← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 116 Xưa nay mưu sự phải tiểu nhân. (1)

Sài Chiêm Sơn hứng thú nhìn Đơn Dũng một lúc rồi mới đi tới khẽ gõ phòng kính viền vàng, đánh mắt một cái, cô gái đang quỳ ghé tai nói gì đó, nam nhân kia phất tay, hai con dê trắng trẻo mới đứng dậy, rút áo choàng lụa trên mắc áo. Trong chớp mắt hai mỹ nữ váy áo trắng tinh, tóc dài đen như mực xuất hiện trước mặt Đơn Dũng như phép thuật, dáng cao như nhau, nụ cười mê người như nhau, tựa một đôi búp bê sứ đúc từ một khuôn, nhẹ nhàng lui ra, khi sắp đi còn khẽ gật đầu mỉm cười với Đơn Dũng.

Nụ cười đó làm người ta ảo giác hết sức đơn thuần, nơi này có thể xuất hiện thiếu nữ tươi sáng sao?

Đơn Dũng bấc giác quay đầu nhìn cặp chân trần đi giày cao gót tới khi cửa đóng lại.

"Thích không? Đây là mát xa trị liệu xông hương ở chỗ chúng tôi, nếu cậu có hứng thú, lát nữa tôi sẽ an bài." Sài Chiêm Sơn đi tới nói nhỏ, hàm ý là, cậu hiểu mà:

"Thôi vậy, nhìn thôi đã muốn chảy máu mũi rồi, khiêu khích thế tôi không chịu nổi đâu." Đơn Dũng lắc đầu, với định lực của mình, người ta bóp cho hai cái là lộ nguyên hình cầm thú, mà còn là loại sơ cấp nhất, còn mát xa gì nữa:

"Không sao, ở nơi này cậu muốn chơi kiểu gì cũng không ai quản. Ha ha ha... Giới thiệu một chút nhé, đây là bạn của tôi, Trần Hoạn Hải, còn thân phận tôi không giới thiệu nữa." Sài Chiêm Sơn chỉ nam nữ mặc áo choàng tắm đi ra, tuổi không hơn Sài Chiêm Sơn, nhưng mà gương mặt trông già hơn nhiều, xem ra làm cầm thú tuy thích đấy, nhưng làm nhiều tác dụng phụ cũng không nhỏ. Trần công tử mặt trắng tái, không béo, nhưng nhìn da thịt bèo nhèo, mũi khịt khịt liên tục, bộ dạng đó làm người ta hoài nghi hắn là thằng nghiện.

"Ngồi đi, Trần công tư, đây là Đơn Dũng." Sài Chiêm Sơn mời Đơn Dũng ngồi xuống đối diện:

Trần Hoạn Hải rất kênh kiệu, chỉ khẽ ờ một tiếng, chẳng coi Đơn Dũng vào đâu, chẳng thèm nhìn y, đặt ly rượu xuống. Sài Chiêu Sơn đưa ví của Trần Hoại Hải tới, một cái ví căng phồng, Trần Hoạn Hải móc ra vài tờ tiền ném về phía trước như ném cho ăn mày:" Người anh em, cầm lấy tiêu."

Đmm, thằng chó! Đơn Dũng dù xác định mình không giữ được thứ này nữa, thái độ của đối phương vẫn làm y thoáng cái muốn xông tới đạp thẳng vào mặt hắn, nhưng y trải qua đủ chuyện để có thể kìm lòng được, y không ngờ là loại này sẽ ra mặt, mà đúng là thứ mà không chọc vào được. Mẹ nó, loại cặn bã này chẳng ra làm sao, nhưng nó vênh váo! Dù con tọa sơn hổ ở Tây Thành cũng phải nể mặt, loại cho này không phải do cha mẹ nuôi, mà do đám XHĐ cùng thương hộ nuôi.

"Con người tôi luôn thẳng tính, cậu đừng nghĩ nhiều, trong lòng chúng ta đều hiểu là chuyện gì, trong tay cậu có cái thương hiệu gì đó à? Ở trong tay cậu chẳng đáng giá một xu, anh kiếm cho cậu người mua, lấy ít tiền mà tiêu... Lão Sài, anh đã nói rõ với thằng nhóc này chưa đấy." Trần Hoạn Hải làm bộ làm tịch không nhìn Đơn Dũng mà hỏi Sài Chiêm Sơn:

Sài Chiêm Sơn gật đầu:" Người anh em, tỏ thái độ đi chứ, trên đường đi chúng ta đã nói rõ rồi cơ mà."

Bọn này coi Đơn Dũng như thằng ngốc, vừa dọa vừa dỗ rồi, Đơn Dũng áp nén giận xuống, nhướng mắt:" Hai anh cũng phải nói cho tôi rõ ngọn ngành chứ, người mua là ai?"

"Có gì mà phải biết ngọn ngành, người ta đầu tư vào cửa hiệu mất bao nhiêu tiền, đang kinh doanh tốt, sao cậu lại đăng ký mất thương hiệu của họ hả? Làm người ta sốt ruột... Anh nói đúng không lão Sài." Trần Hoạn Hải đảo lộn trắng đen, như thế Đơn Dũng thấy người ta làm ăn tốt mới cướp thương hiệu kia:

"Đúng thế, Trần công tử nghĩa khí giúp mọi người." Sài Chiêm Sơn nịnh bợ:

"Tiểu Tiền là người anh em của tôi, cậu cũng không tử tế tẹo nào, thằng bé ngoan như vậy mà trêu chọc người ta." Trần Hoạn Hại tỏ ra khó chịu:

"Ý anh là vài vạn đồng thôi đã định đuổi tôi đi đấy à?" Đơn Dũng tựa hồ không tin:

"Thế là nhiều rồi, nếu không nể mặt cậu cũng từng lăn lộn trong giới, ai thèm bỏ tiền ra." Trần Hoạn Hải nói như thương hiệu kia đã là đồ trong túi hắn, cho tiền là nể mặt Đơn Dũng rồi:

Rầm, một tiếng đập mạnh làm cả Trần Hoạn Hải và Sài Chiên Sơn giật nảy mình, chỉ nghe Đơn Dúng nói:" Bắt nạt người ta quá lắm, con mẹ nó coi người ta là khỉ chơi đùa đấy à? "

Uy thế đột ngột bùng lên làm Trần Hoạn Hải run rẩy, Sài Chiêm Sơn cũng giật bắn mình, vội vàng lao người che chắn cho Trần công tử, xem ra xuất thân cũng không phải người tử tế gì, hắn còn kịp vơ lấy gạt tàn cầm trong tay làm vũ khí, ngay lập tức bốn tên bảo an cũng xông vào phòng.

"Con mẹ nó, đừng thấy nể mặt mà không biết điều, bắt nạt ai? Mày nói anh đây không bắt nạt người ta thì rảnh rỗi à, đúng không anh Sài... Thằng nhãi này ngang quá đấy.... " Trần Hoạn Hải thấy phe mình đông người liền lấy lại được can đảm:

Sài Chiêm Sơn thấy Đơn Dũng vẫn ngồi yên tại chỗ không hề có ý định động thủ, mình lại thành phản ứng thái quá, phất tay đuổi bảo an đi:" Đơn Dũng, cậu không giống người không biết điều, nếu chuyện này bàn bạc không thành thì chúng ta phải đối phương thức khác."

Câu này giọng điệu uy hiếp rất rõ ràng rồi.

Đơn Dũng cũng thử ra, Sài Chiêm Sơn là một loại người giống Đô Trường Thanh, chỉ khác một đã thành đạt một còn nghèo khó mà thôi, phản ứng của cả hai khiến y cười bình đạm:" Tôi chẳng những muốn bàn thành, còn muốn kết giao hai vị làm bạn, một cái thương hiệu là cái mẹ gì, anh muốn phá nhà tôi, tôi kiếm công cụ cho các anh... Các anh hiểu lầm rồi, tôi nói bắt nạt, không phải bắt nạt tôi đâu, các anh chưa hiểu gì đúng không? Trần công tử, anh bị người ta chơi như khỉ mà không biết à?"

"Cậu có ý gì?" Trần Hoạn Hải rít lên:

"Cái thương hiệu này, ở trong tay tôi đúng là không đáng tiền thật, nhưng rời tay tôi, giá trị của nó thì ha ha ha...." Đơn Dũng đã nghĩ cách ứng phó suốt dọc đường rồi, cố tình dừng lại ở đó hỏi:" Anh Trần này.... Anh ép tôi chuyển nhượng thương hiệu cho họ, họ trả anh bao nhiêu?"

Trần Hoạn Hải, đột nhiên phát hiện ra chuyện thú vị, hắn cho rằng việc này mình có thể ăn hai bên, giống như quan tòa ăn tiền của cả nguyên cáo lẫn bị cáo vậy, nghĩ Đơn Dũng muốn dùng tiền giải quyết việc này, thế nên mở miệng:" 50 vạn, có điều tôi nghĩa cậu chẳng có nhiều tiền vậy đâu, dù sao nể mặt cậu đấy, nếu cậu bỏ ra được chừng đó, tôi đảm bảo sau này không ai tìm cậu gây phiền toái nữa."

Đơn Dũng cười khẩy, như hết thảy đúng dự đoán:" Thấy chưa, tôi bảo chúng bắt nạt anh mà, anh còn không tin, 50 vạn là cái gì, vì thứ này bỏ 500 vạn cũng đáng. Nếu không chúng còn cần anh ra tay à?"

"Cái gì?" Không chỉ Trần Hoạn Hải mà Sài Chiêm Sơn giật mình nhìn nhau hồ nghi, chuyện này làm xong, đám đại hộ bán thịt kia tối đa cám ơn tám mười vạn, ai ngờ giá trị lớn thế, không phải lỗ vốn à?

"Đùa tôi đấy hả?" Trần Hoạt Hải buột miệng hỏi, chuyện vượt ngoài năng lực tư duy của hắn:

"Vậy tôi tính cho anh rồi anh tự cân nhắc đi nhé, nửa tháng trước khi cửa hiệu đường Lộ Hoa chưa thống nhất kinh doanh, con số là, mỗi ngày giết 30 tới 50 con lừa, vậy tôi tính bình quân là 40 con. Mỗi con lừa chừng 400 cân, tỉ lệ thịt là 40%, nói cách khác mỗi ngày họ xuất hàng 7000 cân thịt tươi. Với cách làm của nhà máy thịt, họ trộn lẫn thịt đông lạnh để giảm giá, theo tiêu chuẩn trong nghề là tỉ lệ 3 đông lạnh 7 thịt tươi, vậy là mỗi ngày họ dùng 10000 cân thịt... Tôi nói với tiêu chuẩn thấp nhất nhé. Cho dù bán buôn, trừ đi tiền địa điểm, điện nước, nhân công, giao hàng, lợi nhuận thuần là 3 đồng 7 một cân. Nếu như tính thêm lợi nhuận bán lẻ còn cao hơn nữa, ba nhà họ liên hợp với nhau, giảm đi phí trung gian, lợi nhuận tuyệt đối không dưới 100 vạn một tháng."