nhìn y kỳ vọng, Đơn Dũng lại đưa ra câu trả lời làm người ta thất vọng:" Không thể."

"Sao lại không thể?" Sử Bảo Anh không tin, cũng không phục:" Chẳng qua là tốn thêm ít tiền thôi."

"Không đơn giản vậy đâu, tấn công cảnh sát vốn không phải chuyện nhỏ, thêm vào người ta vốn đang tìm một cái cớ, chị giao ngay vào tay người ta, người ta dễ dàng bỏ qua sao. Chuyện này tôi nghe kể rồi, bác Sử làm đúng đấy, không bồi thường cũng không chịu trách nhiệm gì hết... Một khi đã bỏ tiền ra là không biết bao nhiêu mới đủ, khi nào người ta chưa chịu gật đầu là chúng ta còn phải thấp thỏm, làm như thế có bao tiền cũng bị người ta hút cạn. Chẳng bằng kệ ba người đó, có nhà nước lo ăn lo ở. Thấy không kiếm chác được gì thì bọn chúng phải buông tay thôi."

Thời buổi bây giờ là vậy, người oai phong nhất không phải là ông chủ gia sản bạc tỷ, mà là tầng lớp vô sản không xu dính túi, vô sản thì chẳng có gì mà sợ, có cái mạng nát thôi, làm gì được, chơi ở tầng cấp này thì ai đấu lại người thôn thổ phỉ.

Còn đấu tiền, đấu quan hệ, đấu nổi người ta không? Nên ý Đơn Dũng rõ ràng, chơi cùn.

Sử Bảo Anh nghe vậy thì buồn bã, Sử Bảo Toàn lại hết sức tán thưởng, cười ha hả:" Sử Gia Thôn mà có đứa đầu óc như cậu thì tốt, cái vị trí trưởng thôn của tôi có người thay thế, ha ha ha... Nói hay lắm, cứ làm như thế, xem chúng làm được gì, nếu ba đứa đó ra ngoài mà thiếu một cái chân cái tay nào, dù là ông trời thì cả thôn cũng kéo tới đập bẹp luôn."

Thổ phỉ là vậy đó, chẳng qua là thiếu một cái cớ cho nên lưng không ưỡn thẳng lên được thôi, người của mình sai, được, thì để pháp luật trừng trị đi. Nhưng nếu chúng có bề gì thì đừng có trách.

Sử Bảo Anh nghe hồi lâu vẫn còn lo lắm: "Cha, nếu thế phải ngồi tù vài năm."

"Cảnh sát ở xã nói rồi, nhẹ thì xử phạt trị an, nặng thì nhét vào trại cải tạo lao động, chẳng qua là đánh nhau thôi, chẳng thiếu chân thiếu tay, phạt nặng thế nào được." Sử Bảo Toàn khinh thường, có điều nói không lo lắng chút nào thì là không thể rồi, dò hỏi Đơn Dũng:" Dũng này, hay chúng ta làm ăn đi, tôi bỏ tiền, cậu đi cứu người nhé?"

"Hả?" Đơn Dũng dở khóc dở cười:" Bác làm thế chẳng hóa bảo chuột đi chúc Tết mèo, tự tìm kích thích sao?"

"Người khác thì tôi không tin được, cậu tuy gian một chút nhưng mà còn có chữ tín, đám người thối nát trong thành phố quá nhiều, Sử Gia Thôn khó khăn lắm mới tính lũy được chút gia sản, tôi sợ bị người ta lừa cho mà còn chẳng biết."

Ông già nói rất bất lực,xem ra trải qua một loạt chuyện vừa rồi cũng tỉnh ra không ít, nhưng Đơn Dũng muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.

Hai bên đều im lặng, Sử Bảo Anh đứng dậy rót nước, ông già lại cuộn điếu thuốc hút, Đơn Dũng cứ cảm giác ông già còn lời muốn nói, nhưng ngại không nói ra. Nói ra thì nơi này là nơi y kiếm được khoản tiền đầu tiên, còn có tình cảm hơn với cả trường học, nhưng một khi liên quan tới tiền, những ân oán kia lẩn quẩn trong lòng, tao thành màng ngăn cách không thể vượt qua.

"Cậu hiện giờ cũng không dễ sống hả?" Ông Sử cầm chén trà lên chợt hỏi một câu chả hiểu ra sao:

Đơn Dũng mỉm cười:" Cũng được, chỉ  hơi mệt một chút."

"Chưa chắc, hai ngày trước Lão Tôn... Là Tôn Tồn Trí của Vị Nguyên ấy, ông ta tới tìm tôi." Sử Bảo Toàn tựa hồ là tùy ý nói, Đơn Dũng cau mày ngay, đoán ra lão già đó tới làm gì, chín phần là do chuyện thương hiệu, lôi kéo Sử Gia Thôn gia nhập vào liên minh để chèn ép con lừa lạc đàn y. Ông Sử thấy Đơn Dũng không nói gì thì chế giễu:" Thằng con lừa cậu, bán cửa hiệu cho tôi, nhưng thương hiệu nắm trong tay, nếu không phải Lão Tôn nói thì tôi chẳng biết gì, có phải đợi tôi nuôi béo rồi thịt không?"

Điều này thực ra là đúng và không, đợi nuôi béo để thịt thì đúng rồi, nhưng bảo y trông cậy vào Sử gia làm việc này thì không, Sử gia làm gì có cái năng lực đó, Đơn Dũng vỗ trán làm như oan ức lắm:" Đúng là không ăn được thịt lừa còn dính mùi hôi khắp người."

"Đáng đời." Ông Sử hả thế lắm:" Lão Tôn mời tôi gia nhập cái buồi gì mà hiệp hội liên doanh kinh doanh thịt lừa, còn nói rằng đồn công an bắt được một đám đồ tể chui đập cửa hiệu, nói là người Hà Bắc làm. Đơn Dũng, cậu nói xem, một người vùng ngoài làm sao mà lại to gan thế? To gan hơn cả Tần Lão Hổ cơ à? Đập cả cửa sổ nhà máy thịt Tây Uyển."

Đơn Dũng ngạc nhiên nói:" Đồn công an không phải đã tra ra rồi à, sao bác lại không tin chính phủ, tin cảnh sát nhân dân như thế cơ chứ, vậy là không đúng đâu."

"Đừng có đánh trống lảng, tôi nói khi cậu làm tại sao lượng tiêu thụ tăng vùn vụt, còn đến khi rơi vào tay Sử Gia Thôn lại ngày một đi xuống." Ông sử nghĩ tới chuyện cũ lại đùng đùng nổi giận mắng:" Đến khi Lão Tôn tới tôi mới biết, trong thời gian cậu kinh doanh, nhà máy thịt Tây Uyển căn bản không xuất được hàng, cửa sổ bị đập, xe bị đâm xì lốp. Cái chuyện thối nát này nghĩ đi nghĩ lại, ngoài cậu ra tôi không nghĩ ra ai khác làm được... Khi đó cửa hiệu của đám Lão Đào, Lão Tôn còn chưa mở kìa, còn ai được nữa. Khẳng định chỉ có cậu thôi. Về sau có khả năng là đám Lão Đào làm, chứ làm đầu tiên thì chắc chắn ngoài cậu ra không có người thứ hai."