← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 123 Chính lúc mây dầy gió nổi lên. (1)

Xin chào các vị khán giả, hiện giờ là 9 giờ 15 phút sáng, đây là tiết mục tin tức buổi sáng ĐTH Lộ Châu, tôi là Phương Phương... Nhắc tới thịt lừa, tôi tin toàn bộ cư dân đều quen tai rồi, bắt đầu từ năm ngoái thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại vang danh toàn thành phố. Có điều chắc đại đa số mọi người chưa biết, thương hiệu Hưởng Mã Trại đã dẫn tới vụ kiện xâm phạm bản quyền thương hiệu có kim ngạch bồi thường lớn nhất thành phố chúng ta. Hôm qua phóng viên chúng tôi đã tới tòa án..."

Phòng thể dục, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng khắp phòng, các cô gái người mẫu mặc y phục bó sát người đang khoe hết đường cong khỏe khoắn gợi cảm trên công cụ luyện tập, nói nói cười cười vui vẻ. Hiện giờ là sau Tết, có rất ít hoạt động thương nghiệp tổ chức thời điểm này, cho nên các cô cũng rất rảnh rỗi, công tác chính lúc này là rèn luyện lấy lại vóc dáng, bởi sau kỳ nghỉ Tết dài, mọi người ít nhiều tăng thêm chút mỡ rồi.

Di động đặt trên bục phát ra tin tức, khiến Ninh Giai đang làm động tác ép chân chú ý, dừng động tác lắng nghe.

Nghe thấy dẫn chương trình Phương Phương tiếp tục nói:" Theo chuyên gia tham dự điều tra tòa án giải thích, những vụ án xâm phạm bản quyền xuất hiện liên tục trong hoàn cảnh kinh tế phát triển cao tốc, mỗi năm có có 15% vụ kiện kinh tế liên quan tới xâm phạm bản quyền. Công ty TTHH Lục Nguyên đang là bên sở hữu thương hiệu thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại, một năm trước họ đã đăng ký thành công thương hiệu, theo nhân viên công ty tiết lộ, người sáng lập thương hiệu này là sinh viên Đh Lộ Châu, sau khi tốt nghiệp, anh lập nên cửa hiệu thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại vang danh thành phố, làm ăn rất hưng thịnh. Có điều sau đó bị nhiều hiệu nhái chén ép sập tiệm... Theo tìm hiểu, các hiệu xâm phạm bản quyền kia thu lợi bất hợp pháp tới hơn 1000 vạn, nếu như thắng kiện, tiền bồi thường sẽ đạt kỳ lục...."

Ninh Giai không nghe tiếp được nữa, vội vàng chạy tới văn phòng của Đào Thiên Hạc, vừa hết rằm tháng Giêng, vừa mới ngày đầu tiên đi làm đã nghe thấy tin tức này khiến cô choáng váng, trước đó chẳng có chút dấu hiệu nào. Khi đẩy cửa ra, giám đốc Đào hai chân vắt chéo ngồi ưu nhã thoải mái, có điều di động cũng đang phát tin tức kia.

Thấy Ninh Giai đi vào, Đào Thiên Hạc ngạc nhiên:" Sao mà vội vàng thế, thời gian này đâu có việc gì?"

"Cái tin tức kia nói vụ án xâm phạm bản quyền gì đó, em nghe thấy trị giá những 500 vạn, chị nghe rồi chứ?" Dù Ninh Giai là tiểu thư nhà giàu cũng bị con số đó làm giật mình, xòe 5 ngón tay ra:

Đào Thiên Hạc mỉm cười khoe hàm răng trắng đều đặn:" Tiền chuyển nhượng thương hiệu thôi, nếu chị bảo với em tiền bồi thường, chắc em xỉu luôn quá."

"Bao nhiêu?"

"Mỗi cửa hiệu bồi thường ít nhất 100 vạn, cửa hiệu của nhà chị thì bồi thường tầm 600 vạn, tổng kim ngạch, 2100 vạn đấy."

"Hả, kinh khủng thế?" Ninh Giai đúng là giật bắn người:

"Có gì mà kinh khủng, trò lòe bịp thiên hạ thôi, từ lúc vụ án truyền bá xôn xao, làm ăn còn tốt hơn vài phần, con người ta bây giờ, chỉ sợ không có chuyện gì thôi, càng có chuyện thì càng sán tới xem náo nhiệt, bất kể chuyện tốt xấu thì đây cũng là hiệu ứng quảng cáo. Nói thế nào nhỉ, thứ thịt lừa kia vốn là sản phẩm truyền miệng, sau đó y mở một cửa hiệu, chẳng đáng mấy đồng, rồi được mọi người kéo nhau vào đẩy tên tuổi lên, thế là thành đáng tiền. Ừm, cái thương hiệu này giờ ồn ào thế, đúng là giá trị tám mươi một trăm vạn đấy... Giờ chẳng cần quảng cáo, cả thành phố bên cũng biết, thịt ngâm Hưởng Mã Trại nổi tiếng rồi." Đào Thiên Hạc tựa hồ chẳng có vẻ gì là lo lắng, lấy dũa nhỏ sửa móng tay:

Ninh Giai phát hiện điều lạ, mặc dù trước kia Đào Đào chú trọng vẻ bề ngoài, nhưng không quá tỉ mỉ, hơn nữa phong cách thay đổi rồi, vốn đa phần là trang trọng mà ưu nhã, giờ phối đồ cực kỳ bắt mắt. Dây chuyền bạch kim với áo len đỏ rực, cổ tay đèo vòng, mép áo để tua, hết sức bắt mắt.

Đào Thiên Hạc sửa móng tay xong còn xòe bàn tay trước mặt Ninh Giai hỏi:" Đẹp không?"

"Đẹp!" Ninh Giai trề môi, giờ cô để ý không phải chuyện ăn mặc:" Đào Đào, giờ hai nhà kiện cáo, vậy quan hệ càng cương rồi."

Té ra là lo Đơn Dũng xung đột với cha mình, Đào Thiên Hạc nghe mà bật cười, cô bé đơn thuần quá rồi, giải thích:" Đơn Dũng không ra mặt để chọc giận đám đông đâu, người có thương hiệu là công ty nhỏ vô danh, dụng ý là gì còn phải bàn. Còn cửa hiệu nhà chị khi khai trương, vì đề phòng người Sử Gia Thôn kiếm chuyện, không dùng danh nghĩa ba nhà Đào Tiền Tôn, kiếm một thế thân... À chính là tên béo Mặc Mặc, con chú Tôn ấy. Hiệu thì thuê, nhân viên cũng thuê, chủ lại là một tên như thế, đóng cửa thì đóng cửa, ai làm gì được nữa. Đừng nói 2000 vạn, bồi thường một hai vạn thôi là may, hơn nữa tòa án điều tra lâu lắm. Chuyện trước kia kinh doanh rốt cuộc thu được bao lợi ích, ai mà tính rõ được."

"Một hai vạn á?" Ninh Giai ngạc nhiên, mấy con số nhảy múa cũng quá đáng rồi:

Đào Thiên Hạc căn không lo lắng gì:" Nếu như bỏ ra thêm chút tiền mua lấy thương hiệu này thì đây là kết quả mọi người đều vui, nếu làm căng, bên kia muốn kiện đòi tiền, bên này quịt không trả, tòa án chấp pháp khó khăn, vậy thì chuyện thối ra đó thôi."

"Ồ, ra là vậy." Ninh Giai yên tâm rồi, có điều lập tức bình luận:" Nếu nói thế thì nhà chị không đúng rồi, chiếm đoạt bản quyền, chiếm lợi, rồi giờ lại quịt nợ hả?"

"Hi hi, nếu ai cũng thành thật như em thì trên đời đã chẳng có chuyện gì cả, nếu chuyện gì em nói đều đúng, vậy nước ta bồi thường Microsoft mất một phần tổng giá trị sản xuất toàn quốc, có khả năng đó không?" Đào Thiên Hạc đầu chẳng ngẩng đầu lên, vừa sửa móng tay vừa nói, rồi hỏi an bài lịch trình, không thấy trả lời mới ngẩng đầu lên, Ninh Giai đi mất rồi, cửa cũng không đóng.

Cô bĩu môi rồi cười, sau đó không khỏi suy nghĩ, Ninh Giai quan tâm tới mình nhiều hơn hay là quan tâm tới Đơn Dũng nhiều hơn, hơn nữa nhớ tới Đơn Dũng, mặt cô nóng phát sốt. Hai người gặp nhau như phản ứng hóa học bùng nổ vậy, chuyện điên rồi gì cũng dám làm. Cô không biết phân lượng Đơn Dũng trong lòng mình thế nào, nghĩ rất lâu mà không ra, thế nên cũng giống như vụ kiện này vậy, nghĩ nhiều cũng chẳng ích gì, nên cô kệ luôn.

Cũng có người chẳng thể mặc kệ được như cô.

Nhà máy thịt Hâm Vinh nằm ở đường vanh đai phía tây, lúc này cũng bị tin tức kia ảnh hưởng, khi đi làm mọi người đều nghe tin tức giao thông, đồng thời cũng phát tin này, vừa nghe còn vừa gọi điện hỏi tình hình vụ án. Bình thường đám chủ cửa hiệu hiếm khi tới nơi gia công, hôm nay lần lượt tới đủ, cho dù họ không coi giấy gọi của tòa ra gì, nhưng nếu thực sự phải ra tòa, ai cũng chột dạ.

"Này, ông chủ Tiền, cái thương hiệu này rốt cuộc là sao, ông đừng trốn đấy."

"Không phải ông nói không sao à? Sao lại ra tòa, còn làm ầm lên thế này?"

"Nếu phải bồi thường thì chúng tôi lấy đâu ra, thương hiệu là các ông thống nhất an bài đấy nhé."

" Các ông làm ăn bất nghĩa quá, xâm phạm bản quyền chẳng nói cho chúng tôi, để bung bét ra thế này chúng tôi mới biết."

Một đám ông chủ lớn nhỏ bao vây Tiền Trung Bình, Lão Tiền vừa béo vừa lùn, thế là bị đống nước bọt phun ào ạt đầy mặt, không ngừng trấn an mọi người:" Mọi người đừng nóng, không sao... Có chuyện gì được chứ, chúng ta đoàn kết lại thành hộ lớn nhất Lô Châu rồi, sợ cái gì mà sợ? Chẳng qua là thằng nghèo điên rồi muốn ăn vạ ít tiền, sợ gì chứ?"