Q2 - Chương 117 Xưa nay mưu sự phải tiểu nhân. (2)
Trần công tử bất giác nhớ lại cuộc nói chuyện của mình với Tiền Mặc Hàm ngoài hiệu thịt ngâm đường Giải Phóng, khi đó hắn nghĩ cái cửa hiệu như thế một tháng kiếm vài nghìn là cùng, nhưng Tiền Mặc Hàm nói cho hắn biết con số khiếp người 30 vạn, con số Đơn Dũng nói còn nhiều hơn.
" Đó là ba nhà, giờ lên 9 nhà thống nhất kinh doanh, lợi nhuận của họ sẽ bị dàn mỏng, nhưng số lượng sẽ tăng thêm gấp bội. Mà nãy giờ tôi mới chỉ nói tới lợi nhuận từ 40% thịt nhé, còn tai, lưỡi, tim, gan, lòng, dái lừa, đủ các loại sản phẩm, cộng hết vào, e là trừ những kẻ trốn một góc cười trộm đếm tiền ra không ai biết họ kiếm được bao nhiêu.... Tôi không giấu hai anh, tôi kinh doanh cửa hiệu hơn một tháng, kiếm 70 vạn. Cửa hiệu đường Lộ Hoa to gấp đôi của tôi, riếng đầu tư đã hơn 100 vạn, nếu không kiếm gấp bội, thì chúng rảnh ném tiền chơi à?"
Đơn Dũng nói thao thao bất tuyệt, có con số dẫn chứng rõ ràng, hai người kia nghiêm mặt suy ngẫm, biết kinh doanh thịt lừa nước sâu lợi lớn, nhưng nếu không tiếp xúc thì không ngờ tới mức độ này. Có điều nghĩ thôi cũng thấy, chuyện làm ăn kéo bao nhiêu ô dù bảo hộ vào như thế, lợi nhuận sao mà ít được, Sài Chiêm Sơn tuy không rõ Trần công tử có được bao nhiêu tiền từ cửa hiệu đường Lộ Hoa, nhưng chắc chắn ngang một sợi lông trên chín con trâu mà thôi.
" Thằng vương bát đản Mặc Mặc, suốt ngày kêu nghèo kêu khổ với tôi." Trần Hoạn Hải tức tối, cực kỳ tức, vẻ mặt lúc này đúng là người bị bắt nạt rồi:
Vẻ mặt này xuất hiện Đơn Dũng biết ngay cá sắp cắn câu rồi, càng tự tin hơn nói:" Anh Sài, anh Trần, chúng ta là người ngay không nói lời mập mờ, tôi dù có mù cũng biết đại danh hai anh, có điều các anh ép tôi đem thương hiệu nhường cho chúng, tôi thà chết không chịu. Tôi kinh doanh tốt như thế, bị người ta cướp mất rồi, cướp xong còn không cho tôi làm tiếp nghề này.... Tôi có mối thù sống chết với bọn chúng. Nếu hai anh là tôi, hai anh chịu uất ức thế không, đã cướp chuyện làm ăn của tôi, giờ muốn lấy luôn thương hiệu của tôi..."
"Chuyện này..." Trần Hoạn Hải nhất thời vô kế khả thi, như bị bộ dạng ấm ức của Đơn Dũng làm sinh ra sự đồng cảm, mẹ nó bọn đó còn lừa luôn cả mình:
Sài Chiêu Sơn trầm ngâm hỏi:" Vậy cậu định làm gì?"
"Nếu người khác muốn thứ này, ví dụ như hai anh, tôi có thể chuyển nhượng, ba vạn là đủ rồi, tôi cũng không yêu cầu cao." Đơn Dũng nói rất bất đắc dĩ:" Hai anh nói một điều không hề sai, thị trường bị bọn chúng độc chiếm rồi, tôi không chen vào được, thứ này nắm trong tay tôi chẳng đáng già một xu, nhưng già trị của nó 500 vạn vẫn là ít... Con mẹ bọn nó chứ."
Sài Chiêm Sơn sờ mái tóc ngắn ngủn, hắn không hiểu lắm, tiếng mỗi vùng mỗi khác, cách nghề như cách núi, người ta kiếm tiền ra sao cũng không hiểu.
Trần Hoạn Hải cũng chẳng hiểu nốt, được cái tên này không có tâm cơ nhiều, hỏi luôn:" Đơn Dũng, chuyển nhượng gì đó mà biến thành 500 vạn, sao tôi nghe còn khó tin hơn phim Mỹ thế?"
"Không hề khó tin, tôi lấy ví dụ nhé, nếu quyền sử dụng này ở trong tay anh chẳng hạn, anh kiện lên tòa án xâm phạm bản quyền, mà phán quyết rõ ràng như chấy trên đầu sư ấy. Luật pháp nước ta có tính đàn hồi cao, anh thử nghe các loại bồi thường nhé, thứ nhất do quan tòa quyết định, từ 0 tới 50 vạn; thứ hai dựa trên lợi nhuận của bên xâm phạm bản quyền tính toán; thứ ba dựa vào tổn thất của bên xâm phạm bản quyền tính toán ... Nói cách khác, bất kỳ bên xâm phạm bạn quyền nào cũng phải đền bù, ít nhất đền anh 50 vạn, giờ có 10 cửa hiệu xâm phạm bản quyền, vậy không phải là 500 vạn sao? Chuyện này tôi không làm được, nhưng với thân phận như anh chẳng lẽ còn không làm được." Đơn Dũng ngầm xúi bẩy:
Trần Hoạn Hải liếm môi, người ta sở dĩ nể mặt hắn, không phải chỉ vì cha hắn là chi cục trưởng cục công an, lên trên nữa ông nội hắn từng làm viện trưởng tòa án trung cấp, còn mẹ hắn hiện là cán bộ kiểm sát. Dù hắn có vô dụng tới mấy sinh ra trong gia đình bối cảnh như vậy cũng biết, có quan hệ cả công an, viện kiểm sát, tòa án, thắng kiện chẳng dễ như trở lòng bàn tay.
Song tên vô dụng thì vẫn là tên vô dụng, Trần Hoạn Hải ngáo ngơ hỏi:" Pháp luật yêu cầu chứng cứ, tôi lấy đâu ra."
"Tôi có sổ sách tiêu thụ trại chăn nuôi, lượng xuất hàng của hiệu thịt, rồi ảnh chụp, tôi vốn đã chuẩn bị một phần để kiện chúng rồi, anh có thể sai người bổ xung thêm." Đơn Dũng đúng là có một phần tư liệu, nhưng cái thân phận của y có đi kiện cũng vô nghĩa, thắng sao nổi:
Với Trần Hoạn Hải thì khác:" Chứng cứ, kiện cáo, phán quyết đều không có vấn đề, tiếp theo thì sao?"
"Là chấp hành, chuyện này thường là khó nhất đấy, nếu anh Trần không làm được thì đưa phán quyết cho tôi, tôi dẫn đám anh em đi đòi tiền cho." Đơn Dũng nói tới chuyện này tỏ ra rất chắc chắn:
Sài Chiêm Sơn gật gù, càng thêm xác định đây là đồng đạo của mình, chuyện kiện cáo gì đó hắn không rõ lắm, chứ nếu bảo đòi nợ thì lại thuần thục, còn có giấy của tòa mà, sợ gì.
Trần Hoạn Hải hứng thú hẳn lên:" Lão Sài, thấy sao?"
"Tống tiền bắt chẹt thì tôi không dám làm, nhưng nếu có phán quyết của tòa án trong tay, kẻ nào dám không trả tiền tôi?" Sài Chiêm Sơn đáp:
Trần Hoạn Hải còn chút khó xử:" Chuyện này tôi không thể ra mặt được."
"Thành lập một công ty rỗng ruột, anh ra thị trường nhân tài tuyển vài người am hiểu pháp luật, họa làm hết cho." Đơn Dũng xúi:
"Nhân tài, đúng là nhân tài, nhân tài như cậu mà mai một thì tiếc quá." Trần Hoạn Hải chỉ Đơn Dũng, hận sao không gặp nhau sớm hơn, Sài Chiêm Sơn cũng phải gật gù tán thưởng. Tiếp đó lại thỉnh giáo thêm vài chi tiết, căn bản không tìm ra chút sơ hở nào, thậm chí còn lấy vài ví dụ vụ án cho hắn dễ hình dung.
Trần Hoạn Hải mừng lắm, như là 500 vạn kia đã trong tay hắn rồi, Sài Chiêm Sơn sao đơn giản như vậy, cắt lời Đơn Dũng:" Đơn Dũng, chúng ta cũng nói thẳng luôn nhé, tôi không tin cậu chịu bán rẻ cái thương hiệu này, nhìn tính toán của cậu là biết cậu đã có chuẩn bị rồi, thậm chí còn chuẩn bị đi kiện, món lợi lớn như thế cậu nhường lại cho chúng tôi, rốt cuộc cậu muốn cái gì? "
"Đúng là tôi không cam tâm, ít nhất phải thử một chút, không chừng có thể dọa bọn chúng phải dùng tiền hòa giải, kiếm được chút nào hay chút đó. Nhưng bây giờ biết các anh che chở cho bọn chúng, tôi còn dám nữa sao? Nên tôi quyết định nhường lại cho các anh, song kèm thêm điều kiện nhỏ, có được không?" Đơn Dũng dò hỏi, thái độ rất khiêm nhường:
Trần thiếu gia hưởng thụ lắm, hào sảng phất tay:" Nói đi."
"Tôi muốn đổi ba người đang bị giam."
"À cậu nói ba cái thằng lần trước dám đánh cả cảnh sát đấy hả?"
"Đúng vậy." Đơn Dũng gật đầu:
Trần Hoạn Hải nghe điều kiện này thì khó xử:" Không dễ đầu, ba thằng nghèo rớt đó chẳng ai chạy chọt, ngay cả cha mẹ đưa thêm quần áo cũng không có, đã vào trình tự khởi tố rồi, tôi nói rõ cho cậu biết luôn, ít nhất cũng phải vào trại cải tạo lao động."
"Đúng, nhưng có bảm đảm tại ngoại, chữa bệnh, hoàn thi hành, lập công, biện pháp rất nhiều. Nếu anh Trần ngay cả chút chuyện nhỏ này mà không làm được thì cái quyền thương hiệu này tôi cũng không dám giao anh, chẳng may anh không thắng được bọn chúng thì chỉ phí đồ tốt thôi. Phải là người có tiền có thế cầm thứ này trong tay mới có thể lấy được tiền của chúng." Đơn Dũng tỏ thái độ quyết không nhượng bộ:” Nếu anh không thể giúp tôi rửa hận, tôi tìm người khác.”
Sài Chiêm Sơn ngạc nhiên nhìn Đơn Dũng, trong lòng bỗng dưng bội phục chàng trai trẻ này, không chỉ nhìn ra được cơ hội, còn hiểu cân nhắc lợi hại không phải dạng thấy tiền là liều lĩnh lao vào kiếm, lại còn có nguyên tắc. Giờ chính hắn cũng tin, chuyện này là thật.
"Cũng được, tôi sẽ cố gắng hết sức." Trần công tử châm chước một lúc rồi nói:
"Không phải cố gắng, mà là phải được, trước Tết Xuân tôi sẽ có được văn kiện pháp luật, con một tháng nữa, tôi sẽ chuẩn bị mọi điều kiện liên quan, đợi anh Trần lấy người đổi, tốn bao nhiêu tiền anh tự gánh chịu." Đơn Dũng nhấn mạnh: